Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 186

Hoa quý phi âm u liếc xéo qua tôi, một tia âm độc lướt nhanh qua rồi bị tia nhu tình rõ ràng thay thế, Hoa quý phi nhìn về phía Hiên Viên Tiêu cười đến nhu mì: “Bệ hạ, nô tì chạy tới Ngự hoa viên thì đúng lúc nhìn thấy chính là Lăng chủ tử trong cung đang duỗi đôi cánh tay ngọc... mà Sở phi muội muội đáng thương lại vừa chẳng may bị rơi xuống nước...”

Trong chốc lát, nội điện Tông Nhân phủ chìm vào tĩnh lặng.

Đôi mắt vàng oán độc của Hiên Viên Tiêu mang theo nộ khí ngút trời tất cả đều rơi vào trên người Hoa quý phi, sức nóng của ngọn lửa như có thể thiêu ra một cái lỗ trên người của nàng ta.

Hoa quý phi nhíu đôi mày liễu, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hốt hoảng lui về phía sau vài bước, cúi đầu không nói. Cô không thể tin khi nhìn thấy sát khí trong mắt của Hiên Viên Tiêu, thật mãnh liệt, hận không thể lột da tháo xương để thỏa mối hận. Cô biết mình đã sai lầm rồi. Cô tưởng rằng có thể lợi dụng cơ hội tốt trước mắt để trả thù, lại không hề nghĩ rằng đã tự đưa mình vào đường cùng.

Theo ý tôi, cái sự trầm lặng ngày càng tăng này thực sự rất làm mất thời gian.

Đêm đã rất khuya, mọi người chắc đều phải ngủ đi chứ? Nhưng không có ai lên tiếng, càng không ai có thể kết thúc không khí lạnh như băng tại nơi đại điện đang thẩm vấn điều tra này.

Vì thế, tôi thành vị đại cứu tinh của mọi người, song đáng tiếc mọi người lại không nghĩ như vậy.

“Hiên Viên bệ hạ, nơi này có nhân chứng, phạm nhân cũng đã nhận tội, cho dù là thiếu vật chứng, nhưng Sở Sở còn chưa có tỉnh, mọi người ở chỗ này dây dưa cũng chẳng được việc gì, huống chi, cho dù Sở Sở tỉnh lại, ta đoán nàng cũng sẽ không muốn trở thành ‘vật chứng’ đâu.” Ánh mắt tôi híp thành hình trăng khuyết mà cười dài, lời hay ý đẹp mà nói với Hiên Viên Tiêu, nhưng hắn đối với tôi thật là xấu tính, trừng cặp mắt vàng rực của mình lên nhìn tôi như muốn lăng trì tôi vậy, phảng phất như tôi có thể nghe thấy được lồng ngực hắn đang bốc lửa ‘xì xì’.

Hiên Viên Tiêu không thèm để ý tôi, tôi chỉ còn cách chuyển mặt sang hướng người có thể miễn cưỡng làm chủ ở trong phòng này – chính là Tông Nhân phủ Tông Chính.

“Tông Chính đại nhân, người xem đã có thể kết án hay chưa? Ta đây còn phải đi ngủ nữa nha.” Tôi luôn có chút khách sáo với lão nhân gia, nhất là khi nhìn qua bộ mặt run rẩy, có thể té xỉu bất cứ lúc nào của lão.

Lúc nói chuyện, tôi luôn mang vẻ mặt tươi cười, lời nói ôn hòa, giọng nói ôn nhu. Đáng tiếc thay, vẻ mặt của Tông Chính đại nhân còn co rút dữ dội hơn, tám phần chắc là ông ta mặt bị động kinh.

“Hoàng... Hoàng thượng...” Bị tôi nhìn chăm chú, Tông đại nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể hướng Hiên Viên Tiêu xin cầu viện: “Thần.... Lão thần... Vi thần...”

“Phanh...” Nhìn cốc trà vốn nguyên vẹn bỗng chốc bị dập nát, tâm tư Hiên Viên Tiêu dường như thoải mái hơn một chút: “Tất cả đều câm miệng cho trẫm.”

“Vâng...” Tông đại nhân lập tức im miệng ngay, nhanh chóng lui ra phía sau, đứng núp thật tốt.

Nhất thời, trong phòng cũng chỉ có tôi dám nhìn Hiên Viên Tiêu, cho dù bốn mắt nhìn nhau không có chút dịu dàng, chỉ chứa đầy lửa giận.

Hiên Viên Tiêu bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt chính là đang khẩn cầu, con ngươi nhướng lên như hỏi: ‘Nàng muốn như thế nào?’

Tôi cười, dùng khẩu hình nói: ‘Ngươi nói đi?’

“Ầm...” Trong chốc lát, cái bàn bị phá thành từng mảnh nhỏ. Tông Nhân phủ chỉ sợ là tối nay sẽ bị Hiên Viên bệ hạ tự tay phá hủy mất.

