Cheers

Chương 14

14.

Sau khi ăn bánh bao siêu ngon xong, họ chậm rãi tản bộ về nhà. Đó là một con đường phố cũ, ven đường có cây ngô đồng, Khương Mặc vừa đi vừa ăn bánh hồ điệp xốp giòn mua trên đường, mơ hồ kể cho cậu nghe lịch sử của con phố này.

Từ nhỏ Thẩm Triều Văn đã không thích tiết lịch sử, không quan tâm hứng thú đến lịch sử của Tô giới Pháp, cậu còn đang lo hoa quỳnh thừa dịp họ không có ở nhà lặng lẽ nở mất đây. Nhưng nhìn dáng vẻ của đại gia Khương Mặc ông đây muốn tàn tàn vừa tản bộ vừa ăn về nhà… Thẩm Triều Văn cũng lười giục anh.

Về đến nhà, bọn họ quan sát trạng thái của hoa quỳnh, thấy nụ hoa đã từ từ hé nở nhưng rất chậm, chờ cánh hoa hoàn toàn bung ra ước chừng phải đến sau nửa đêm.

Thời kỳ nở hoa rất ngắn, chỉ một hai tiếng, sau một đêm sẽ bắt đầu tàn.

Khương Mặc kết luận đêm nay hoa sẽ nở, vui vẻ tìm một cái bàn tròn bằng tre từ nhà kho, vào tủ lạnh lấy hai hộp thức ăn, để bánh hồ điệp vừa mua lên cùng, còn định mở thêm một chai rượu ngon, nói muốn cùng chia sẻ với Thẩm Triều Văn. Thẩm Triều Văn không có hứng thú với rượu ngon của Khương Mặc, còn định uống trà để phòng đêm nay mình buồn ngủ ngủ mất.

Trước đây đồng hồ sinh học của Thẩm Triều Văn luôn có quy luật, khi học cấp ba sáng 6h30 dậy, 10h30 tối ngủ, lớp 12 thì trễ hơn nửa tiếng, chiều chơi bóng nửa tiếng, tối chạy bộ về nhà, cậu sắp xếp, phân phối, nắm bắt tốt thời gian của mình một cách quy luật ổn định. Sống có quy luật là điều tốt, sẽ làm cậu có cảm giác an toàn, cảm giác kiểm soát được cuộc sống. Thẩm Triều Văn thích thiết lập trật tự thế này cho mình.

Nhưng trong cuộc sống luôn có những chuyện tình cờ ngẫu nhiên phá vỡ quy luật, chẳng hạn như hai đêm ngủ cùng Khương Mặc, đồng hồ sinh học của cậu bị trật ray. Đêm nay cũng vậy, cậu cần phá vỡ quy luật cuộc sống của mình, canh đêm với Khương Mặc, nói chuyện, chờ hoa nở với anh.

Cuối cùng Khương Mặc cũng tìm được một chai Nguyên Thanh Hoa mang ra, nói rượu này ngon. Thẩm Triều Văn nhìn chai rượu kia chỉ cảm thấy chai đó rất đẹp, giống như một chiếc bình cổ.

Khương Mặc cầm một ly rượu nhỏ rồi lại bắt đầu nói, nói bây giờ có rất nhiều người già thích học người khác uống rượu ngoại, nhưng thật ra rượu của mình cũng rất ngon, đáng tiếc đại đa số mọi người không uống, không biết thưởng thức, luôn thấy rượu trắng quá mạnh, cay, quá trực tiếp, nhưng sao họ lại không thưởng được cái vị mềm mại nhu hòa và một lớp hương của rượu chứ? Anh nói, rất nhiều người uống rượu chỉ vì xã giao, vì giải sầu, vì giải tỏa, họ không thưởng thức cái vốn có của rượu, không giao lưu cùng rượu.

Thẩm Triều Văn nghe đến cạn lời, hỏi anh: “Chẳng lẽ trước khi anh uống còn giao lưu với rượu?”

Khương Mặc: “Đương nhiên.”

Thẩm Triều Văn truy hỏi: “Anh nói cụ thể xem anh giao lưu thế nào.”

Khương Mặc liếc nhìn cậu như thể đang trách cứ cậu không hiểu phong tình, hỏi: “Giao lưu là phải nói chuyện à? Anh phải nói mấy câu với rượu thì mới gọi là giao lưu?”

