Chệch Quỹ Đạo

Chương 27

Có người thẳng mặt đưa ra điều kiện cực tốt, phải đảm bảo cô một đời không lo cơm áo, từ đây cô chỉ có quyền lợi không có nghĩa vụ, yêu cầu duy nhất là phải sống cho tốt đừng đi tìm chết _____ Chuyện tốt thế này thật sự Giang Hiểu Viện nằm mơ cũng không thấy được, đại khái tỷ lệ còn không cao bằng trúng độc đắc.

Như đã nói, ai mà không muốn không nhọc mà được thu hoạch chứ?

Ai lại bằng lòng mỗi ngày mệt hơn cả chó, chỉ để chạy chút tiền sinh hoạt phí chứ?

Thậm chí vì để cô có thể hạ thể diện xuống, Kỳ Liên còn gắng gượng bóp méo cái quỹ xóa đói giảm nghèo này thành thứ mà cô nên được nhận, còn muốn người ta thế nào nữa chứ?

Nếu như bọn họ là vì lừa cô hại cô, vậy trả giá thế này không phải quá cao rồi sao.

Giang Hiểu Viện định thần lại, ba lần bốn lượt muốn thuận theo thời thế, thế nhưng trong họng cô như bị thứ gì chặn lại, thể nào cũng không thốt nên lời _____ Cô có chút kinh ngạc, bởi vì mình cũng không ngờ được da mặt của mình lại mỏng như thế.

Cuối cùng, Giang Hiểu Viện vẫn tránh né ánh mắt của Kỳ Liên, lùi lại một bước, “Cám ơn, tôi phải suy nghĩ một chút.”

Nói xong cô liền hối hận, thế này còn có gì phải suy nghĩ chứ?

Thế nhưng lời nói ra như nước tát đi, đã nói phải suy nghĩ, cô cũng không tiện tỏ ra mình “suy nghĩ quá mức bén nhạy”. Giang Hiểu Viện vẫn là vừa ra sức phỉ nhổ chính mình, vừa ra sức chống đỡ cái thể diện tỉnh rụi của mình.

Có thể nhìn ra được rằng Kỳ Liên có chút không hiểu, nhưng hắn vẫn nói một không hai quán triệt phong độ “không cắn người” của mình, sảng khoái không nhắc lại nữa, hai người im lặng nhìn nhau ăn hết một bữa cơm, một trước một sau rời khỏi nhà hàng, lãnh đạm và lễ phép.

Trên đường, Giang Hiểu Viện ngang qua tivi của nhà hàng, màn hình giảm giá của cửa hàng tổng hợp, thậm chí biển quảng cáo nhỏ chữa vô sinh trên cột điện, đều có thể nhìn thấy trên đó hiện lên một câu thế này “Thông đạo đã chuẩn bị xong, có lên đường không”, quả thật là lợi dụng tất cả mọi dịp, bốn bề thọ địch.

Giang Hiểu Viện lâm vào khốn cảnh y chang như Trợ Lý Đèn Pha khi đó, chung quanh hình như có một đôi mắt, từ đầu đến cuối nhìn chằm chặp vào mỗi lời nói hành động của cô, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi tóm lấy chỗ yếu nhất của cô, dụ dỗ cô ấn xuống chữ “Có” kia.

Thế giới vắt ngang trước mặt cô giống như một mạng nhện khổng lồ, mà ly kỳ là, người khác, thậm chí là Kỳ Liên, cũng không hề nhìn thấy những con chữ hiện lên liên tục này, gặp phải kiểu hành hạ này chỉ có mỗi mình cô.

Nửa đường, Kỳ Liên dừng xe một chút, dặn một tiếng bảo cô ngồi trong xe đợi, cả chìa khóa cũng không rút ra, xuống xe thẳng, xem ra chẳng hề sợ cô sẽ len lén lái xe đi.

Một lát sau hắn đi bộ trở về, đưa mấy túi đồ cho Giang Hiểu Viện, “Tôi thấy cô thiếu mấy bộ quần áo đông, mua đại, không biết cô thích cái gì, ráng mặc đi.”

Đến mức độ này, cô thật sự chẳng cần thiết phải từ chối hành động cứu giúp nhỏ như cái nhấc tay của chủ nợ thế này nữa. Giang Hiểu Viện không nói gì, thành khẩn nói tiếng cảm ơn, nhận lấy, nhưng chỉ đại khái lật lật mấy cái túi lớn lớn nhỏ nhỏ kia, câu cảm ơn của cô liền lặng lẽ tan theo mây khói _____ Bởi vì cảm giác mắt mình gặp phải cơn đau đớn cực đại.

