EDIT BY CHERYL CHENNgười ta nói, yêu một người là khắc cốt ghi tâm.
Tình yêu như thế là thế nào?
Trong thế giới của phụ nữ, yêu là khi khát được người đó mua kem cho, khi lạnh được người đó khoác áo, mùa hè nóng nực người đó sẽ chỉnh nhiệt đồ điều hoà đúng ý mình, mùa đông được sưởi ấm chân, được ôm vào lòng.
Nhưng trong thế giới của đàn ông, yêu, là một câu ngẫu hứng.
Khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, anh ta cảm thấy rất yêu bạn; khi bị người chủ trì trong hôn lễ xúi giục, anh ta nghĩ mình có thể bảo hộ bạn cả đời; khi bạn sinh cho anh ta một cô con gái, lòng anh ta gào thét một trăm lần yêu bạn; nếu bạn vừa đắp mặt vừa hỏi anh ấy có yêu bạn không, anh ấy sẽ không chớp mắt, tiếp tục đánh boss nói bạn đừng lộn xộn.
Nhiều phụ nữ khiển trách đàn ông là tên bịp bợm, thay lòng đổi dạ, nhưng thật ra đàn ông cũng rất thành thật, khoảnh khắc anh ấy nói yêu bạn, là thật lòng.
Nhưng có điều, tình yêu của đàn ông là một điểm, tình yêu của phụ nữ lại là cả đoạn.
Vì vậy, nhiều mối tình khắc cốt ghi tâm bị cuộc sống mài mòn, nhiều mối tình muốn cũng không được lại ngày càng sâu sắc.
Rốt cuộc cô gái được in tên lên thiệp cưới đã trải qua chuyện gì, Tiêu Dật đã không còn nhớ rõ.
Năm tháng qua đi, nhiều chuyện vặt vãnh, nhiều chuyện cũ như làn khói bay vào trong phổi, lắng đọng thành cặn đen, khiến người ta không muốn chạm vào.
Nhìn cái tên này, cố gắng nhớ lại, có một loại cảm giác đâm chọc ngứa ngáy, người ta nói, cảm giác này gọi là “từng yêu”.
Anh cười nhẹ, hút mạnh một hơi thuốc, tay run run ném tấm thiệp lên bàn, vắt đôi chân dài, tựa lưng vào ghế xoay trước bàn máy tình, lắc đầu cười khổ, cảm giác mình thật mẹ nó đạo đức giả.
Đèn sợi đốt trên trần nhà chiếu xuống khiến anh chóng mặt, bắt đầu chơi game.
Giày vò nhau lâu như vậy, chưa bao giờ anh từng nghĩ có một ngày tên cô cùng người đàn ông khác song song xuất hiện trên tấm thiệp màu hồng, còn anh lại điềm đạm như không có gì. Nói cách khác, khi mở máy tính ra, tin tức pop up chứa tên cô nhảy ra, anh chỉ yên lặng đóng từng cái một.
Cứ chạy trong game như vậy, anh bị quái vật trong trò chơi giết hết lần này đến lần khác.
Tiêu Dật nhắm mắt, lại mở mắt.
Anh cầm điện thoại ngẫm nghĩ, không có số cô, nhưng tìm được tên người đàn ông của cô.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông, rồi một giọng nói thanh lạnh truyền tới từ đầu kia.
“Chào anh.” Đối phương biết là anh, nhưng vẫn lễ độ để anh tự giới thiệu.
“Lục tiên sinh, tôi là Tiêu Dật.” Ánh sáng từ màn hình máy tính trong phòng ngủ tối chiếu lên đường nét gương mặt, khuôn cằm như tác phẩm điêu khắc dường như râu mọc ngày càng dài.
“Xin chào.” Anh nhấn mạnh sự tôn trọng.
“Lễ cưới của hai người tôi không đi được, gần đây công việc bề bộn.” Tiêu Dật ngẩng đầu, nhìn đèn treo trên trần nhà, mắt nheo lại.
Đối phương thấp giọng cười: “Không có thời gian ra ngoài, tôi hiểu được lý do này.”
