Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 147

Maroon dịch

Đông Phương Cửu nheo đôi mắt phượng đầy nguy hiểm, nhìn về phía thành lâu, cao giọng nói: “Đông Phương Thất, trẫm niệm tình ngươi là huynh đệ thủ túc của trẫm, vốn không muốn xung đột vũ trang với ngươi, đáng tiếc ngươi chẳng biết trân trọng ý tốt của trẫm lại khởi binh mưu phản, ngươi có biết tội?”

“A, thì ra là cửu đệ tốt của bản vương…” Đông Phương Thất đứng trên thành lâu, điệu bộ nhàn nhã tự tại, “Đệ không ở trong Phượng Dương thành hưởng phúc, chạy đến chỗ ta làm gì vậy?”

Đông Phương Cửu gầm lên phẫn nộ: “Đông Phương Thất, ngươi không cần làm bộ làm tịch trước mặt trẫm nữa, lập tức mở cổng thành đầu hàng, trẫm sẽ cân nhắc ban cho ngươi được toàn thây!”

“Đầu hàng?” Đông Phương Thất kéo sợi dây thừng trong tay, nở nụ cười quỷ quyệt, “Cửu đệ, ngươi hãy nhìn cho rõ, đây là ai?” Dây thừng tuột ra với tới độ kinh hoàng, những người chứng kiến đều giật mình hoảng hốt, hắn mới dùng sức giữ chặt sợi dây lại.

Với độ cao của thành lâu, nếu ta rơi thẳng xuống như vậy, hẳn là chết chắc.

Trước mặt là một cảnh tượng rối loạn, trăm nghìn ánh mắt đang đồ dồn về phía ta. Mặc dù cách rất xa, ta hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì, nhưng ta cũng biết, trong đôi mắt phượng kia hiện rõ nỗi lo lắng bất an. Nỗi bi thương trong mắt ấy đã hóa thành cơn gió, xuyên qua quân trận, bay thẳng vào tận đáy lòng ta.

“Đông Phương Thất!” Đông Phương Cửu hét lớn, lần này là Bạch U và Y Y hợp lực mới giữ hắn lại được, Y Y thấp giọng nói: “Gia, ngài hãy nhìn kỹ Lăng chủ tử, nàng hình như có lời muốn nói với ngài.”

Đông Phương Cửu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nghe lời nhìn chăm chú.

Ta bị treo giữa không trung, dây thừng buộc chặt đau nhức, nhưng lòng ta bình tĩnh không ngờ, thần sắc càng không lộ vẻ dao động, phát hiện ra ánh mắt Đông Phương Cửu, ta thong thả cùng khẩu hình nói ra hai chữ: “Công thành.”

Không ngờ đáp lại ta lại là vẻ mặt đang bên bờ sụp đổ của Đông Phương Cửu. Hắn đột nhiên lớn giọng nói: “Đông Phương Thất, bây giờ ngươi thả Lăng Nhi ra, trẫm sẽ tha cho ngươi con đường sống!”

Đông Phương Thất cười nói: “Ngươi lui binh, sau đó đưa tay chịu trói, ta sẽ suy nghĩ chuyện thả cô ta.” Nói xong, hắn còn cười ngắm nghía sợi dây thừng trong tay.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đông Phương Cửu trắng bệch, hắn nhìn về phía thành lâu, nhìn về phía ta. Bạch U, Y Y sau lưng hắn không nói một lời. Từ lâu bọn họ đã giao cả tính mạng mình cho hắn, chỉ biết toàn tâm toàn ý cống hiến tất cả, bất luận là sống hay là chết, là thắng hay là bại.

Ta nghe Đông Phương Thất nói, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn chửi to đồ mặt dày không biết xấu hổ.

Bỗng dưng, ta phát hiện chiến mã Đông Phương Cửu đang cưỡi đạp đạp gót chân từ từ lui về phía sau, tiếp theo, Đông Phương Cửu chậm rãi giơ một cánh tay lên, ta còn chưa thấy rõ động tác của hắn đã nghe được hai chữ khó khắn lắm mới thốt ra khỏi miệng hắn: “Lui—— binh —— “

Ta không thể tin được vào tai mình, hét lên: “Không—— ” Không, tuyệt đối không thể.

Vì cuộc chiến công thành lần này đã có bao nhiêu tướng sĩ phải hi sinh tính mạng của mình, sự việc đã đi tới mức này sao hắn có thể thoái lui, làm sao có thể chưa đánh đã lui như vậy?! Ta làm sao có thể ăn nói với những tướng sĩ đã bỏ mạng, làm sao có thể ăn nói với người thân của họ, còn hắn làm sao đối mặt với những tướng sĩ đã thề sống chết đi theo hắn, làm sao đối mặt vạn dân của hắn!

Đông Phương Thất cúi người quát ta: “Cô câm miệng!”

