Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 53

EDIT BY CHERYL CHEN

“May mắn lớn nhất trong đời em không phải là quen anh, mà là sau khi yêu anh, em nhận thấy chính mình cũng trở nên tốt đẹp hơn.”

Tối hôm đó, Diêu Tinh Thần lật chăn Lục Phong Hoả lên, nhẹ giọng:

“Em xem cái gì thế?” Diêu Tinh Thần hỏi.

“Tiểu thuyết á!” Lục Phong Hoả đắp chăn kín mặt, đang cầm một quyển sách vẻ thích thú.

“Chị dâu, chị muốn đọc không? Em nhiệt liệt đề cử, sắp chuyển thành phim rồi.”

Không hề lạnh lùng giống như ấn tượng lần đầu gặp mặt, bây giờ Lục Phong Hoả đối với Diêu Tinh Thần như Lục Lập Phong, lúc nào cũng làm nũng, ngày càng thân thiết.

Diêu Tinh Thần khoát tay chê bai: “Tiểu thuyết tình yêu còn lâu chị mới đọc. Chị còn không nhìn nổi chữ nào.”

Lục Phong Hoả nói: “Hay lắm, thật đấy. Trong sách viết là, tai trái nối liền với trái tim, muốn nói lời ngon ngọt cứ nói cho tai trái nghe. Thật thú vị.”

Diêu Tinh Thần nặng nề kéo chăn, buồn rầu nói: “Gần tim nhất không phải dzú trái sao? Đàn ông muốn nói lời đường mật cứ nói cho nó nghe.”

Lục Phong Hoả bật cười: “Chị dâu sao lại tục tĩu thế!”

“Chị dâu của em là người thế đấy.”

“Nói chung, nam chính rất đẹp trai, xấu xa, lạnh lùng. Em rất thích kiểu như thế.”

Lục Phong Hoả tiếp tục đọc, Diêu Tinh Thần nằm trên giường lăn qua lăn lại.

“Chị khó chịu ở đâu à? Em gọi anh nhé.”

“Đừng gọi anh ấy.”

“Hai người cãi nhau à?” Lục Phong Hoả buông quyển sách, ân cần nhìn cô.

Diêu Tinh Thần trên mặt viết đầy tâm sự, thở than: “Tiểu Hoả, em nói xem… nếu như lỡ yêu một tên rất xấu tính thì làm sao bây giờ?”

“Kiểu cặn bã á?”

“Không đến mức cặn bã chứ… Chị cũng không rõ anh ta có thể coi là cặn bã hay không… Dù sao, đây là kiểu đàn ông đời sống rất thác loạn, không dễ đoán được cảm xúc, thi thoảng anh ta đùa giỡn, làm em tức giận, nhưng đôi khi lại làm em cảm động rưng rưng.”

Lục Phong Hoả sừng sốt, sắc mặt nghiêm trọng: “Chị dâu, có phải tinh thần của chị đang lệch hướng không?”

“Hướng cái gì mà hướng, bạn, bạn của chị ấy mà! Nó là kiểu nếu người ta tốt với nó, nó sẽ tốt lại gấp đôi, nhưng lại gặp phải kiểu đàn ông như vậy, hoàn mỹ vô khuyết, có những lúc làm nó cảm động, thỉnh thoảng rất quyến rũ, sau đó.. không biết nó đã yêu anh ta từ bao giờ. Phải làm sao đây?”

Lục Phong Hoả nói: “Chị có từng nghĩ, trái tim là một toà thành, có rất nhiều công chúa, còn có rất nhiều đàn ông làm vú nuôi?”

“Có lẽ, anh ta làm cho bạn chị cảm giác như mình là công chúa, nhưng thực tế chẳng qua chỉ là một vú em.”

“Hu hu, loại đàn ông cặn bã mà luôn là trung tâm của sự chú ý à, cố bình tĩnh đi, chị phải ngả bài với anh ấy thôi.”

“Không phải chị… Là bạn chị mà…”

“Chị phải làm cho bạn chị và anh ta thẳng thắn với nhau. Chị nói cho anh ta biết, hoặc là cố tìm cách sửa chữa, điều hoà mối quan hệ, không thì biến đi.”