Tiêu Dật cũng không phải người nhỏ nhen, nửa đùa nửa thật nói: “Chúc hai người tân hôn vui vẻ, đưa số tài khoản Alipay cho tôi, tiền mừng vẫn phải gửi chứ.”
“Vậy cảm ơn.” Đối phương không nhiều lời, Tiêu Dật cũng yên lặng ngắt máy.
Tiêu Dật đặt điện thoại xuống, cởi áo lộ ra phần lưng rắn chắc, cởi quần, đi dép vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào, tấm kính thuỷ tinh lập tức phủ đầy hơi nước.
Tắm nước lạnh qua loa, Tiêu Dật ra khỏi phòng tắm. Điện thoại để trên thành bể cá, anh thuận tay cầm lên, mở ứng dụng Alipay.
Chuyển tiền cho Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần, Tiêu Dật viết: “Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, trăm năm hoà hợp”, rồi nhấn nút gửi đi. Tiếng “ting” làm anh đang thả hồn đi đâu bỗng giật mình.
Trong lịch sử chuyển tiền Alipay có tên của một người – Trì Mục.
Sau khi Trì Mục bị bệnh, mỗi tháng, anh trích hai nghìn tệ từ tiền lương gửi cho Trì Mục.
Bố mẹ Trì Mục không biết “* Dật” rốt cuộc là người nào, cũng không dám nói ra, đến khi Lương Mỹ Nhân trở về bên cạnh Trì Mục, cô mới phát hiện ra chuyện này.
Lương Mỹ Nhân từng gọi điện cho Trì Mục, hỏi anh vì sao, dù biết hai người là anh em tốt, nhưng hàng tháng gửi tiền là chuyện không mấy ai làm được.
Tiêu Dật nói, là anh nợ cậu ấy.
Khi mọi người trải nghiệm những điều tàn nhẫn không thể chấp nhận được, họ thường nghĩ tới “nếu như”.
Nếu như trước đây anh đẩy cửa bước vào, chỉ cần đẩy cửa bước vào, thì Trì Mục bây giờ nói không chừng đang bận rộn trong phòng phẫu thuật, dáng vẻ hiên ngang như trước, vô cùng tài năng.
Tiêu Dật vĩnh viễn nhớ kĩ ngày hôm đó.
Đó là ngày thứ hai mươi anh và Trì Mục chiến tranh lanh.
Bởi vì một người con gái.
Chuyện ồn ào giữa Lương Mỹ Nhân và Trì Mục ai ai cũng biết, các loại tin đồn khuếch tán như virus, mọi người rất thích những câu chuyện kịch tính cẩu huyết như vậy. Họ thường khen ngợi, ghen tị ngầm với đôi trai tài gái sắc, nhưng đến khi biểu tượng hoàn mỹ này bị phá vỡ, mọi người đã an tâm, trong lòng có chút được an ủi vì mình chỉ là người bình thường.
Tiêu Dật vì mắng Lương Mỹ Nhân mà ăn cú đấm của Trì Mục, đó là lần đầu tiên hai người anh em tốt nóng mặt, chiến tranh lạnh với nhau.
Tiêu Dật khi đó vì tiết kiệm tiền mà cuộc sống rất nghèo khó, mỗi cuối tháng tiền bỏ ra mua thuốc lá cũng tiếc. Trong phòng có một tên yêu tinh chuyên chiếm tiện nghi của bạn bè tên là Mao Sơn, rất hay xin thuốc của Tiêu Dật. Khi đó anh nghĩ ra một kế, mỗi lần Mao Sơn xin thuốc lá, anh lấy ra một điếu, rồi ném bao thuốc vào thùng rác, nói dối là hết rồi, đợi người kia đi rồi, Tiêu Dật lại nhặt bao thuốc từ thùng rác ra.
Đến một lần, kẻ gian Mao Sơn phát hiện thủ đoạn của Tiêu Dật, ngấm ngầm châm chọc Tiêu Dật với người khác trong phòng.
“Thằng nhãi này chơi không đẹp, giấu thuốc với anh em.” Mao Sơn được dịp Tiêu Dật không có ở đây, càu nhàu với hai người khác.