Anh nói đi? Anh nói tôi muốn thế nào?

Tôi muốn sống, lại không tự do.

Tôi muốn tự do, lại đi không xong.

Tôi muốn rời đi, lại trốn không được.

Như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ cách chết đi thôi, không phải sao?

Tôi muốn xem xem Hiên Viên bệ hạ khiến cho tôi sống không thoải mái lạilàm thế nào ngăn cản tôi chết thật tiêu sái.

Nếu như hôm nay, Hiên Viên Tiêu vẫn tiếp tục lựa chọn là sẽ dung túng cho tôi, như vậy, khi lâm triều ngày mai, hắn sẽ trở thành vị hôn quân đầu tiên của Kim quốc.

Còn nếu như ngày hôm nay, Hiên Viên Tiêu không thể rửa sạch tội trạng của tôi, tôi đây liền bị định tội, ít ngày nữa sẽ đi gặp Diêm vương báo danh.

Bánh Trôi, còn nhớ không, tôi đã từng nói, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, mà anh, ngay cả đến bước uy hiếp cũng lười làm, lại nhẫn tâm trực tiếp đẩy tôi vào đường cùng.

Ngọc quốc, cũng không còn là chỗ dựa của tôi.

Ngọc quốc, sẽ không ai vì tôi lo lắng.

Là anh ép tôi, cho nên, tên Bánh Trôi kia, đừng trách tôi.

Hôm nay, bất kểanh lựa chọn con đường nào, tôi cũng không thua, anh cũng không phải kẻ thắng.

Chỉ tiếc, tính toán nhiều mặt như vậy mà lại bỏ sót mất một người – một nhân vật cao cấpnhất ở Kim quốc,người phụ nữ mẫu nghi thiên hạ chân chính, lão thái hậu mà tôi vẫn chưa từng gặp qua.

Bà, đến rồi.

“Thái hậu giá lâm!” – Tiếng nói lanh lảnh vang lên, phá tan không khí yên tĩnh, quỷ dị ở Tông Nhân phủ.

Bỗng nhiên tiếng cười của tôi nghe ra có chút thất bại.

Tùy tùng theo xe thái hậu đến rất ít, hiển nhiên là do vội vàng chạy tới rồi.

Tôi thầm nghĩ trong lòng: Thái hậu vì tôi mà tới sao, trời cũng đã khuya rồi.

Nhưng tôi lại nghĩ, trong lòng thái hậu người ta làm sao có tôi, người ta cũng chỉ vì đứa con của mình mà thôi.

Ôi, tôi đây cũng từng là đứa trẻ có người yêu thương! Lão gia tử nhà tôi cũng yêu thương tôi.

Thái hậu cao quý ung dung mà tao nhã ngồi xuống, nhìn mọi người đang quỳ chung quanh, ánh mắt phân minh liếc qua tôi một cái mang theo tia thở dài, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hiên Viên Tiêu, lão thái hậu chậm rãi mở miệng:“Hoàng thượng, chuyện này dù thị phi đúng sai thì cũng là chuyện nhà của hoàng đế, ai gia tuy ở Từ Ninh cung nhưng chuyện hậu cung này, ai gia vẫn còn có quyền can thiệp vài câu.”

Hiên Viên Tiêu cúi mình cung kính nói: “Nhi thần mong mẫu hậu dạy bảo!”

“Ai gia đã già, nhưng tâm tư vẫn còn rõ ràng lắm, Sở quý phi bị rơi xuống nước rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, ai gia cho rằng đợi Sở quý phi tỉnh lại mới biết được rõ ràng, nên phạt ai trừng ai, đến lúc đó không phải sẽ rõ ràng mọi chuyện sao? Hiện tại cứ hỏi tới hỏi lui, lỡ hàm oan người nào đó không lẽ hoàng thượng không đau lòng? Đừng nói là hoàng thượng, ai gia cũng sẽ đau lòng. Nếu thật sự ai gia có người con dâu rắn rết độc địa như vậy, làm bà mẹ chồng như ai gia cũng khó tránh bị chất vấn.” Thở dài một hơi, lão thái hậu lại nói: “Hôm nay giải tán đi, đợi hỏi ra rõ ràng rồi lại bắt người đến Tông Nhân phủ cũng chưa muộn. Cái việc không rõ ràng như thế này mà cũng làm ầm ĩ đến Tông nhân phủ, quả thật là làm mất hết thể diện của hoàng gia chúng ta. Cái vị ở Trường Lạc cung kia ai gia mang đi trước, nếu như Sở quý phi tỉnh lại, điều tra được sự thật mọi chuyện, ai gia tuyệt đối sẽ không bao che, người ở Trường Lạc cung ai gia sẽ cho người bắt tới Tông Nhân phủ. Nếu không thì ngay cả ai gia cũng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Hiên Viên gia.”