“Nhỡ mọi người cho rằng anh ta chỉ đùa giỡn tình cảm thôi thì sao? Hết lần này đến lần khác bạn chị không chịu tiến tới, chỉ số IQ EQ chỉ tạm chống đỡ được, thảm quá đi…”

“Thế thì chị và anh ta nên cắt đứt quan hệ, chị phải biết quý trọng cuộc sống, rời xa mấy tên tệ bạc đi, từ nay về sau sống sung sướng.”

“Đã bảo không phải chị mà.. bạn chị thôi.”

...

Đã khuya, Diêu Tinh Thần đang ngủ thì tỉnh dậy.

Tiểu Hoả ngủ rất không ngoan, cứ coi cô như gối nhung mà ôm chặt. Diêu Tinh Thần sợ Tiểu Hoả động đậy chạm vào bụng mình, liền rón rén xuống giường, chuẩn bị về phòng ngủ.

Đi tới cửa, cô lại quay lại, kéo chăn cho Tiểu Hoả.

Về lại phòng ngủ của cô và Lục Lập Phong, căn phòng rất tối, ngoài cửa sổ chỉ có mảnh trăng tàn.

Ghế salon trống không, có lẽ anh nghĩ cô ngủ lại phòng Tiểu Hoả nên ngủ ở trên giường.

Từ khi cô đến ở Lục gia, Lục Lập Phong chưa từng ngủ trên giường.

Nghĩ tới đây, tim cô nhói lên sự đau lòng, không nỡ.

Diêu Tinh Thần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, nhìn vào trong, ánh trăng màu xanh nhạt thanh lạnh, anh nằm nghiêng trên giường, vai rất rộng, tiếng thở rất nhỏ, chỉ lặng lặng ngủ say.

Cô nhẹ nhàng bước tới, ngồi trên giường nhìn anh.

Đó là loại cảm xúc rất nhiều năm rồi cô chưa từng cảm nhận được, từ trên xuống dưới, thậm chí xung quanh người anh đều có luồng khí trong veo sạch sẽ.

Đây là tiểu đồ cổ cô từng chán ghét, cô từng cho rằng dù có kết hôn cô cũng chẳng có ý đồ xấu xa gì, những từng giây từng phút thay đổi cô.

Vì có anh, cô không uống rượu, ngay cả cơn nghiện thuốc lá cũng tiêu tan.

Vì có anh, cô không còn ăn nói lỗ mãng, luôn bị khí chất ung dung của anh lấn át, rồi học theo.

Vì có anh, cô dần học được cách sống luôn suy nghĩ cho người khác, lại rất khoan dung.

Vì có anh, cô dần hiểu được, điều khó khăn nhất trong cuộc đời là đem hình bóng mình khắc vào trong lòng người khác, nếu muốn làm được, phải thấu hiểu lẫn nhau.

Có người từng nói thế này: May mắn lớn nhất trong đời em không phải là quen anh, mà là sau khi yêu anh, em nhận thấy chính mình cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Gặp đúng người, có lẽ là như thế.

Diêu Tinh Thần nghĩ vậy rồi khẽ mỉm cười, kéo chăn cẩn thận cho anh.

Tiếng chăn cọ vào da thịt sột soạt, trong màn đêm yên vắng có vẻ đột ngột. Lục Lập Phong ngủ không sâu, mí mắt giật giật, từ từ mở mắt.

Diêu Tinh Thần vội đứng lên, không biết phản ứng sao, giống như bị bắt quả tang đang ăn trộm.

Lục Lập Phong mở đôi mắt đang nhập nhèm vì buồn ngủ, giọng nói lười biếng nhưng mang theo từ tính khêu gợi: “Em làm gì thế?”

Quá nửa đêm rồi mà đứng cạnh giường, ma quỷ doạ người à.

Diêu Tinh Thần ưỡn ngực, cười nói: “Em đi vệ sinh, về phòng đã thấy anh “cáo cướp nhà gà trống” rồi, ai cho anh ngủ giường em??”

Lục Lập Phong ngồi dậy, bật đèn đầu giường, phòng ngủ lập tức sáng lên: “Nếu anh nhớ không nhầm thì đây là giường của anh.”