Thẩm Triều Văn nhíu mày ra hiệu anh nói tiếp đi.

“Giao lưu có rất nhiều cách, nói chuyện chỉ là một loại trong đó.” Khương Mặc nói, “Có loại giao lưu không nhất thiết phải biểu đạt bằng ngôn ngữ, ví dụ như… ánh mắt, thân thể, còn có con tim và con tim.”

Nói xong câu đó anh như muốn làm mẫu, Khương Mặc bắt đầu mặt đối mặt với cậu.

Vài giây sau Thẩm Triều Văn cảm thấy con tim mình bắt đầu đập dữ dội một cách không rõ lý do.

Họ nhìn nhau, giao lưu bằng mắt. Thế nhưng đang trao đổi điều gì, bản thân đang nghĩ cái gì, đến cùng Thẩm Triều Văn cũng không nói rõ được. Trong một khoảnh khắc ấy cậu chỉ cảm thấy giao lưu thế này thật đáng sợ, đừng khởi xướng cũng đừng kiến nghị phát triển thêm.

Còn Khương Mặc lại đang nghiêm túc nghiên cứu mặt của Thẩm Triều Văn.

Bắt nguồn từ bản năng trong xương, Khương Mặc thích khái niệm ‘đẹp’ này. Đẹp có rất nhiều loại, rực rỡ, hướng nội, khuyết điểm, chết chóc, thần thánh… mà Thẩm Triều Văn lại thuộc loại tiêu chuẩn. Tỉ lệ ngũ quan của cậu rất tốt, hai bên trái phải đối xứng nhau, mặt người ít ai có thể cân đối, nhưng mặt của cậu lại có thể, có thể làm mẫu cho những lớp mỹ thuật. Đáng tiếc biểu cảm của người này như bị đông cứng, khuyết thiếu sức sống, không có biểu cảm, không sinh động.

Có đôi khi nhìn dáng vẻ vô cảm của cậu, Khương Mặc có xúc động muốn cho cậu học một lớp về quản lý biểu cảm… Để cậu mang bộ mặt này thật có chút lãng phí.

“Cậu như băng.” Khương Mặc chợt nói, “Cũng giống sắt.”

Thế à. Thẩm Triều Văn thuận theo suy nghĩ, không hiểu sao lại nghĩ đến sắt và băng. Nhưng bây giờ em hơi nóng, có phải đang tan chảy rồi không?

Cuối cùng cậu nghiêng mắt đi trước, mất tự nhiên lấy tăm chọc chọc một trái cà chua ướp đường. Ngọt quá, cậu không thích đồ quá ngọt.

Thẩm Triều Văn bỗng có chút cáu kỉnh không lý do, ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện với hộp cà chua: “Cái này mua ở đâu vậy? Ngọt muốn chết, dở quá, lần sau đừng mua của tiệm này nữa.”

Khương Mặc giật môi cả giận: “Đây là anh làm! Xin cậu đánh giá lại lần nữa!”

Anh vốn làm cho mẹ, nhưng đêm nay mẹ chơi mạt chược cả đêm không về, sợ để đó hư mất nên mới lấy ra ăn.

Thẩm Triều Văn dối trá đổi giọng, nịnh đầm: “Cà này ngon ghê, ngọt đến nao lòng.”

Khương Mặc hứ cậu: “Anh làm đương nhiên là ngon rồi!”

“Ngon lắm ngon lắm, siêu ngon luôn.”

“Ngon nhỉ? Vậy cậu ăn hết đi, không cho phép bỏ mứa dù chỉ một trái.”

“…”

Sau khi cãi nhau như thường lệ xong, Khương Mặc đi lên lầu lấy máy tính xuống, nói rảnh không có chuyện làm nên muốn lướt phim. Thẩm Triều Văn thì vẫn đang ráng nuốt hộp cà chua ngọt chết người kia, vừa ráng ăn vừa khổ trong lòng. Khương Mặc làm như không thấy vẻ mặt chết trôi của cậu, anh nhấp chuột, bắt đầu chọn phim để xem.

Thẩm Triều Văn không biết nói gì nên đành hỏi: “Lướt phim là sao?”

