Chỉ Cần Được Ở Phía Sau Anh

Chương 79


" Là sao..?" Bạch cha giật mình với lý do này
" Hôm đó sau khi ông ta dặn dò cho thuộc hạ của mình ở nước ngoài rồi gác máy.

Tôi đang do dự không biết có nên tiến vào không thì bị ông ta phát hiện.

Tôi từ nhỏ đã được học thôi miên nên nhanh chóng tiến hành với ông ta...!Lúc đó tôi chỉ muốn thoát thân, nhưng khi bình tĩnh lại tôi bắt đầu thăm dò...."
" Thì ra ông nội của ông ta ngày xưa là nông dân ở trông một thôn nhỏ, trong lúc vô tình đã cứu được một người quái dị, ông cụ Chu lại hết lòng chăm sóc và giúp đỡ người kia, sau đó hai người trở thành bạn thân với nhau.

Người kia rất giỏi bói toán, xem quẻ, y thuật lại cao, biết rất nhiều kiến thức cổ xưa..

Sau khi có sự giúp đỡ của người kia, tình hình kinh tế ông cụ Chu ngày càng phát triển hơn..."
" Người kia có nhắc nhở ông cụ Chu làm nhiều việc thiện, để đức cho đời sau.

Vì sau này, nhà họ Chu sẽ có người nhặt được Thiên Tượng cứu giúp được người dân, lúc đó sẽ được mọi người sẽ càng thêm kính trọng.."
" Ông nội và cha của Chu Tường Minh không tin vào lời nói đó nhưng vẫn hết lòng làm nhiều việc nghĩa, Chu tường Minh lúc đầu cũng không tin, cho đến khi ông được đề cử làm việc trong cơ quan Chính trị thành phố A...!Gia đình xưa nay chỉ là thương nhân, đến đời ông ta lại được bầu vào bộ máy Chính trị nên ông lại có phần tin vào lời tiên đoán năm xưa...!Khi đó ông cũng theo cha ông mình, khắp nơi làm từ thiện, quyên góp..."
" Cho đến khi ông ta được lên làm đại diện Chính phủ thì lại thêm tin vào lời tiên đoán đó.

Ông bắt đầu dò la tin tức về các hiện tượng lạ trong nước và cả thế giới.

Trong một lần tình cờ người của ông ta phát hiện ra Thiên Thạch vô tình nó lại nằm trên sản nghiệp Chu gia ở một vùng xa xôi.

Sau khi có kết quả nghiên cứu ông ta cho rằng đây là lời tiên tri năm đó..

Gia đình ông đã tích đủ đức, nay có được vũ khí lợi hại điều đó chứng minh ông ta có thể đứng đầu các nước trong khu vực, nếu ông ta cố gắng có thể sẽ tiến xa hơn.."
" Chu Tường Minh tin vào điều đó nên mới có tình hình hiện nay.." Quân Thừa Ân nói xong liền chốt lại..

" Ông ta điên rồi sao..? Chuyện hoang đường như thế cũng tin được.." Thiên Ân nghe xong liền phẩn nộ..
" Chuyện đó không hoang đường..

Nhưng do ông ta đã hiểu sai và làm sai cách thôi.." Từ Anh lắc đầu phản bác
Cậu vừa nói xong cả nhà nghi hoặc nhìn sang, không ai hiểu vì sao cậu lại nói vây..
" Các người nghĩ lại lai lịch và những hoạt động của nhà họ Chu đi.." Từ Anh nhắc nhở
Mọi người nghĩ lại..

Đúng là như Quân Thừa Ân nói, ông nội Chu Tường Minh được biết đến là một thương nhân giàu có nhưng vô cùng tốt bụng, có tiếng gần xa trong nước, đến đời cha Chu Tường Minh danh tiếng lan tận nước bạn..

Chu Tường Minh ngày xưa cũng thế, tuy tuổi còn trẻ nhưng danh tiếng thêm phần trội hơn đời trước rất nhiều, nhờ thế mới được đề cử làm gương mặt tiêu biểu cho thành phố rồi từ từ đi lên cho đến khi đại diện cả Chính phủ.