Người kia vừa chơi game vừa phụ hoạ: “Người như thế là khó tin nhất, keo kiệt như thế để tiết kiệm tiền tán gái à?”
Trì Mục đang đọc sách chen ngang: “Mỗi người đều có nỗi khó xử của riêng mình, hai người cũng chẳng khác gì đâu.”
Người như Trì Mục bình thường rất ít nói, lại biết làm người, thành tích tốt, phẩm chất ngay thẳng. Mọi người đều nghe theo anh, anh nói như vậy, hai người kia dù có bất mãn cũng bĩu môi không phản bác nữa.
...
Lương Mỹ Nhân vì mất quá nhiều máu nên được chuyển tới bệnh viện B, Tiêu Dật, Trì Mục và bác sĩ đi tìm phòng, hai người rất mạnh mẽ, không ai nói chuyện, bởi trước đây, Tiêu Dật vì mắng Lương Mỹ Nhân mà bị Trì Mục đấm một cú.
Diêu Tinh Thần mặt cắt không còn một giọt máu chạy tới, nói Lương Mỹ Nhân cần cấp cứu.
“Có chuyện gì thế?” Hàng mày tuấn tú của Trì Mục chau lại.
“Chị ấy… chị ấy…” Diêu Tinh Thần chạy nhanh quá, không thở nổi, miệng khô lưỡi khô bám đầu gối cong người.
Tiêu Dật bước nhanh tới, vỗ vỗ lưng cô, đưa một chai nước sang: “Đừng nói vội, từ từ rồi nói.”
Diêu Tinh Thần nhẹ nhàng đẩy chai nước ra, ý là không uống, hắng giọng nhìn Trì Mục nói: “Lương Mỹ Nhân bảo, anh nói với chị ấy rằng chỉ cần không có đứa bé này thì sẽ vẫn ở bên chị ấy… Sau đó… Sau đó chị ấy không muốn bị người ta phát hiện, tự uống thuốc sảy thai, nhưng tử cung chảy nhiều máu...”
Trì Mục nghe vậy hít một hơi khí lạnh, bắt lấy ống tay áo Diêu Tinh Thần.
“Cô ấy đang ở đâu?” Trong mắt anh nặng trĩu sự lo lắng.
“Phòng cấp cứu…”
Vừa dứt lời, Trì Mục đã hất tay cô ra, lao xuống tầng như điên, còn va phải một y tá...
Tiêu Dật và Diêu Tinh Thần nhìn nhau không nói.
...
Ngày Trì Mục đi gặp Lục Quốc Bảo, Tiêu Dật sợ hai tình địch đánh nhau, không yên lòng nên chờ ở cửa tiệm cơm. Quả nhiên khi trời tối, Trì Mục đi ra đã say mèm.
Tiêu Dật bắt một chiếc taxi nhét anh vào, nhìn lại, Lục Quốc Bảo cũng đi ra từ tiệm cơm, lái xe đi.
Trong xe ngập ngụa mùi rượu, Trì Mục dị ứng với cồn, từ cổ đến mặt một màu đỏ rực.
“Tôi.. Tôi…”
Bữa cơm này, không biết Lục Quốc Bảo nói với Trì Mục cái gì, mà Trì Mục luôn nhắm chặt mắt, khổ sở lẩm bẩm hai chữ này.
Tiêu Dật thật khinh bỉ, vốn là đấng anh hào mà khốn khổ vì tình đến thế này, nên suốt cả đường đi chẳng nói chuyện gì.
Đến căn nhà nhỏ vùng ngoại ô Trì Mục và Lương Mỹ Nhân cùng thuê, Tiêu Dật lôi Trì Mục say rượu xuống. Không ngờ rằng Trì Mục vừa mới xuống xe, đã hất tay anh ra nắm thành quyền.
May mà Tiêu Dật phản ứng nhanh, lùi xa mấy bước, Trì Mục lảo đảo suýt ngã.
“Cậu điên à? Lại đánh tôi?” Tiêu Dật đạp anh một cái.
Trì Mục ngồi xổm dưới đất, lại đứng lên, ánh mắt ngập hơi men nhìn anh, cắn răng nghiến lợi: “Tao muốn giết mày...”