Khương Mặc giải thích đơn giản: “Xem từng phim, xem người khác quay thế nào, nhìn cách chuyển động máy, điều chỉnh, vị trí máy, hình ảnh.”

Thẩm Triều Văn “à”, cảm thấy mình không giúp được gì nên tiếp tục vùi đầu ăn cà chua ướp đường.

Khương Mặc đã xem quá nhiều phim, chọn tới chọn lui lại chợt rối rắm không biết phim nào thích hợp cho một đêm chờ hoa nở.

Sau khi nghĩ một lúc, anh quyết định giao quyền lựa chọn cho Thẩm Triều Văn.

“Cậu chọn đi.” Anh kéo người qua, “Chọn phim cậu chưa xem rồi chúng ta cùng xem.”

Thẩm Triều Văn nghiêng người qua nhìn, phát hiện hầu như mấy phim này cậu chưa xem phim nào. Cậu đang bị mấy trái cà chua làm cho ngọt choáng đầu nên chọn đại: “Cái này đi.”

Khương Mặc nhìn thử, là một bộ phim tình cảm khá nhàm. Loại phim này… có vẻ không hợp để xem cùng em trai lắm.

Anh lắc đầu: “Cậu chọn lại đi, xem trong bộ sưu tập của Fellini chọn một bộ ưng ý, nhanh lên.”

Vì trong tay còn cầm hộp cà chua nên Thẩm Triều Văn không muốn tranh cãi với anh, chỉ đáp: “Không, em chỉ muốn xem cái đó.”

“Đây là phim tình cảm.”

“Phim tình cảm thì em không được xem hả?”

Khương Mặc: “… Hai chúng ta cùng xem phim tình cảm, cậu chắc chứ?”

Thẩm Triều Văn nói đầy chắc chắn: “Chắc, em rất thích xem phim tình cảm.” Xạo đấy, cậu chỉ thích xem phim tài liệu thiên nhiên và phim bom tấn khoa học viễn tưởng.

Gu cũng rõ ràng trong trẻo ghê. Khương Mặc mở phim: “Được, anh xem cùng cậu.”

Đối với Thẩm Triều Văn mà nói, xem phim tình cảm không phải là điều khổ nhất, mà là xem phim cùng với Khương Mặc. Bởi vì Khương Mặc muốn lướt phim, nên cứ vài giây họ lại dừng một lần chờ Khương Mặc ghi chép vào sổ tay. Xem một bộ phim thế này quả là cực hình tra tấn, còn tra tấn hơn ăn cà chua ngọt.

Chuyện này còn chịu được đi, nhưng Thẩm Triều Văn thật sự không chịu nổi kịch bản của phim, muốn gì thì nói, còn không thì thôi.

“Lạ thật.” Cậu bình luận, “Quả nhiên là phim, chưa được một ngày đã yêu đến chết đi sống lại, vậy cũng được hả?”

Khương Mặc nhấp hớp rượu đáp lời cậu: “Không thể đánh giá tình yêu bằng thời gian được. Yêu một đời là yêu, còn yêu một ngày thì không à? Có nhiều người bên nhau cả đời, nhưng có thể còn chẳng bằng một ngày để yêu.”

Một đời, không bằng một ngày.

Thẩm Triều Văn vẫn hoài nghi tính chân thật của thứ tình cảm này. Với sự hiểu biết có hạn về tình cảm của cậu, yêu một ai đó trong một khoảng thời gian rất ngắn là một chuyện rất kỳ lạ. 24 tiếng đủ để họ hiểu rõ ưu khuyết điểm của đối phương hay sao? Đủ để họ hiểu rõ những trải nghiệm đã qua của nhau? Cậu không tin 24 tiếng có thể làm được tất cả những chuyện này, không thể nào, thời gian quá ngắn, tình cảm thể hiện ra cũng có chút vội vàng.

“Em không tin.” Thẩm Triều Văn đáp, “Cái này không thực tế.”

Khương Mặc nói: “Tình cảm trong điện ảnh và tiểu thuyết phải không thực tế mới hay, cậu thì biết gì.”

Thẩm Triều Văn còn đang tự hỏi, không trả lời. Khương Mặc cười cười cũng không lên tiếng, tiếp tục kéo bộ phim kia. Anh vừa xem vừa uống chai Nguyên Thanh Hoa, trông rất thích ý. Còn Thẩm Triều Văn vẫn đang gặm hộp cà chua gặm hai tiếng chưa xong, vùi đầu gian khổ hì hụp.

