Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 88

Đóa Lệ đưa ly trà lên thưởng thức vị trà, mùi vị thật đậm đà và thơm như mùi vị loại trà mà bố cô thường hay uống mỗi buổi sáng, cô đặt ly xuống bàn và nói ra lí do vì sao hôm nay mình lại đến đây. Sau một hồi kể sự tình cho Sư Thầy nghe và người đã hồi đáp:

- Chuyện này ta có thể giúp con được, nhưng khi nào người bạn kia của con đến đây vậy? Ngày mai ta cùng với sư tiểu sẽ đến bệnh viện đúng giờ.

Đóa Lệ mừng rỡ trước sự đồng ý của Sư Thầy, cô hớn hở cảm ơn rối riết:

- Dạ con cảm ơn Sư Thầy nhiều lắm ạ, chốc lát nữa anh ấy sẽ tới đây. Còn việc sáng mai con sẽ đích thân xuống đây đón Sư Thầy ạ. Con rất biết ơn Sư Thầy lắm ạ.

- Nha đầu này, ơn nghĩa gì chứ, giúp người là lẽ đương nhiên rồi. Thế con sẽ ở lại đợi bạn của mình đến hay là con đi về đây?

- Dạ con xin đi về ạ, con hứa là chiều nay về dùng cơm với mẹ rồi ạ. 

Cô vừa nói dứt câu và đang chuẩn bị đứng lên thì Tuấn Mạnh đã đến và lễ phép cúi đầu chào:

- Dạ con chào Sư Thầy, con là bạn của em ấy ạ. Tên con là Tuấn Mạnh.

Sư Thầy gật đầu chào lại và mời anh vào ngồi trò chuyện chung, Đóa Lệ đành phải nén lại thêm chút nữa vì không thể nào mà cô có thể đứng dậy đi về liền khi anh ấy vừa mới đến chùa. Sư Thầy hỏi chuyện với Tuấn Mạnh:

- Nay con đến đây là để đốt cái túi vải chứa ngãi ma trong đó đúng vậy không? Nào lấy nó ra và ném thật mạnh nó vào cái thùng này, sau đó ta sẽ kêu đồ đệ dẫn con đi tẩy rửa sạch sự ối uế tàn ác từ nó phát ra.

Tuấn Mạnh giật mình trước lời nói ấy của Sư Thầy vì anh chưa kịp nói lí do mình tới đây cho người ấy nghe mà sao Sư Thầy lại biết được hay vậy. Đóa Lệ nhìn thấy khuôn mặt bất ngờ và đầy khó hiểu nên bèn lên tiếng giải bày:

- Sư Thầy chỉ cần nhìn thôi cũng đã biết anh đang tính nói gì rồi thế nên anh cần phải làm theo lời Sư Thầy nói nhanh lên đi, gần tới giờ chùa dùng cơm chiều rồi đó, Tuấn Mạnh.

Anh chỉ biết gật gù làm theo lời nói của hai người kia, anh ném thật mạnh thứ bùa ngãi kia vào cái thùng và quay lại trạng thái ban đầu đó là ngồi im lặng lắng nghe lời Sư Thầy nói. Khi thấy chàng trai ném thứ đó vô thì Sư Thầy lập tức đứng dậy và cầm cái thùng đó ra bên ngoài phòng, và kêu cả hai cùng đi theo mình, vừa đi người vừa niệm thần chú bùa giải, lát sau Sư Thầy kêu đồ đệ của mình đang dọn dẹp bên kia lại và nói vào tai của sư tiểu ấy, lập tức vị sư tiểu đó đứng nghiêm còn mắt thì trợn trắng lên, còn miệng thì bắt đầu nhếch lên và nói những câu khó hiểu, một hồi lâu tự mình mở cái thùng có chứa túi ngãi kia ra rồi đốt cháy thành tro rồi sau đó ngất xỉu tại chỗ. Thấy vậy Tuấn Mạnh liền chạy tới bế vị sư tiểu đó nhưng bị Sư Thầy can lại lắc đầu không cho phép, rồi kêu ba người khác tới, một người dẫn Tuấn Mạnh đi rửa sạch sự ôi uế kia và hai người còn lại thì dìu vị sư tiểu kia đi vào trong phòng nghỉ dưỡng. Đóa Lệ nói không nên lời khiến chứng kiến cảnh tượng đầy bí ẩn, khó lí giải này bèn quay sang nhìn Sư Thầy mà ánh mắt tò mò thắc mắc, Sư Thầy đi vào lại phòng rồi mới bắt đầu giải thích:

- Ta chỉ lại mượn thể xác của vị đồ đệ kia để nói chuyện với linh hồn kia thôi. Thật tội lỗi và đáng thương làm sao. Người đàn ông tên Nhạc kia sau này khi chết chắc chắn sẽ bị đầy đọa nhiều lắm, nhưng cái kẻ đã dụ dỗ ông ấy trước sau gì cũng sẽ bị chính thứ đó hại lại thôi. Ngày mai nếu có thể sau khi ta tới hóa giải lần nữa cho người đàn ông đó thì con và bạn con hãy xin bệnh viện cho ông ấy xuất viện rồi dẫn ông ấy vào đây ở nhé, được không? 

- Nếu Sư Thầy đã có lời đề nghị như vậy thì con sẽ làm theo ạ. Ông Nhạc ấy giờ đây chả còn ai bên cạnh nên con nghĩ khi để ông ấy vào đây sống theo lời dạy của Đức Phật thì tội lỗi sẽ nhẹ đi phần nào ạ.

Tuấn Mạnh ngay sau khi được tẩy sạch mọi thứ trên người rồi thì anh được dẫn đến phòng của Sư Thầy đang ngồi trò chuyện cùng với Đóa Lệ, anh cúi đầu cảm ơn Sư Thầy và nói:

- Tuy con theo Thiên Giáo Chúa, nhưng sau hôm nay con đã thấy Phật Giáo cũng có nhiều điều bí ẩn và nhiệm màu ạ, dù gì đi nữa thì con cũng xin cảm ơn Sư Thầy đã giúp đỡ con và Đóa Lệ hoàn thành vụ án này ạ. 

- Ta giúp người cũng như giúp bản thân mình thôi, nên con không cần cảm ơn nhiều đâu. Từ ngày mai sau khi ta tới bệnh viện hóa giải lần nữa thì con làm giấy xuất viện cho người đàn ông đó và đưa ông ta vào đây sống luôn có được không vậy?

- Con e là không được ạ, phải chờ xét xử bên tòa án nữa thưa Sư Thầy. Nhưng nếu Sư Thầy đứng ra bảo lãnh ông ta thì chắc chắn là được ạ. Dù sao số tài sản còn lại của ông ấy vẫn còn dư để chạy vụ này ạ. 

- À ra là vậy, nếu thế ta sẽ đứng ra bảo lãnh người đó, mọi hồ sơ bảo lãnh có gì mau con giúp ta nhé. Còn giờ cũng gần tới ăn cơm chiều rồi. Nếu không chê cơm chùa thì ở lại ăn cơm cùng ta nhé, được không cả hai?

- Dạ, tụi con cảm ơn lòng tốt của Sư Thầy nhưng tụi con xin lỗi vì không thể ạ. 

Cả hai cùng đồng thanh trả lời khiến cho Sư Thầy bật cười. Cuối cùng vụ án kinh dị cũng gần đi đến hồi kết rồi, Tuấn Mạnh và Đóa Lệ thở phào nhẹ nhõm rồi chào tạm biệt nhau và chạy về nhà mình. 
Bình Luận (0)
Comment