Ta ngửa đầu nhìn hắn cười khinh miệt, sau đó nhìn về phía Đông Phương Cửu, ánh mắt kiên định: “Đông Phương Cửu, đừng quên huynh hiện tại là hoàng đế Lương Quốc, là chỗ dựa của vạn dân!”

Đông Phương Cửu ngẩng đầu, hai ánh mắt của ta và hắn chạm nhau, nhất thời giật mình.

Đông Phương Thất thấy rõ ràng tất cả, lửa giận trong lòng bùng lên, hắn rút đao ra, đặt trên dây thừng, “Đông Phương Cửu, nếu ngươi không lui binh, ta sẽ lập tức cho Thượng Quan Lăng chết trước mặt ngươi!”

Tiếng hít thở, tiếng rì rầm lan tràn bầu không khí.

Ta nhìn về phía các tướng sĩ dưới trướng Đông Phương Cửu, gom hết sức lực của mình, cất cao giọng nói: “Các tướng sĩ!”

Phía đối diện tức thì lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt ta như luồng điện, đầy uy lực, đầy trang nghiêm, “Không sai, ta là Thượng Quan Lăng, là Ngọc Quốc Trưởng công chúa, nhưng ta cũng là quốc sư của Lương Quốc các huynh đệ! Ta đã từng tuyên thệ trước thần linh, cũng đã từng nhận triều bái của vạn dân Lương Quốc các huynh đệ!” Chăm chú đảo mắt qua chúng tướng sĩ, tựa như thứ đang quấn quanh cơ thể ta không phải dây thừng mà là bạch khôi chiến giáp, mạnh mẽ hữu lực, “Hôm nay, những người đứng ở đây đều là những tướng quân lãnh tụ xuất sắc nhất của Lương Quốc ta, đều là những thần tử mẫu mực tài ba của tân hoàng bệ hạ Lương Quốc ta. Ta tin tưởng các binh sĩ do Đông Phương Cửu bệ hạ dẫn dắt không có ai là kẻ hèn nhát, những người trong hàng ngũ binh lính của bệ hạ chỉ có thể tiến lên phía trước, chứ nhất quyết sẽ không lùi về phía sau nửa bước!”

Giọng ta vì hét quá lớn đã trở nên khàn đục, nhưng vô cùng kiên định. Ta tin tưởng, mỗi một người trước mặt đều nghe rõ giọng nói của ta.

Bốn phía bỗng yên lặng như tờ.

“Lăng Nhi…” Trong mắt Đông Phương Cửu ánh lên một giọt nước, tiếng gọi của hắn truyền đi rõ mồn một…

Ta khẽ nở một nụ cười tươi tắn, lần thứ hai dùng khẩu hình nói với hắn: “Công thành!”

Đông Phương Cửu bình tĩnh nhìn ta, không nói một lời nào.

Từ trước đây rất lâu, Đông Phương Cửu huynh đã ép buộc ta cùng huynh lập lời thề, vậy xin hãy để ta giúp huynh giành chiến thắng, cho dù có mất đi mạng sống.

Mặc dù bốn phía đao quang kiếm ảnh hết sức căng thẳng, nhưng nụ cười này của Thượng Quan Lăng, trong phút chốc vẫn khiến những người chứng kiến phải nín thở.

Cuối cùng, chiến mã của Đông Phương Cửu không còn chuyển động nữa, hắn chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra giơ lên, kiên định mạnh mẽ vung cao: “Công thành!”

Nước mắt chảy dài theo khóe mắt Y Y.

Giọng nói Bạch U tắc nghẹn, nhưng mạnh mẽ kiên quyết: “Tuân lệnh!”

Đông Phương Thất không thể tin nổi, “Đông Phương Cửu, ngươi thực sự bất chấp tính mệnh của Thượng Quan Lăng sao?”

Đông Phương Cửu không thèm trả lời, tiếng la hét rung động trời đất báo hiệu bắt đầu công thành.

Đông Phương Thất cắn răng nhấc đao, “Được, ngươi cũng tàn nhẫn lắm!! Ta cho ngươi hối hận cả đời! ~~~ “

Nhưng thanh đao của Đông Phương Thất còn chưa kịp hạ xuống, thì từ xa một mũi tên đã bay vút tới.

Trong nháy mắt, dây thừng đứt đôi.

Giữa ngàn vạn binh mã, Đông Phương Cửu chứng kiến bóng hình một người lao nhanh xuống đất, hắn hét lên đau đớn: “Lăng Nhi —— “

Đôi mắt phượng đỏ kè long lên sòng sọc, tay vung kiếm thẳng một đường chém giết, cho dù là thủy triều ập tới, cũng không đáng sợ đến nỗi quân lính tứ phía chạy thục mạng như vậy.

Trong lúc nhất thời, những hình ảnh trước đây đều hiện lên trước mắt.