Lúc Khương Mặc uống xong chai rượu kia anh đã có hơi say. Bó tay rồi, nói anh không nghe, nguyên một bình rượu trắng độ cao anh uống cho bằng hết, thế mà vẫn còn có ý thức. Nhưng anh có hơi buồn ngủ, một lúc sau đã ngã lên đùi Thẩm Triều Văn. Nằm trên chân êm hơn nằm trên bàn, đây là lẽ thường, Khương Mặc không cần nghĩ nhiều đã chọn nơi thoải mái cho mình.

Thẩm Triều Văn có hơi không quá thoải mái để anh ôm eo mình, nhìn kiểu nào cũng thấy tư thế này rất quái, nhưng không nói lên được quái chỗ này. Thẩm Triều Văn sợ Khương Mặc trượt ngã xuống đất nên không chấp nhặt cùng người say rượu, cậu nhẹ tay ôm lấy đầu anh, tiếp tục chiếu bộ phim trắng đen kia, định vừa xem vừa chờ, đến khi hoa nở thì gọi anh.

Khương Mặc nằm trên đùi cậu xem phim một hồi, rồi chợt spoil: “Cuối cùng nam chính quay lại tìm cô, họ gặp nhau ở cửa một tiệm hoa, sau đó…”

Quá là thiếu đạo đức. Thẩm Triều Văn tức giận gõ đầu anh: “Say thì ngủ đi! Đừng có nói!”

“Khúc sau dở lắm, hoàn toàn làm giảm trình độ của cả bộ phim, còn chẳng bằng cậu nhìn anh đây.”

“…” Thẩm Triều Văn chế nhạo, “Anh đẹp lắm hả?”

Khương Mặc cười cười: “Anh không đẹp, nhưng cậu đẹp. Vậy để anh nhìn cậu nhé?”

Nói xong anh còn thật sự quay đầu lại, dùng một tư thế khó chịu nằm ngửa trên đùi Thẩm Triều Văn, nhìn cậu.

Thẩm Triều Văn không thể chịu được đôi mắt đầy men lóng lánh say sưa nhìn mình, cậu mất tự nhiên quay đầu đi nhìn hoa quỳnh chưa nở.

Nhạc phim vang lên, là một bài hát tiếng anh chậm rãi, giọng nữ hát rất nhẹ nhàng. Khương Mặc híp mắt nghe một hồi lại buồn ngủ, nói mơ hồ với Thẩm Triều Văn: “Không được rồi anh ngủ tí đây, hoa nở gọi anh.”

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Được.”

Cậu ôm đầu Khương Mặc, tiếp tục xem phim.

Khương Mặc ngủ ngon lành trên đùi cậu. Thẩm Triều Văn vẫn xem phim, rồi chợt cậu bị cảnh phim trước mắt làm chấn động…

Nam chính và nữ chính đang ngồi ở ban công, tóc nữ chính tản ra nằm trên đùi nam chính.

… Tư thế giống y như bọn họ, độ trùng khớp gần như trăm phần trăm.

Thẩm Triều Văn như hóa đá.

Nhưng ai có ngờ đoạn sau lại càng đặc sắc hơn.

Nam chính trượt tay thuận theo cổ vai áo nữ chính, còn bắt đầu vuốt ve mập mờ. Vuốt còn chưa đủ, nam chính còn cúi người hôn tai, mặt, cổ nữ chính… Sau đó hai người cởi đồ ngay trên ban công, bắt đầu làm hành vi không thể miêu tả chi tiết.

Thẩm Triều Văn đỏ mặt nhìn cảnh khó tả này, rồi cúi đầu nhìn gáy của Khương Mặc, ngây người mấy giây rồi cậu chìm vào suy nghĩ.

Sau khi suy nghĩ xong mặt Thẩm Triều Văn chợt đỏ bừng lên.

Cuối cùng cậu cáu kỉnh tắt máy tính, ôm đầu Khương Mặc bắt đầu nhìn hoa quỳnh, tự mình hờn dỗi.

