Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 163

Hoàng cung Kim quốc, ngự thư phòng.

Hiên Viên Tiêu vẻ mặt u ám, lông mày nhíu chặt.

Tiểu Tuyết cúi đầu đứng hầu một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Suốt một khoảng thời gian dài, mấy lần muốn nói lại thôi, Tiểu Tuyết cuối cùng nhịn không được, quỳ phịch xuống đất, ngẩng đầu nói với Hiên Viên Tiêu: “Hoàng Thượng, sức khỏe Lăng chủ tử e là chịu không nổi!”

Hiên Viên Tiêu khẽ hé mắt, lạnh giọng quát: “Thập Thất, ngươi còn mặt mũi nói mấy lời này với trẫm? Trẫm phái ngươi hầu hạ bên cạnh nàng, không ngờ ngươi thật sự quên luôn thân phận của mình. Hả?!”

Tiểu Tuyết nhìn Hiên Viên Tiêu cất giọng mạch lạc rõ ràng: “Hoàng Thượng, nô tì chưa bao giờ quên thân phận của mình! Tất cả đều là lỗi của nô tì, nô tì không trông chừng Lăng chủ tử cho tốt, là nô tì phụ thánh ân. Xin Hoàng Thượng đừng trừng phạt Lăng chủ tử nữa, nô tì bằng lòng về Ám Môn chịu phạt!”

Thực chất thân phận của Tiểu Tuyết và Thập Tứ là độc nhất vô nhị, đều là ám vệ theo sát Hiên Viên Tiêu, tên gọi Thập Thất. Nàng được phái tới Trường Lạc Cung làm cung nữ chưởng sự dùng tên giả là Tiểu Tuyết, chẳng qua là để cho nàng một thân phận hợp lý ở bên cạnh Thượng Quan Lăng mà thôi.

Hiên Viên Tiêu mặt lạnh như tiền nhìn xuống Tiểu Tuyết, đột ngột cười lạnh một tiếng, “Hừ! Thập Thất, ý của ngươi có phải muốn nói trẫm đang dụng hình với nàng?! Trẫm chẳng qua chỉ trói lại nàng mà thôi! Trẫm đối với nàng hết lòng quan tâm, nhưng còn nàng đối với trẫm như thế nào?! Trẫm đưa nàng vào Trường Lạc cung ở, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nàng, nàng muốn cái gì trẫm đều đáp ứng. Chuyện nàng trốn đi hôm nay khẳng định không phải có thể sắp xếp trong ngày một ngày hai. Thập Thất, ngươi dám nói với trẫm trước đó ngươi không hề biết chuyện này?! Thập Thất ngươi từ đầu đến cuối chính là đồng lõa!”

“Hoàng Thượng… nô tì…” Tiểu Tuyết thấy mặt Hiên Viên Tiêu đã biến sắc, sững sờ hồi lâu mới có thể mở miệng, “Nô tì quả thật không nỡ nhìn thấy Lăng chủ tử mỗi ngày đứng lặng trước cửa sổ ngẩn người nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài! Hoàng Thượng, thứ Lăng chủ tử muốn chính là tự do, Hoàng Thượng! ~~ “

“Không sai! Thứ nàng muốn chính là tự do! Nhưng còn trẫm thì sao? Thứ trẫm muốn ngươi biết không?! Ngươi làm ám vệ bên người trẫm đã bao nhiêu năm rồi, có khi nào trẫm từng quan tâm tới một người? Ngươi chỉ biết nàng muốn cái gì, nhưng ngươi có biết trẫm muốn cái gì không?! Nàng khát vọng tự do, chỉ cần trong tim nàng có trẫm, trẫm lẽ nào không cho nàng tự do sao? Thứ nàng muốn lẽ nào trẫm lại không hiểu rõ? Thế nhưng trẫm lại không muốn hiểu rõ, Thập Thất, ngươi hiểu tâm ý của trẫm không?”

Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên, vẻ mặt Hiên Viên Tiêu vẫn bình tĩnh nhưng thân thể đang khẽ run lên.

Tiểu Tuyết biết Hiên Viên Tiêu thật sự nổi giận.

“Hoàng Thượng, nô tì đương nhiên hiểu được tâm ý của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng yêu thương Lăng chủ tử, nhưng Lăng chủ tử nếu ở lại chốn thâm cung này vĩnh viễn cũng sẽ không vui vẻ…”

“Thập Thất! Trẫm không muốn nghe mấy lời đó nữa! Trẫm chỉ muốn giữ nàng ở lại bên trẫm! Trẫm muốn trong tim nàng có trẫm!”

“Hoàng Thượng…”

“Thập Thất, ngươi không những quên mất thân phận của mình, lại còn quá tự cho mình là đúng!”