Có một cái túi giữ ấm đầy hình tim nhí và thỏ con, một chiếc quần dài màu hống phấn hai cánh đính ren, một chiếc áo len hello kitty, còn có một chiếc áo khoác dáng ngắn màu hồng chữ A, thắt eo dúm bèo lá sen, áo không cổ làn gió mới, phát rồ nhất là trước ngực còn có một chiếc nơ bướm bự chảng, vừa huênh hoang vừa lả lơi chiếm cứ nửa phần giang sơn bộ y phục.

Giang Hiểu Viện, “…”

Người bỏ tiền ra mua đống cứt chó này rốt cục suy nghĩ quái gì chứ?

Có một khoảnh khắc, Giang Hiểu Viện cảm thấy bộ áo phao mặc lên có thể đóng vai bọ hung của mình cũng chẳng xấu chút nào.

Cô kềm không được ngẩng đầu nhìn Kỳ Liên một cái, Kỳ Liên lái xe rất vững vàng, ánh mắt chuyên chú đến mức tựa như trên đường lúc nào cũng có thể có người chui vào gầm xe của hắn, dáng vẻ kỹ lưỡng từng tí giống như là đang phẫu thuật ngoại khoa vậy.

Giang Hiểu Viện có hơi không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt chính trực ôn nhã này được.

Cô về đến phòng của mình, trong phòng quá lạnh, cô chỉ có thể chui rúc vào trong chăn ôm túi sưởi để sưởi ấm _____ “Tim nhí và thỏ con” mặc dù tướng mạo xấu xí nhưng rất thực dụng, nói chung chẳng để cô toàn thân buốt giá trải qua một đêm tuyết lớn này.

Giang Hiểu Viện xoắn xuýt cả nửa đêm, mỗi lần hận không thể lập tức bò dậy, chạy đi tìm Kỳ Liên bày tỏ quyết tâm 100% cô không muốn đòi chết bao dưỡng, thế nhưng luôn là khi dậy được một nửa thì lại do dự chần chừ. Cô vừa run rẩy vừa không hiểu tại sao mình lại nói không ra miệng, suy nghĩ mải miết đến khi chìm vào giấc ngủ cũng chẳng nghĩ ra được nguyên do là gì.

Hôm đó cô mơ một giấc mơ, mơ thấy giống như cô rơi xuống một nơi đầm lầy to nhỏ đầy khắp, có một con quái vật trông cực giống cái đầu mẫu nhựa của tiệm tóc cứ đuổi theo cô miết, gương mặt không có ngũ quan lăn lông lốc như bánh xe, lăn ra mấy chữ “Có lên đường không”, cô vừa hốt hoảng chạy trốn, vừa còn phải chú ý đầm lầy dưới chân.

Những đầm lầy kia mới bắt đầu thì rất nhỏ, một bước là có thể nhảy qua, sau đó thì càng chạy càng lớn, càng chạy càng rộng ra, Giang Hiểu Viện cũng càng lúc càng lực bất tòng tâm…

“Nếu như mình có thể bay thì tốt quá.” Trong giấc mơ không chút logic, Giang Hiểu Viện có ý nghĩ kỳ lạ như thế.

Sau đó hai chân cô bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, cả người bay lên trời trong nỗi kinh hoàng và kích động cực độ, hơn nữa cũng vô cùng bớt chuyện là hai cánh chẳng hề mọc ra, mà là thả bước trong không trung.

Cô càng bay càng cao, mấy con quái vật không mặt xếp thành hàng bên cạnh mấy đầm lầy cực lớn, đứng tại chỗ nhảy lên như đang vui mừng đưa tiễn cô. Giang Hiểu Viện nhìn bọn chúng, nhưng lại không có được cảm giác mừng rỡ của bất cứ động vật linh trưởng xác th1t thăng thiên nào, cô không để ý đến gió nhẹ mây nhạt, trời cao đất rộng, mà trong lòng ngược lại chỉ tràn ngập loại cảm giác khủng hoảng, giống như không biết lúc nào sẽ rơi xuống vậy.

Chính vào lúc suy nghĩ không may này vừa nhú mầm, dưới chân Giang Hiểu Viện đột nhiên trống trơn, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt truyền đến _____

Cô bị vọp bẹ thật mạnh, tỉnh lại với đầu đầy mồ hôi lạnh trong ánh ban mai le lói.

Túi sưởi chỉ còn sót lại chút hơi ấm dính trên da thịt, cũng chẳng biết là ai làm ấm cho ai, chóp mũi của Giang Hiểu Viện đã lạnh cóng, cô bò dậy, đối mặt với Tổ Sư Gia không mặt vẫn chưa kịp hoàn trả kia, trong lòng khó chịu mà ấn cái đầu kia xuống bàn, lau đi nước mắt ứa ra chẳng hiểu vì sao.

Giang Hiểu Viện rùng mình một cái, đột nhiên biết được sức mạnh đã ngăn cô lên tiếng vào ngày hôm qua là gì______ Từ sâu trong đáy lòng cô biết mình không có cánh, có lên trời, thì sớm muộn cũng sẽ rơi xuống.

Nghiêm chỉnh mà nói thì cô đã rơi xuống một lần, mặc dù vẫn chưa kịp tổng kết bài học kinh nghiệm, nhưng trong tiềm thức đã bắt đầu sợ hãi.

Vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê vô cùng vi diệu này, Giang Hiểu Viện thông qua Tổ Sư Gia không mặt, đối diện thẳng với nỗi sợ hãi trước nay của mình ______ Chẳng có thứ gì là vĩnh hằng bất biến, chẳng có thứ gì có thể bảo đảm lâu dài, chẳng có thứ gì là chỗ dựa của cô, trong lòng cô đầy tràn hoang mang bất an, giống như con kiến tham sống sợ chết trên phiến lá chảy trôi theo dòng nước.

Hai tay Giang Hiểu Viện chống lên mép giường, hít thật sâu một hơi, tắm gội sạch sẽ, bóp mũi mặc cái áo len “Hello kitty” và chiếc quần dài màu hống phấn, cuối cùng cũng không có dũng khí đắp chiếc nơ bướm to tổ bố lên người mình mà ra ngoài gặp người, không thể làm gì khác hơn là dùng sức run run chiếc áo phao đen đúa cũ mèm của mình, tiến về hướng salon tóc.

Gió lạnh luồn vào cổ cô, đại não của Giang Hiểu Viện có thể do nguyên nhân vừa mới khởi động lĩnh vực tiềm thức, mà lúc này cô thấy mình tỉnh táo một cách xưa nay chưa từng, cô quy hoạch cho mình một con đường rõ ràng_____ Dù sao chỉ cần Minh Quang còn sống một ngày thì sẽ không ngừng dụ dỗ cô trả lời mẩu tin nhắn trí mạng kia, cho dù Kỳ Liên là người giàu nhất thế giới, cũng không nhất định sẽ thỏa mãn được ảo tưởng vô tận của cô, huống hồ hắn giúp đỡ là nói nghĩa khí nhớ tình xưa, không giúp đỡ thì cũng là chuyện đương nhiên.

Cô không thể tiếp tục thế này, phải dựa vào bản thân sống ra hình người mới được.

Buổi sáng Giang Hiểu Viện làm việc dốc sức cực kỳ, Ông chủ Trần lặng lẽ bàng quan, cảm giác được có gì đó không đúng, lúc nghỉ ngơi đặc biệt chạy qua hỏi thăm, “Em chơi thuốc à?”

Giang Hiểu Viện thành khẩn nói, “Ông chủ, em phải kiếm một khoản tiền trong một thời gian ngắn.”

Trần Phương Châu gật đầu, “Thế à? Khéo thật, anh cũng vậy.”

Giang Hiểu Viện, “Thế rồi anh bảo em đi học bổ túc thiết kế tạo hình thì thế nào?”

“Chả thế nào cả,” Trần Phương Châu tạt một chậu nước lạnh vào mặt Giang Hiểu Viện trong cái ngày đông lạnh lẽo thế này, “Xe đạp còn chưa biết đi mà đã muốn lái tên lửa, em muốn làm cái gì, lên trời à? Trái Đất chứa không nổi em rồi à?”

Giang Hiểu Viện, “Anh phải khích lệ em chứ Ông chủ Trần, người trẻ tuổi có ước mơ thì phải khích lệ chứ.”

“Xì xì xì,” Trần Phương Châu đưa tay kéo cô qua một bên, “Ai cũng mơ mộng hết rồi thì lấy ai làm việc hả? Đừng có nói đùa nữa, anh nói cho em nghe, ít nhất em phải có trình độ kỹ thuật viên cao cấp thì học bổ túc mới học được chút chút, nếu không thì tiêu phí tiền_____ Lại nói ra nước ngoài học bổ túc một lần phải mấy chục ngàn đó, dựa vào chút đỉnh tiền lương đó của em, không biết năm tháng nào mới kiếm đủ.”

Giang Hiểu Viện vội vàng chặn đường đi của anh ta, “Ôi _____ Bệ Hạ đừng đi, thần chính bởi vì chuyện này mà muốn dâng tấu!”

Trần Phương Châu, “Có rắm mau thả.”

Giang Hiểu Viện cười xòa, “Cửa hàng trưởng, em thương lượng với anh chuyện này, anh xem xem tiệm của chúng ta mở thêm dịch vụ mới có được không?”

Trần Phương Châu hoảng sợ hai tay ôm ngực, “Cô muốn làm cái gì? Trên tivi suốt ngày chống mại dâm, chúng ta kinh doanh vốn nhỏ, cái chuyện ngược gió gây án kia không thể làm được đâu.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô thật không nhìn ra được Cửa hàng trưởng Trần lớn chứng hạt đậu thế mà lại có cái tâm hồn thô bỉ vĩ đại như thế.

Trần Phương Châu, “Rốt cuộc là em có chuyện gì? Nói thẳng đi, một lát còn có một vị khách lật thẻ bài của em đang đợi đó.”

Giang Hiểu Viện, “Làm tóc thẩm mỹ không chia riêng, đương nhiên là, thẩm mỹ cái gì còn phải nhập thiết bị dụng cụ, không hợp để tính toán, vậy anh xem chúng ta có thể kiêm thêm làm tạo hình thiết kế không? Anh xem, thường hay có những người khách kiểu đang phải tham dự một chuyện quan trọng, nhưng không có thời gian về nhà gội đầu nên đến tiệm làm tóc gội đầu xong rồi thổi một kiểu tóc, anh nói thử xem liệu chúng ta có thể ôm luôn cả dịch vụ trang điểm không?”

Trần Phương Châu, “Em ôm à?”

Giang Hiểu Viện chính là ý này, vội vàng điên cuồng gật đầu.

Trần Phương Châu phụt cười.

Giang Hiểu Viện chớp chớp mắt, “Vạn Tuế Gia, ngài cho cái nhận xét thử?”

“Anh có thể hiểu cái bụng muốn kiếm thêm chút thu nhập ngoài của em,” Trần Phương Châu nói, “Con à, bình thường hai việc có thể kiếm tiền, một là người khác không biết làm, một là người ta không muốn làm, con ra phố hỏi thăm thử xem, có mấy người phụ nữ không biết trang điểm? Người ta cần đến con á?”

Nói xong, Trần Phương Châu xoay người bỏ đi.

Giang Hiểu Viện vội vàng xải bước đuổi theo anh ta, “Không không không, Ông chủ Trần, nghe em nói đã.”

Trần Phương Châu nhón chân bước nhỏ, bước chân uốn éo thành một con quay, cuốn ra ngoài như một cơn lốc đen, đồng thời hai tay bịt tai, bóp họng nói, “Anh không nghe anh không nghe anh không nghe.”

Trên đường đồng nghiệp rối rít thò đầu ra vây xem, Giang Hiểu Viện không lời để nói, chỉ đành đủ mọi cách bất đắc dĩ giơ hai tay lên, phí công giải thích, “Không… đừng có hiểu lầm, tôi không có đùa bỡn gì anh ta đâu.”

Mặc dù Trần Phương Châu tạt cho cô một chậu nước lạnh, nhưng Giang Hiểu Viện không hề từ bỏ, Ông chủ Trần có hai điểm nói không đúng _____ Cũng không phải là tất cả mọi người đều trang điểm đẹp, nói thêm, biết thì cũng không có nghĩa là có thời gian, có thời gian vừa có khả năng cũng không có nghĩa là cô ta có thể nắm bắt được ưu khuyết điểm của mình, phát huy được tác dụng của tạo hình một cách triệt để nhất.

Giang Hiểu Viện trước mắt song tu làm tóc thẩm mỹ, cảm thấy phát triển theo chiều ngang một chút rất có cơ hội làm ăn.

Thế là tối đó khi tan làm, cô lợi dụng lợi thế của thân hình “cao lớn”, cương quyết kéo Ông chủ Trần mỏng mảnh gầy nhỏ từ trên con lừa điện nhỏ xuống, cưỡng ép bắt giữ đến studio ảnh cưới như ngôi nhà ma ở đối diện, dự định dùng ví dụ cụ thể cho anh ta xem thử tác phẩm của mình.

Giang Hiểu Viện, “Nhìn một cái thôi là anh sẽ biết chênh lệch trình độ của em với cái được gọi là ‘biết trang điểm’.”