Diêu Tinh Thần liếc bụng mình, hùng hồn nói: “Lục Lập Phong, ai sinh con cho anh?”

Lục Lập Phong bị sự ngây thơ của cô chọc cười, chăn đang đắp trên đùi, thân trên để trần, lồng ngực vững chãi cùng xương quai xanh quyến rũ dưới ánh đèn ấm áp toả ra ánh lộng lẫy, tự luyến nói: “Muốn sinh con cho anh… có nhiều lắm…”

Diêu Tinh Thần thu lại nụ cười, hung dữ lườm anh: “Không biết xấu hổ!”

Cô không nói lời nào tiến đến phía bên kia giường, nằm xuống, kéo hết chăn trên người anh quấn vào người mình.

“Anh sinh con cho anh thì được ngủ ở giường! Đừng đắp chăn của em! Dính hết mùi của loại người hư hỏng!”

Cô nói rất to, âm thanh chắc phải đạt đến quãng tám, làm Lục Lập Phong giật mình.

“Em ăn thuốc nổ hay mơ phải ác mộng vậy?” Lục Lập Phong hỏi một câu ngu ngốc.

Diêu Tinh Thần lập tức ngồi dậy, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ hồng dưới ánh đèn: “Ác mộng lớn nhất đời em chính là sinh con cho anh!”

Nói xong, cô bực tức nằm quay lưng lại với anh.

Lục Lập Phong không hiểu mô tê gì, tư duy còn đang trong giấc mơ, chưa phản ứng kịp.

“Anh lại nói gì làm em giận rồi?” Anh cười hiền hoà.

“…”

Diêu Tinh Thần nhắm chặt mắt lại, không nói lời nào.

Lục Lập Phong ngẫm nghĩ lại từng câu cô nói, tới gần, vỗ nhẹ vào vai cô: “Có phải em mơ sắp sinh con rồi nên hơi căng thẳng phải không?”

“…” Diêu Tinh Thần không để ý đến anh, nhưng trong lòng bực bội gào thét: Không phải…

Anh kiên nhẫn giảng giải: “Không sao đâu, bác sĩ nói rất nhiều phụ nữ mang thai có chứng sợ hãi tiền sản, đây là điều bình thường, em có cần anh xin vào phòng đẻ cùng em không?”

“Không!!” Diêu Tinh Thần xoay người lại, đĩnh đạc từ chối: “Đừng bao giờ làm thế! Anh coi việc sinh đẻ như thi đấu thể dục thể thao à? Còn mang đội cổ vũ đến? Em không mong vào thời điểm em đau đớn xấu xí nhất lại có khán giả ngồi xem.”

Quan trọng nhất là, vị khán giả thưởng thức khoảnh khắc xấu xí của cô lại là Lục Lập Phong, cảm giác rất tệ.

Lục Lập Phong tự nhiên nằm lại trên giường, nghiêng người, chống tay nhìn cô.

“Anh không vào phòng sinh, anh chờ em ở ngoài.”

Diêu Tinh Thần nhớ ra cái gì đó: “Được! Anh nhất định phải giúp em một việc, các cụ thường nói, đứa bé từ phòng sinh ra ngoài, ai ôm đầu tiên thì tính cách của nó sẽ giống người đó. Anh nhất định phải xông lên tiền tuyến, là người đầu tiên đón con gái rượu đấy, em không muốn người khác ôm nó! Danh sách đen của em có bác hai, Đường Bản,…”

Lục Lập Phong nghe cô luyên thuyên một hồi không ngơi nghỉ, cười, cụng đầu vào đầu cô, đôi mắt sâu sắc lưu chuyển trên gương mặt cô: “Sao lại để anh ôm đầu tiên?”

Mắt anh rất đẹp, dường như có thể hút được linh hồn người khác.

Diêu Tinh Thần làm như không để ý nói: “Đứa bé sẽ giống anh, tính cách rất tốt…”

Lục Lập Phong cảm giác được sự thoải mái dần dâng trào, cong khoé môi, giọng nói ôn nhu: “Anh cứ nghĩ anh cũng nằm trong danh sách đen của em cơ.”

Trước đây người cô coi thường nhất chính là anh, cô luôn có khả năng tìm ra từ người anh một đống tính cách làm cô ghét bỏ, thậm chí câu cửa miệng của cô là, Lục Lập Phong, sao anh phiền thế.