Chu Tường Minh luôn là tấm gương cho nhiều người nôi theo, ( bởi vậy khi Chu Tường Minh cho ra quyết định cấm túc một tháng người dân vô cùng phối hợp).
" Nhưng nó đâu có liên quan.." Thiên Ân vẫn chưa hiểu
" Nếu khi có được Thiên Thạch ông ta cho nghiên cứu kỹ lưỡng hơn, sau đó phát hiện ra nguy cơ tiềm ẩn bên trong và tiêu hủy nó đi, mọi người nghĩ xem khi đó người dân trong nước và cả thế giới sẽ nghĩ gì về Chu Tường Minh..?" Từ Anh nói ra suy nghĩ trong đầu.
" Đúng vậy...!Khi đó người dân sẽ tôn sùng ông ta, không chừng có người xem ông ta thành phật sống không chừng.." Thiên Tuấn suy nghĩ về giả thuyết Từ Anh đưa ra liền ngẫm ra vấn đề cậu muốn nói.
" Đúng vậy...!Không cần phải tiêu hủy nó..

Chỉ cần đổi cách kết hợp khác thì ông ta đã là ân nhân của rất người rồi.." Quân Thừa Ân gật đầu đồng ý.
" Đây là có ý gì nữa.." Thiên Ân hoàn toàn mù tịch, những người còn lại cũng như thế.
" Tôi sau nhiều lần nghiên cứu lại liền phát hiện ra, nếu chất đó được tinh lọc đi thành phần dư thừa bên trong sau đó kết hợp với một số thành phần khác sẽ cho ra thuốc có thể điều trị một số bệnh liên quan đến thần kinh, đó là tôi mới tiến hành nghiên cứu trong thời gian ngắn.

Nếu có điều kiện và thời gian thì có lẽ sẽ có nhiều kết quả khả quan hơn nhiều.." Quân Thừa Ân tiếc nuối.
" Ông có gì chứng minh không..?" Từ Anh dò hỏi
" Nhân chứng là ba người họ..."

" Ông nói rõ hơn đi.." Từ Anh khá tò mò
" Bọn họ sau khi bị tiêm thuốc tuy không có những biểu hiện khác nhưng tâm trí lại biến đổi giống như đứa trẻ một tuổi.."
" Tôi nhân lúc ông ta chưa tỉnh liền trốn về xem như chưa có chuyện gì, sau đó tôi đã làm một bảng báo cáo giả để lừa Chu Tường Minh là có thể cải tạo ba người họ trở nên mạnh hơn nữa, nhưng cần phải có một nơi riêng biệt hoàn toàn, vì thí nghiệm này nếu thành công thì sẽ vô cùng tuyệt vời nếu thất bại sẽ nguy hiểm đến rất nhiều người..."
" Ông ta nghe xong liền trong vòng một ngày, đã chuẩn bị cho bốn người bọn tôi một nơi.

Tuy chỉ cách một bức tường nhưng lại hoàn toàn tách biệt với mọi người.

Chúng tôi đã ở trong đó cho đến gần hai tháng trước, khi đã có kết quả thì tôi mới đi ra ngoài, khi ra được trước mắt tôi chỉ còn lại một đống phế tích..."
"Tôi nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi nhưng không còn một sự sống nào cả, tôi không thể mang theo ba đứa trẻ được chỉ có thể tiêm thuốc mình đã nghiên cứu cho họ, bây giờ tuy không như trước nhưng ít ra họ cũng biết nghe lời và tự bảo vệ được mình..

Sau đó tôi nhanh chóng lấy xe trong viện nghiên cứu mang theo những thứ cần thiết rồi một đường đi ra bên ngoài.."
" Ra ngoài tôi lại phát hiện bệnh độc tràn lan khắp nơi..

Tôi theo người dân dò hỏi tình hình hiện tại rồi lại nghe được những chuyện đã xảy ra.

Không biết ai là người của Chu Tường Minh tôi chỉ dám âm thầm mà đi tìm Ngài, cho đến khi nghe được thông tin về Bạch Gia liền theo đó mà lần tìm đến đây.."
Quân Thừa Ân nói tóm gọn về những chuyện đã xảy ra
" Nói vậy ông có khả năng chế ra thuốc giải.." Bạch cha lúc này mới lên tiếng.
" Đúng vậy...!Nhưng đó là trước kia..

Còn bây giờ thì không thể.." Quân Thừa Ân chán nản
" Vì sao..?" Mọi người không hiểu
" Không đủ dụng cụ, không có điện, không có dược liệu và một điều đặc biệt đó là....Muốn tinh lọc tạp chất trong Thiên Thạch không phải chuyện đơn giản.." Quân Thừa Ân nói ra khó khăn của mình, ông cũng rất muốn làm ra thuốc nhưng ông bất lực..
" Nếu có được đầy đủ ông nắm bao nhiêu phần trăm có thể tạo ra thuốc đặc trị.." Từ Anh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.