Say rượu mà nói như vậy, có lẽ nghĩ anh là Lục Quốc Bảo.
Tiêu Dật giận không có chỗ trút, chỉ vào gian nhà: “Tôi là Tiêu Dật! Muốn giết thì đợi mai tỉnh rượu rồi nói, mau đi vào đi, đừng có mượn rượu làm càn.”
Trì Mục lắc đầu, như có vài phần thanh tỉnh, anh đứng thẳng người, lảo đảo đi tới cửa trước, móc chìa khoá, mãi vẫn không nhét được vào ổ khoá, Tiêu Dật vốn bực bội, đứng khoanh tay một bên không giúp đỡ.
Tiêu Dật nhìn anh vào cửa rồi, vốn định theo vào, nhưng cơn giận trong lòng ngăn lại, tay đang đặt trên cửa thu lại.
Màn đêm buông xuống, con đường vắt qua khu ngoại thành bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của anh.
Nhà Trì Mục gần sát đường sắt, một chiếc tàu hoả đi qua, giữa màn đêm yên tĩnh gây nên tiếng động inh tai nhức óc.
Một chiếc xe màu đen có rèm che sang trọng lái đến, đèn xe chiếu ra xe, làm cho Tiêu Dật vô thức nhắm mắt đứng lùi vào ven đường.
...
Tiêu Dật vừa về phòng kí túc xá, Mao Sơn cầm một gói thuốc vỗ vai anh.
“Người anh em, trước nói như vậy là tôi không đúng, xin lỗi cậu!”
Tiêu Dật nhíu mày nhìn gói thuốc trong tay, nói: “Xin lỗi cái gì?”
Mao Sơn cười: “Đều là anh em cả, xin lỗi là đúng, về sau cậu có chuyện gì khó xử cứ nói với chúng tôi, chúng tôi không chê cười cậu.”
Tiêu Dật nhìn thuốc lá, giống như hiểu ra điều gì: “Trì Mục đưa cho cậu à?”
“Trì Mục nói cậu mua cho chúng tôi.” Mao Sơn đáp.
Tiêu Dật ngồi xuống xé mở gói thuốc.
Trì Mục thay anh suy nghĩ...
Mao Sơn là người bụng dạ hẹp hòi, có lẽ từng nói về anh cùng người khác không ít lần, để hoà hoãn quan hệ giữa bọn họ, Trì Mục tự mua một gói thuốc nói xin lỗi thay anh.
Tiêu Dật đốt một điếu lên, cảm thấy thuốc lá này hút đặc biệt thoải mái.
Mao Sơn đi tới, cũng rút ra một điếu, nói: “Nghe nói hôm qua Trì Mục đi gặp tình địch? Không đánh nhau chứ?”
Tiêu Dật lắc đầu, làn khói mù mờ lượn trước mắt.
“Uống nhiều thôi.” Tiêu Dật nói.
Mao Sơn nói: “Lương Mỹ Nhân nghi ngờ đứa bé là của người kia, giờ đứa bé mất rồi, người đàn ông kia lại là phú nhị đại, cậu nói xem, anh ta có tha cho Trì Mục không?”
Tiêu Dật cười lạnh: “Tôi con mẹ nó mượn nó cái lá gan.”
Mao Sơn kinh ngạc nói: “Bạn thân mến, chúng ta đều là sinh viên nghèo, cánh tay không lay được bắp đùi, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính, phú nhị đại người ta nếu thật sự muốn trả thù Trì Mục, chúng ta không có cách.”
Mao Sơn nói vậy làm Trì Mục bỗng nhớ tới chiếc xe trên đường ngoại ô kia.
Một chiếc xe cao cấp như vậy, chủ xe nhất định là kẻ có tiền, sao có thể hơn nửa đêm lái xe trên đường nhỏ ở vùng ngoại ô? Cuối con đường kia cũng chỉ có nhà Trì Mục.
Không hợp lí...
Thuốc lá trong tay lập tức rơi xuống đất! Trên mặt Trì Mục hiện vẻ lo âu, đứng lên lập tức rời đi.