Lăng Nhi nghịch ngợm tinh quái, Lăng Nhi bĩu môi gọi hắn là “đồ ngốc”, Lăng Nhi trừng mắt tức giận, Lăng Nhi vì hắn mà nở một nụ cười tuyệt thế, Lăng Nhi cố nén đau thương nói với hắn những lời tuyệt tình, Lăng Nhi trọng tình trọng nghĩa vì thiên hạ vì vạn dân…

Trong góc khuất, một đôi mắt vàng kim cũng nhìn thấy cảnh tưởng này, trái tim dường như bị ai đâm thủng một lỗ, hắn đau đớn kêu lên thành tiếng: “Thượng Quan Lăng…”

Ngay khoảnh khắc đó, trên chiến trường đột nhiên xảy ra một biến cố.

Binh sĩ chung quanh tường thành ai nấy giống như bị trúng tà, đứng im ngơ ngác, ngay cả binh khí trong tay rơi cả xuống đất mà cũng không hay biết. Cảnh tượng bọn họ nhìn thấy là như thế này, người rõ ràng đang rơi thẳng xuống đất, bất ngờ bị một chiếc roi màu bạc cuốn lấy, giữa không trung đột ngột ngừng lại. Một người thân mặc hồng sam bạch mai ngạo nghễ đứng trên thành lâu, trong tay nắm roi bạc, kéo mạnh một cái, thân thể đang bị cuốn lấy đổi hướng bay trở lên, vượt qua tường thành, an toàn ngã vào lòng hắn.

“Ngươi… Ngươi cứu cô ta?” Đông Phương Thất run giọng hỏi.

Người nọ phất tay, dây thừng trói quanh người nàng lập tức rơi xuống.

“Lôi Minh, chúng ta đi.” Hắn bình tĩnh truyền đạt mệnh lệnh, như thể không nghe thấy Đông Phương Thất nói gì.

“Dạ——” Lôi Minh đáp một tiếng.

Đông Phương Thất trợn trừng hai mắt, khổ sở cầu xin: “Đừng… Đừng đi! Cung chủ!” Cuối cùng bỗng chuyển thành tiếng rít gào khản giọng, “Ám cung các ngươi sao có thể nói không giữ lời!”

“Đông Phương Thất, ngươi hạ lệnh cho binh lính của ngươi đầu hàng đi.” Ta nhìn hắn, chậm rãi nói, “Ta có thể bảo Đông Phương Cửu không giết ngươi.”

Đông Phương Thất ngẩn ra, sau đó nhìn ta cười khổ, “Thượng Quan Lăng, cô rốt cuộc là ngốc hay là ngây thơ? Chuyện cho tới bây giờ cô cho rằng hắn vẫn sẽ tha cho ta sao?”

Ta cúi mắt nhìn, dưới thành cảnh tượng sinh linh chìm trong máu lửa khiến lòng ta đau thắt từng cơn.

“Hạ lệnh đi, lẽ nào ngươi muốn binh sĩ của mình đều phải chết vô nghĩa sao.”

“Lăng Nhi…” Đông Phương Thất nở nụ cười, “Cô cho rằng hắn thuần túy là vì cô ư?”

“Không phải càng tốt.”

Đông Phương Thất ngạc nhiên trừng mắt, “Thì ra cô… đã nhận ra từ sớm? Cũng phải, cô vốn là người thông minh mà.”

Ta ngửa đầu, trong mắt có vài phần bi thương.

“Những người lòng dạ quá rộng lớn quá thâm sâu, ‘sự thuần túy’ không phải dành cho họ.”

“… Cô không oán hận sao?”

Ta xoay người lại, mỉm cười lắc đầu, động tác kiên định không một chút chần chừ.

“Bởi là hắn, cho nên không oán hận.”

“Cho dù hắn là một con quỷ?! Hắn là một con quỷ giết cha!”

Ta giật mình, chậm rãi hạ mí mắt, thì thào: “Phải… cho dù hắn có là một con quỷ.”

Đông Phương Thất tròn mắt nhìn ta, thở dài, “Ta không nên tranh thiên hạ này, không nên…” Trong nháy mắt tình hình thay đổi, “Ta nên tranh cô! Tranh cô! Không có cô, hắn không thắng ta được! Đắc ngọc giả, đắc thiên hạ mà! Chính bởi vì hắn chiếm được cô! Chiếm được lòng cô!”

Một thanh đao vô tình lạnh như băng gác lên cổ ta, lạnh lẽo thấu xương.

“Cô nói, hắn có bằng lòng dùng mạng hắn để đổi lấy mạng cô không? Ta đoán hắn nhất định không nỡ nhìn cô chết. Ha ha ha…”

Liếc mắt nhìn Đông Phương Thất, tận đáy lòng ta cảm thấy bi ai thay cho hắn.

(*) Trích từ Kinh Thi – Bội Phong – Kích Cổ

Tử sinh khế khoát. Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ. Dữ tử giai lão.

Dịch nghĩa: Cùng nguyện sống chết có nhau. Nắm tay cho tới bạc đầu.
Bình Luận (0)
Comment