Khó chịu nhất chính là mùi trên người Khương Mặc. Trước khi uống rượu anh còn vào bếp nướng bánh quy cho mẹ anh ăn vào ngày mai, nên giờ phút này trên người anh không chỉ có mùi rượu nhàn nhạt mà còn có mùi bánh, mùi bánh đè lên mùi rượu, còn mang theo nhiệt độ cơ thể người, cậu ngửi vào quả thật giống một chiếc bánh quy nhỏ vừa nướng, thơm phức.

Có những thứ dù cho bạn không thích ăn, nhưng khi ngửi được kiểu gì cũng sẽ thấy… rất ngon.

Mùi này còn nồng hơn cả mùi cà chua. Thẩm Triều Văn càng ngửi càng bực bội, nhưng bây giờ lại không tiện đẩy cái tên đang say này ra, cậu rơi vào tình thế khó xử.

Cứ thế Thẩm Triều Văn mang theo tâm trạng phức tạp chờ được hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Khi những cánh hoa chúm chím ban đầu bắt đầu nở ra, Thẩm Triều Văn đẩy đầu Khương Mặc, gọi anh dậy cùng xem.

Khương Mặc mơ màng bị cậu kêu dậy, dụi mắt đến ngắm hoa. Anh vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, anh đi xem với chút men say còn sót, thấy được những cánh hoa trước mặt anh đang lặng lẽ hé nở.

Hoa thì từng thấy nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn nhìn thấy hoa nở ở khoảng cách gần đến thế. Khương Mặc nhìn đến ngơ ngẩn, chống đầu, nghiêm túc quan sát “hoa quỳnh chớm nở” hiếm thấy này.

Hóa ra khi hoa nở lại là thế này.

Bật máy quay lên, im lặng ghi lại từng khoảnh khắc. Bọn họ không nói lời nào, không làm gì cả, chỉ nhìn, chỉ chờ. Khương Mặc ngắm hoa, Thẩm Triều Văn ngắm anh. Có vẻ Khương Mặc không biết Thẩm Triều Văn đang nhìn anh, anh chỉ đắm chìm trong hoa quỳnh chớm nở, tự hỏi nhiều điều. Còn Thẩm Triều Văn thì không nhịn được cứ muốn nhìn Khương Mặc, cậu không thể nào giải thích được tại sao mình lại làm như vậy, rồi lại cảm thấy, mọi thứ xung quanh đều lu mờ với ánh mắt người này đang nhìn hoa.

Nhìn một lúc, cậu như thể quên hết mọi thứ, lại như nhớ lại rất nhiều. Trong cơ thể cũng như có một sự thay đổi khác lạ, trở nên sâu sắc và cụ thể hơn. Rất nhiều điều tình cờ ngẫu nhiên, cuối cùng lại hướng về một điều tất nhiên, hướng về một đáp án. Một ngày, 24 tiếng đủ để yêu một ngày ư? Dư sức, vì vốn chỉ cần một giây phút, một chớp mắt đã đủ rồi, không cần phải lâu như vậy. Vào thời điểm đó Thẩm Triều Văn thừa nhận bản thân mình vô tri, tình yêu cũng giống như hoa nở, đó là điều tự nhiên, là chính đáng, không bị ngăn cản bởi bất cứ điều gì.

Hoa nở cả rồi.

Khương Mặc ngắm hoa quỳnh chăm chú, chợt anh nhích lại gần, nhẹ nhàng hái một cánh hoa, tò mò bỏ vào miệng nếm thử.

Thẩm Triều Văn cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đáng yêu: “Anh làm gì vậy? Hoa cũng biết đau đó.”

“Chờ lâu vậy rồi anh phải cắn miếng đã.” Khương Mặc nghiêm túc giải thích cho hành vi say rượu của mình, anh lại hái một cánh hoa nữa đưa đến bên miệng Thẩm Triều Văn, nói đầy hưng phấn, “Mùi thơm lắm, cậu cũng thử đi.”

Thẩm Triều Văn không dám dùng miệng ngậm lấy, cậu đưa tay cầm cánh hoa màu trắng kia, cẩn thận bỏ vào trong miệng. Trong lòng cậu hoảng sợ vô cùng, nhai nát cánh hoa đó, ăn hết thứ quý giá đã nở trong đêm nay.
Bình Luận (0)
Comment