Hiên Viên Tiêu đột nhiên cầm ly trà trên bàn ném về phía Tiểu Tuyết, mảnh sứ vỡ văng ra rạch một đường trên trán Tiểu Tuyết, máu tươi chậm rãi nhỏ giọt, Tiểu Tuyết không dám lau đi, mặt cắt không còn hột máu.

“Hoàng Thượng… nô tì… nô tì cũng là vì tấm lòng trung thành đối với Lăng chủ tử…”

Thập Tứ thấy thế cũng quỳ xuống, “Xin chủ tử niệm tình Thập Thất trung thành đối với Lăng chủ tử mà tha mạng cho Thập Thất!”

Hiên Viên Tiêu hoàn toàn không nhìn tới Thập Tứ, tiếp tục nói, “Thập Thất, trẫm biết rõ ngươi trung thành với Lăng, bảo vệ che chở nàng, nhưng ngươi lại quên mất ngươi nên là một ám vệ trung thành với trẫm! Ngươi quên mất nhiệm vụ trẫm giao phó cho ngươi! Trẫm muốn ngươi thay trẫm trông chừng nàng, để nàng không thể rời xa trẫm, để nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên người trẫm! Trẫm biết nàng muốn đi, từ lúc nàng đề nghị trẫm rút ám vệ đi trẫm đã biết, cho dù câu nào nàng nói với trẫm cũng đều có lý, trẫm cũng biết đó là những lời nàng đang bịa đặt. Thập Thất, ngươi thực sự xem trẫm là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa sao?! Nàng dùng thủ đoạn dùng mưu kế với trẫm không phải trẫm không phát hiện, mà là trẫm không muốn cự tuyệt nàng, cam tâm tình nguyện nhường nhịn nàng, sủng ái nàng. Trẫm là Hoàng Thượng, nắm được cả thiên hạ, nhưng chưa hẳn có thể nắm được trái tim người mình yêu.”

“Hoàng Thượng, nô tì sai rồi! Nô tì biết tội! ~~ “

“Nơi Thượng Quan Lăng ở chính là Trường Lạc Cung, nàng ngày sau sẽ là hoàng hậu của trẫm! Trẫm thật sự thích nàng!” Hiên Viên Tiêu thở dài, “Trẫm biết rõ hiện tại trong lòng Lăng vẫn chưa có trẫm, ở lại bên cạnh trẫm cũng là do bị ép buộc, nhưng trẫm không muốn buông tay. Trẫm có thể cho nàng mọi thứ nàng muốn, những việc người kia có thể làm trẫm cũng có thể làm được! Trẫm chỉ muốn làm cho nàng hiểu, trẫm mới là chỗ dựa duy nhất của nàng. Trẫm cho rằng mặc kệ như thế nào, cho dù có một ngày nàng thật sự chạy trốn khỏi trẫm, ngươi cũng có thể thay trẫm ngăn nàng lại, không cần trẫm phải vạch trần nàng. Thập Thất à Thập Thất, trẫm vẫn tín nhiệm ngươi như thế, nhưng ngươi thật sự khiến trẫm thất vọng vô cùng! Nếu không phải trẫm vốn không rút hết ám vệ, thì sau đêm nay trẫm sẽ không còn gặp lại nàng được nữa! Hôm nay cho dù thật sự có thể trói nàng trở về bên cạnh trẫm, nhưng trẫm không còn cơ hội trói chặt lòng nàng nữa rồi!”

Hiên Viên Tiêu khẽ cười một tiếng, “Lui xuống đi, trẫm phải giữ lại mạng của ngươi, nếu trẫm lấy mạng ngươi, trẫm không thể gặp được nàng.”

Tiểu Tuyết run rẩy ra khỏi ngự thư phòng, sợ tới mức hồn phách đã bay đi một nửa, nàng nằm mơ cũng không nghĩ Hiên Viên Tiêu đã biết rõ hết thảy song lại giả vờ không biết.



Dật Thanh Cung, tẩm cung Hiên Viên Tiêu.

Giờ Hợi, Hiên Viên Tiêu rốt cục xuất hiện, hắn lặng lẽ bước tới long sàng ngồi xuống, lạnh lùng nhìn người bị trói suốt hai canh giờ là ta không nói một lời.

“Có thể thả ta ra trước hay không? Tay chân ta tê mất hết cảm giác rồi.” Ta bình tĩnh nhìn hắn, thử hỏi.

Hắn lắc đầu, không động đậy.

“Cho dù hoàng thượng thả ta ra, ta cũng không thể chạy được, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng.” Ta lại nói.

Lần này Hiên Viên Tiêu lại giả vờ mắt điếc tai ngơ, ngay cả đầu cũng không thèm lắc, đôi mắt vàng cố chấp nhìn ta chằm chằm.

Một lúc lâu sau, hắn lại cởi giày ngồi hẳn vào long sàng, một tay kéo ta vào lòng hắn, lạnh nhạt nói: “Cho dù trói nàng thế này, ta vẫn không thể nào an tâm được.”