" Tôi đã nghiên cứu ra cách giải....!Là một loại thuốc có thể phun vào không khí, chỉ cần bọn chúng ngửi hoặc dính vào người thì đều sẽ bị tiêu diệt.."
" Thế nó có ảnh hưởng đến người khác không..?" Đây là một vấn đề nguy hiểm cần suy xét nên Từ Anh không dám liều.
" Không..

Tôi đã thử trên người mình.." Quân Thừa Ân khẳng định..
" Ông cho tôi danh sách những thứ ông cần đi.." Từ Anh đưa ra giấy và bút.
Quân Thừa Ân cũng rất muốn nhưng tình hình hiện tại bậy giờ....
" Ông cứ liệt kê ra thử xem.." Từ Anh hối thúc..
Quân Thừa Ân thấy vậy cũng không do dự mà cho ra một danh sách...
" Ngoài những thứ này ông cần thêm gì không..?" Từ Anh nhìn danh sách rồi hỏi thêm..
" Bác sĩ, nhà khoa học hay đại loại người am hiểu về các vấn đề liên quan..." Quân Thừa Ân nhàn nhạt đáp.
" Những thứ này sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho ông, còn vấn đề tinh lọc Thiên Thạch tôi sẽ tìm cách..

Hiện tại ông là khách của Bạch gia nên cứ ở đây đi.." Từ Anh nhìn danh sách lần nữa rồi nói.
" Các người thật có thể chuẩn bị mấy thứ này sao..?" Quân Thừa Ân nghe vậy liền phấn khởi ra mặt
" Ông nên nghĩ ngơi lấy sức chuẩn bị tinh thần đi.." Từ Anh vẫn nhìn vào tờ danh sách.
" Được...Được.." Ông ta vui vẻ gật đầu..
" Thiên Ân em đi thu xếp đi.."
" Dạ.." Cô đáp lời anh trai rồi nhanh chóng mang theo bốn người kia đi chuẩn bị.
Thiên Tuấn cầm danh sách trên tay Từ Anh xem qua một lần rồi đưa cho Bạch Diễn.
" Xem xem hiện tạ chúng ta còn thiếu cái gì nữa thì báo lại cho tôi.."
" Vâng lão đại.." Bạch Diễn cầm danh sách rồi nhanh chóng đi ra.
Trong nhà còn lại Bạch cha - Thiên Tuấn - Từ Anh.

Cậu vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, Thiên Tuấn nắm lấy tay cậu..
" Sao thế anh..?" Cậu bị hành động của anh làm cho giật mình.
" Đừng qua lo lắng, mọi chuyện sẽ có cách thôi.."
" Em không phải là lo lắng mà em đang nghĩ đến người bạn của ông cụ Chu.."
" Hả..??" Thiên Tuấn và Bạch cha bất ngờ..

Từ Anh kể lại cụ thể lại lịch của không gian mình đang có..

" Ý con là người đó..?"
" Cũng có khả năng đó.." Từ Anh gật đầu
" Ta còn đang ở đây hai đứa đang làm gì thế hả..?" Bạch cha nhìn vào hai bàn tay đang nắm nhau liền tức giận..
Từ Anh và Thiên Tuấn nhìn nhau nhưng vẫn không buông tay ra, chỉ im lặng chờ cơn phẫn nộ của Bạch cha..Nhưng ông lại không có hành động tiếp theo, ông cũng muốn xem hai con trai ông muốn đối phó ông như thế nào..

" Hai đứa đây là đang khiêu chiến với ta phải không..?" Bạch cha không đủ nhẫn nại với hai người
" Không phải đâu cha..

Chúng con là xin người hãy chấp thuận cho chúng con..." Thiên Tuấn lắc đầu.
" Hai đứa có biết mình đang làm một chuyện sai trái đến mức độ nào không..?"
" Con không cần biết nhiều đến thế, con chỉ cần có em ấy mà thôi.."
" Tại sao cứ phải là nó chứ..? Tại sao lại cố chấp như thế chứ..?"
" Con giống ngài..."
" Giống ta..?"
" Không phải khi xưa cũng là Ngài cố chấp để chọn mẹ à..?"
" Ta và mẹ con không giống hai đứa bây giờ.."
" Giống nhau cả thôi cha..

Tình yêu sẽ không có đúng sai..

Cũng không có nguyên nhân hay lý do..

Chỉ đơn giản là con yêu em ấy..

Người con chọn là em ấy...Con là muốn cùng em ấy nắm tay cả đời này..."
" Con..." Bạch cha tức đến mức không nói nên lời...

Bình Luận (0)
Comment