Cô dốc hết sức chín trâu, lôi kéo Ông chủ Trần tìm được cậu nhiếp ảnh gia mặt gấu tim thỏ, vô cùng tự tin mà rằng, “Cho anh ta nhìn thử tác phẩm tạo hình lần trước của tôi, ảnh gốc!”

Nhiếp ảnh gia phối hợp với yêu cầu của cô.

Giang Hiểu Viện, “Cửa hàng trưởng, nam thì anh không cần để ý, cứ nhìn kiểu trang điểm của phía nữ ấy, anh cảm thấy thế nào?”

Trần Phương Châu nhìn chăm chú gương mặt vô cảm xúc của Phùng Thụy Tuyết trên tấm hình, hít hít mũi, “Chậc, tuổi trẻ như thế này, đáng tiếc_______ Lúc nào thì đưa hai người họ đi thiêu vậy?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Trời thương xót, hôm nay một câu nói của Ông chủ Trần không chỉ đập vỡ nát trái tim thủy tim ý nghĩ hảo huyền của Giang Hiểu Viện, mà còn nói cho nhiếp ảnh gia phát khóc.

Mặc dù bị từ chối liên tục ba lần, Giang Hiểu Viện vẫn không dự tính bỏ cuôc. Từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên cô cảm thấy mình kiên cường cố chấp đến thế, dù chết hết chín phần vẫn không hối hận mà xông vào mục tiêu phấn đấu của mình, hơn nữa còn không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Ngày hôm sau, cô tìm Lily làm người mẫu cho cô. Mấy cô gái thường ngày có quan hệ tốt với Lily đều nhao nhao cống hiến đồ dùng cá nhân của mình, sau khi gom đủ một bộ đồ trang điểm rẻ tiền, buổi tối trước khi đóng cửa tiệm, Giang Hiểu Viện len lén giấu chìa khóa xe của Trần Phương Châu, ép anh ta ngồi một bên xem cô làm thế nào mà hóa vịt bầu thành thiên nga.

Công tâm mà nói, tướng mạo của Lily chẳng có ưu điểm gì, mặt lớn, một bên mắt một mí, một bên mắt hai mí, da dẻ cũng chẳng ra sao, duy chỉ có một ưu điểm là thích làm điệu, chịu phối hợp.

Trần Phương Châu có cũng được không có cũng được ngồi xuống chỗ cạnh bàn_____ Dù sao anh ta cũng chỉ là một con chó độc thân lẻ loi, về nhà cũng chỉ là tự mình hâm sủi cảo đông lạnh, chẳng ý nghĩa gì, cũng chẳng ngại tan làm trễ.

Trần Phương Châu rung chân nói, “Giang Hiểu Viện, tôi phát hiện ra cô càng ngày càng không coi quyền uy của cửa hàng trưởng ra gì cả, giờ vẫn chỉ là một kỹ thuật viên thực tập đấy, đợi khi cô thăng lên kỹ thuật viên rồi, có phải là còn định bức cung tạo phản không?”

Giang Hiểu Viện không chú ý đến anh ta.

Cô có lòng muốn làm chấn động cái tên nhà quê Trần Phương Châu này một lần, nên đã dốc hết toàn bộ tinh lực lên mặt Lily _____ Nơi nào cần làm bật lên, nơi nào cần phải chỉnh lại, dùng sắc hệ gì, phối hợp tóc tai thế nào… Đủ loại tổ hợp xếp hàng thoáng qua trong đầu cô như đèn kéo quân.

Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Giang Hiểu Viện nghiêm túc đối đãi với “tác phẩm” của mình như vậy, người mẫu Lily ban đầu vẫn còn muốn nói cười vài câu với cô, thế nhưng khi đối điện với ánh mắt chăm chú của Giang Hiểu Viện, Lily chẳng hiểu tại sao lại không thốt nên lời. Trong mắt Giang Hiểu Viện có loại nghiêm túc cố chấp, khiến cho Lily gần như cảm thấy kính nể cái đầu của mình.

Lúc bắt đầu, Trần Phương Châu còn thờ ơ xiêu vẹo bên cạnh, chuyện phiếm với một đám gái trẻ bên cạnh, từ từ, mấy người chẳng nói chuyện nữa, Trần Phương Châu kềm không được mà ngồi thẳng người lên, ánh mắt dừng trên gương mặt Lily một chốc như có điều gì suy nghĩ, cuối cùng thì rời đến hai bàn tay của Giang Hiểu Viện.
Bình Luận (0)
Comment