Ta giật mình, sửng sốt.

“Lễ vật của ta đâu?”

Sau một hồi trầm mặc, Hiên Viên Tiêu lại thủ thỉ bên tai ta mấy chữ này.

Ta không biết nói gì, không còn mặt mũi nào để trả lời.

“Vậy dùng chính nàng làm lễ vật cho trẫm có được không?”

Ta kinh hãi, vừa há miệng định nói lại bị hắn bịt lại.

“Đừng cự tuyệt trẫm.” Hắn nói.

Không thể nói chuyện ta chỉ có thể lắc đầu, nhưng hắn chỉ ôm chặt lấy ta, không có cử động gì khác.

Bỗng dưng, trời đất đảo lộn, hắn xoay người ta qua, sau đó ôm lấy ta từ sau lưng.

Trong đêm tối, thân thể Hiên Viên Tiêu áp sát vào người ta, hơi thở nóng hổi thổi vào gáy ta, vòng tay siết chặt, bàn tay từ đằng sau vòng ra trước đã cởi bỏ dây trói trên người ta, đôi môi thoang thoảng mùi rượu ghé sát bên tai ta, vừa liếm vừa mút, giọng nói thì thầm mờ ám, “Lăng, trẫm muốn mở quà, có được không?”

Ta muốn mở miệng nói không, nhưng bàn tay to đùng của hắn một lần nữa bịt kín miệng ta, ta không thể thốt ra được một tiếng nào, cho dù không còn bị trói, ta cũng không thể động đậy được.

Tay chân tê liệt do bị trói quá lâu cũng không còn sức lực.

“Ha ha…” Hắn vừa từ lỗ tai gặm xuống đến cổ, vừa cười thành tiếng, “Lăng, ta muốn mở quà… ha ha…”

Ta hoảng hồn, mình đêm nay chỉ sợ không thể toàn thân thoát ra, tâm càng lúc càng chìm xuống, đây là tẩm cung của Hiên Viên Tiêu, ai có thể nghĩ đến chuyện ta lại ở trên giường của hắn? Sẽ không có ai đến cứu ta…

Bên tai truyền đến hơi thở càng lúc càng nặng nề của Hiên Viên Tiêu, nhiệt độ trên cơ thể hắn càng nóng kinh người, cách mấy lớp y phục dày như thế mà ta vẫn có thể cảm nhận luồng hơi nóng rực từ lồng ngực hắn truyền sang.

Hắn tuyệt đối không bình thường, dù có thế nào hắn cũng không bao giờ nói ra những lời như vậy, hơn nữa thân nhiệt của hắn có xu thế càng ngày càng cao.

Hoặc là do hắn uống quá nhiều, tác dụng của rượu; hoặc là tên này đã bị người ta hạ dược, còn ta trở thành kẻ xúi quẩy!

Đúng vào lúc này, bên ngoài Dật Thanh Cung truyền đến giọng nói của Lộc Hải: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoa Phi nương nương đến thị tẩm.”

“Cút! Trẫm không muốn cô ta! Bảo cô ta cút đi!” Hiên Viên Tiêu nghiêng đầu quay về phía ngoài điện hét lên.

“Trẫm muốn nàng, Lăng, trẫm muốn nàng!”

Biết rõ việc đã đến nước này, sốt ruột cũng vô dụng, ta nhắm hai mắt, không tiếp tục phí công giãy dụa nữa.

Trong lòng thầm oán hận nghĩ, Hoa Phi à Hoa Phi, nếu không phải cô ngu xuẩn hạ dược Hiên Viên Tiêu thì làm sao ta lại rơi vào tình cảnh thế này! Thật không biết thân thể xương cốt ta hôm nay có còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai nữa hay không đây? Nếu ngày mai ta may mắn sống sót, có phải ta nên hậu tạ cô không, cho cô hối hận vì đã sinh ra làm người trên đời.

Lật người phía dưới lại, ánh mắt nóng rực của Hiên Viên Tiêu dán chặt vào người đang nhắm chặt hai mắt. Hắn nhìn thấy một người vẫn luôn tự tin kiêu ngạo, giờ đây trên mặt hiện rõ vẻ buông xuôi tuyệt vọng.

Hiên Viên Tiêu giật mình, trong mắt thoáng hiện chút do dự không đành lòng, lại nhìn đến mái tóc chảy dài như thác của người đó hắn lại nhớ tới cái liếc mắt ngày ấy trong khách sạn, vệt nước trên tóc chảy lượn theo cơ thể, mơ mộng lan tràn không cách nào ức chế, làm sao có thể cam lòng buông tha…

Ánh mắt ảm đạm, cơ thể lại đè xuống…

Chẳng phải nhất định muốn giữ nàng lại sao, bằng cách gì cũng được.

Một chút lý trí tỉnh táo trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ…
Bình Luận (0)
Comment