Lần này, lời vừa nói ra, có người nở nụ cười, lại cũng có người khóc.

Hiên Viên Tiêu buông mắt xuống, bất giác mà nở nụ cười.

Lăng mỗ tôi buông mắt xuống, rớt nước mắt...

Hoàng cung Kim quốc, Từ Ninh cung.

“Tất cả lui xuống trước.” Giọng nói của lão thái hậu bình thản, không có chút lửa giận.

Nhóm người hầu nối đuôi nhau ra ngoài, trong điện chỉ còn lại hai người đang thở dốc.

Tôi không ngốc đến mức không biết chữ ‘tất cả’ kia của Thái hậu không bao gồm tôi. Vì thế, tôi thật ngoan mà đi lên phía trước hai bước, khóe miệng cười nhìn lão thái hậu, không nói.

Địch không động, tôi không động!

“Lại đây ngồi đi.” Lão thái hậu thản nhiên nói một câu, rồi cũng tự mình tao nhã ngồi xuống.

Tôi loẹt xoẹt trên nền nhà, lắc lư đi qua.

“Con trở lại đã nhiều ngày như vậy, ai gia cũng chưa từng triệu kiến con, nha đầu, sẽ không hận ai gia chứ?” Lão thái hậu thong thả nói, ánh mắt nhìn tôi nhu hòa mà mang theo một chút bất đắc dĩ.

“Sao lại vậy! Như thế nào có thể như vậy.” Tôi nào dám như vậy! Hơn nữa, chúng tôi đã hứa với nhau là sẽ không còn gặp nhau ở trong cung này nữa. Là tôi đã nuốt lời, làm sao còn dám trách người khác.

Dường như lão thái hậu có chút đăm chiêu mà liếc mắt nhìn tôi một cái, liền theo đó là tiếng thở dài: “Nếu hôm nay không xảy ra chuyện như vậy, ai gia cũng sẽ không gặp con.”

“Con biết, con hiểu được.” Tôi cười cười, nhìn bà nói: “Chúng ta từng có giao ước mà.”

Lão thái hậu nhẹ nhàng nhìn qua hướng khác, trầm ngâm một lúc thật lâu mới mở miệng hỏi tôi: “Vì sao lại nhận tội thay?”

“Nhận tội thay?” Tôi cười: “Làm sao có thể như vậy.”

Lão thái hậu cũng không bởi vì tôi thề thốt phủ nhận mà tức giận, thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước, lại hỏi: “Con là muốn bức tử bản thân, hay là bức tử ta?”

Tôi sợ hãi, Lăng mỗ tôi sợ hãi nha.

“Lão thái hậu, con làm sao nỡ bức tử bản thân? Đương nhiên lại càng không phải muốn bức...” Tôi không dám nói từ ‘tử’, “Bức người nha, thật oan uổng cho Lăng mỗ!”

“Ha ha.”Lão thái hậu bật cười hai tiếng, “Làm cho Tiêu nhi của ai gia phải quyết định giữa con và ngôi vị hoàng đế, vậy không phải là bức tử ai gia sao?”

“Ôi chao... lão thái hậu... lời ấy sai rồi, con thật không có...”

“Không cần phải giải thích, trong lòng ai gia hiểu rõ.”Thái hậu cắt ngang lời biện hộ của tôi, trực tiếp vạch trần âm mưu của tôi.

“Người không phải là do Từ quý phi đẩy.” Thái hậu không chút để ý mà nói, nhưng trong lời nói là thập phần khẳng định.

Tôi sửng sốt, ý cười lại hiện lên khóe mắt: “Không phải, con chính là người đẩy nha!” Trong đầu lại đang phấn khích, bàn tay trong ống tay áo nhanh chóng buông lỏng ra.

“A, ai gia nói, trong lòng ai gia hiểu rõ mọi chuyện.” Lại một tiếng thở dài, rồi sau đó lại lạnh nhạt nói: “Suy nghĩ của Sở Sở, ai gia có thể hiểu được, nhưng cũng không thể tha thứ.” Dừng lại, thanh âm của thái hậu hơi khàn khàn: “Ai gia chính là mất đi một người sẽ gọi ai gia là bà nội.” Lời nói, thế nhưng đã dừng lại.

Lòng bỗng dưng lại đau.

Xấu hổ làm cho tôi cúi thấp đầu.

Vì sao tôi xấu hổ? Ha ha, là đồng lõa, chẳng lẽ không nên tự trách, sám hối sao?

Nghĩ chắc là Sở Sở muốn hẹn một người không quan trọng như tôi đến Ngự hoa viên là để có thêm một nhân chứng thôi, thêm một nhân chứng mà bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ mặc cô ta không quản.
Bình Luận (0)
Comment