Từ trường học đến khu nhà cách một đoạn, không bắt được xe, Trì Mục liều mạng chạy, mồ hôi thấm ướt áo khoác.
Cuối cùng cũng tới nhà Trì Mục thuê.
Trong sân vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Dật chạy tới cửa, mở ra, đã thấy Trì Mục mê man trên chiếc giường đôi, còn bên giường đang đốt một lò than nhỏ, cửa sổ bị đóng chặt...
“Trì Mục...”
Anh vừa mới lay lay, Trì Mục đã nôn oẹ, gương mặt vô cùng đau đớn, khoé miệng sùi bọt mép.
Da đầu Tiêu Dật tê dại...
Bởi vì, đây là triệu chứng trúng độc cacbon oxit.
...
Trong phòng ngủ tầng một Lục ga, vị nữ chủ nhân đang đắp mặt nạ nằm trên ghế xích đu.
Lục Lập Phong đi tới, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần mở mắt, liếc qua ứng dụng Alipay: “Ai gửi tiền mừng thế?”
Con người bây giờ, thẳng thắn đến nỗi hôn lễ cũng lười tham gia, tiền mừng đều gửi qua Alipay. Mai là hôn lễ của ahi người, đêm nay họ nhận được không ít lì xì.
Lục Lập Phong mặc áo choàng tắm, xương quai xanh quyến rũ lộ ra, dưới ánh đèn loé lên ánh sáng dịu dàng.
“Người yêu cũ của em, Tiêu Dật.” Anh hời hợt rút điện thoại về, cười trêu chọc.
“Nói cái gì thế?” Diêu Tinh Thần vỗ mông anh: “Em và Tiêu Dật là bạn tốt.”
Lục Lập Phong nổi máu ghen, đưa lưng về phía cô cởi áo choàng tắm, thay một bộ quần áo sạch, nhàn nhạt nói: “Theo anh được biết, người đàn ông có mị lực như vậy không phải dùng để làm bạn.”
Diêu Tinh Thần đứng lên, ngước gương mặt đang đắp mặt nạ, ôm hông anh, tư thế buồn cười lại kì lạ: “Tiểu yêu tinh, trong lòng bản cung chỉ có mình ngươi...”
Lục Lập Phong xoay người nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bệ hạ, tối nay có cho thần thị tẩm không?”
Diêu Tinh Thần tháo mặt nạ, dán vào gương mặt tuấn tú của anh: “Ái phi, ngày mai là đại lễ kết hôn của chúng ta và Tiểu Điềm Điềm, chúng ta cứ dồn hết tình cảm mãnh liệt vào đêm động phòng ngày mai được không?”
“Không được...” Lục Lập Phong cười xấu xa, bắt đầu hôn bá đạo.
“Lục Lập Phong… anh… đáng ghét…”
Trên mặt anh còn đắp mặt nạ của cô, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, Diêu Tinh Thần cười đẩy anh, tránh về phía sau, đôi vợ chồng son bắt đầu rùm beng.
Một phen nghỉ ngơi triền miên trôi qua, Diêu Tinh Thần đầu bù tóc rối dựa vào lồng ngực anh, mặt đỏ ửng, thở phì phò.
Sau khi ân ái xong, phụ nữ rất thích hỏi một số chuyện không đâu, toàn lấy cụm “anh nói xem” để mở đầu.
“Tiểu đồ cổ, anh nói xem…”
“Ừm?” Lục Lập Phong ôm cả cơ thể cô, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớt đầu vai mượt mà của cô.
“Nếu như trước đây, anh không lợi dụng đúng lúc em gặp khó khăn, giữa chúng ta có còn như bây giờ không?”
“Lợi dụng lúc em gặp khó khăn?” Lục Lập Phong mỉm cười.
Đối với từ này, anh hết nói nổi.
“Em không nhớ rõ lắm chuyện xảy ra hôm đó.” Diêu Tinh Thần ôm trán, cọ cọ ngực anh: ” Kể lại cho em một chút đi.”
“Em chắc chắn... Muốn biết chứ?”
Diêu Tinh Thần nhìn anh: “Ặc... Không chắc nữa...”