Mà bây giờ, không ngờ rằng Lục Lập Phong lại là hy vọng của cô, mong đứa trẻ của họ giống anh hơn một chút.

Đây có phải dấu mốc quan trọng trong một mối quan hệ không?

“Người như anh, rất được, tốt hơn em… ít nhất… học cao hơn em…”

Diêu Tinh Thần nói vậy, thấy chân anh lộ ra, liền đắp ít chăn cho anh.

Lục Lập Phong vẫn lấy tay chống đầu, nhìn cô: “Em nói xem, nếu con gái giống anh, lẽ nào sẽ được mến mộ quá mà sinh ra buồn phiền không?”

“Không biết xấu hổ!” Diêu Tinh Thần nhéo mặt anh, vặn vặn, Lục Lập Phong không tránh né, khoé miệng chứa ý cười mờ mờ: “Sao anh tự luyến thế!”

“Anh nói sự thật thôi.”

“Xem ra em phải ăn chay niệm Phật, cầu mong con gái em đừng gặp phải người luôn là trung tâm của mọi sự chú ý như anh.”

“Trung tâm cái gì?” Lục Lập Phong nhướng mày.

“Chính là kiểu đàn ông cặn bã lợi dụng tình cảm.”

Lục Lập Phong giơ tay nắm cằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diêu Tinh Thần, sao em không nghĩ tới ưu điểm của anh?”

“Em gái anh!”

“Còn mắng anh nữa?” Lục Lập Phong nắm cằm cô không chịu buông, như đang bắt nạt con thú nhỏ.

“Ý em là em gái anh nói với em mà!” Diêu Tinh Thần bị anh kề sát, bỗng chốc đỏ mặt, gương mặt nóng bừng.

“Nói anh thế nào?”

Lục Lập Phong bỗng nhiên kề sát cô, nheo mắt, môi mỏng gần trong gang tấc, hô hấp phả trên mặt cô, giống như cố định cô lại, khiến cô không dám nhúc nhích.

Cả người Diêu Tinh Thần đều nằm im, chỉ có môi cử động, trái tim đập hỗn loạn, lắp bắp nói: “Nó nói… anh hư…”

Lục Lập Phong cười khẽ, quyến rũ môi cô một hồi, không hôn cô, chỉ trêu đùa: “Anh hư hỏng đến mức nào… em đều thấy rồi mà…”

“Thấy rồi thấy rồi…!” Diêu Tinh Thần hốt hoảng đẩy anh ra, vẫn căng thẳng không thôi.

Lục Lập Phong nhìn cô, cô cũng nhìn Lục Lập Phong, bốn mắt chạm nhau, trong hơi thở có tình cảm mờ ám lưu chuyển, cơ thể nóng ran.

Diêu Tinh Thần cố bình tâm lại, vỗ vỗ mặt mình: “Anh đi quyến rũ một phụ nữ có thai thế này quả thật quá bất nhân, mau xuống giường xuống giường xuống giường!”

Lục Lập Phong nhìn bụng cô, yết hầu căng thẳng, cuối cùng bất đắc dĩ xuống giường.

“Anh ra ngoài sô pha,… ngủ ngon.” Anh đi tới cửa, lưu luyến đóng lại.

“Ngủ ngon… Lục Lập Phong, anh chờ một chút…”

Đôi tay đang định đóng cửa khựng lại: “Sao thế?”

Diêu Tinh Thần ngồi trên giường, hai tay chắp lại như đang van nài: “Biết anh “thân kinh bách chiến” (người đã từng trải qua hàng trăm trận chiến), đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mong đừng khiêu khích em như thế nữa! Xin anh đó!”

Thân kinh bách chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi? Lục Lập Phong lắc đầu cười khổ.

Anh chậm rãi đóng cửa lại, rồi lại mở ra, vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói:

“Diêu Tinh Thần, cây ngay không sợ chết đứng.”

“Cút!” một cái gối bay ra ngoài!

Lục Lập Phong né rất nhanh, kịp thời đóng cửa lại.

Anh xoay người, đứng cạnh cửa, mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment