Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh

Chương 10

Mặt trời càng ngày càng lên cao, ánh mặt trời cũng theo thế dần dần bắt đầu trở nên mãnh liệt, chiếu xuyên qua từng cửa sổ từng nhà……

“Ưm…” Mắt cảm thấy hơi khó chịu giống như có gì đâm qua, tôi nâng tay che ánh mắt lại, chậm rãi mở to mắt ra…

Đồng hồ treo tường đã chỉ đến con số mười một này…

Tôi sửng sốt một chút, chỉ mới có mười một giờ đêm thôi a!

Thôi, cứ tiếp tục ngủ đi, vẫn còn sớm mà.

Remon xoay người nhấc chăn đem trùm lên đầu, để ngăn tia sáng ở bên ngoài vào…

1……2…….3…….

Đợi chút… Ánh trăng có thể chiếu sáng mãnh liệt được như vậy sao? Vì sao lại có thể chất lượng được đến như vậy chứ, có thể đạt được tới cảnh giới chiếu chói mắt người ta?

“Lạch cạch.” Tôi đứng dậy một chút, nhanh chóng đẩy cửa sổ ra.

Ánh mặt trời chiếu sáng mãnh liệt làm cho tôi không thể không nheo mắt lại được…

Bây giờ đang là ban ngày a… Nói cách khác, hiện tại đang là mười một giờ trưa á???

“A ~~~~~” Gia tộc Uchiha lại một lần nữa phát ra tiếng hét kinh thiên động địa vô cùng chói tai!

Trời ạ, đến tột cùng cùng tôi đã ngủ trong bao lâu? Bất quá… cũng chẳng có gì phải kinh ngạc đến vậy, dù sao thì tôi cũng đã từng có lần ngủ vẻn vẹn trong vòng ba ngày ba đêm, không ăn không uống gì hết. Thời khắc vinh quang ấy vẫn còn được ghi danh ở chỗ đó đâu.

Nhưng từ khi một mình tôi cùng với Sasuke sống với nhau, thì rất ít khi lại có được một giấc ngủ dài đến như vậy!

Bất quá… Giấc ngủ lần này tôi thật sự rất thích a.

Tôi nhớ được là ngày hôm qua mình đã dựa vào một tảng đá ở nơi Sasuke đang huấn luyện, nhìn Sasuke chăm chỉ tập huấn, sau đó liền cảm thấy hơi có chút buồn ngủ, cho nên liền ngủ một chút… Cho nên cứ thế mà đi vào giấc ngủ.

Sau đó thì… Chẹp chẹp… Hoàn toàn không có ấn tượng gì hết…

Bất quá phỏng chừng nhất định là Sasuke đã ôm tôi trở về!

Quên đi, vài quá trình này nọ này cũng không quan trọng lắm, trực tiếp không thèm chú ý nữa, không để tâm vẫn tốt hơn!

Quan trọng là cơm trưa hôm nay tôi còn chưa có chuẩn bị! Sasuke cùng Kakashi nhất định đang đói lắm đây.

Nhanh chóng rời giường, chạy vào trong phòng tắm, mở ra vòi sen, trực tiếp đứng dưới để dòng nước bao trùm toàn bộ cơ thể, thuận thế kỳ cọ cơ thể mình, cứ như thế này là chính mình có thể nhanh chóng tỉnh táo lại!

Rất nhanh, tôi đã kết thúc xong “lễ rửa tội”!

Dùng khăn lông đem toàn thân lau khô, sau đó quấn lấy lau mái tóc ẩm ướt, tùy tiện tìm lấy một chiếc áo sơ mi cùng với quần đùi mặc ở trên người, đi đến trước gương… Bắt đầu chà chà lau lau mái tóc.

Đợi chút.

Dừng lại trạng thái lau đầu điên cuồng của mình, mái tóc giờ đây đã rối loạn như chuồng gà, tôi đưa mặt lại gần gương.

Miệng của tôi vì sao lại hơi sưng lên thế này? Mặc dù cũng không thấy rõ, nhưng nếu như xem xét cẩn thận thì vẫn có thể phát hiện ra.

Tôi có chút buồn bực nắm đầu, chẳng lẽ trong nhà có côn trùng đi vào? Bị côn trùng cắn…

Rối rắm cầm lấy lược, đem tóc chải xuôi xuống, tùy ý để rối tung phía sau.

Rồi sau đó nhanh chóng tiến vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh ra, thái rau, bật lửa lên, nấu đồ ăn……

Tốc độ kia có thể nói là không người nào có thể theo kịp.

Khi tôi làm xong, chuẩn bị mọi thứ đã thật tốt thì…

Tôi nhìn về phía trên đồng hồ treo tường, mười hai giờ đúng.

Tốt lắm, chỉ trong một giờ mà đã có thể hoàn tất từ việc rời giường đến làm cơm trưa, đủ thứ mọi loại chuyện công việc.

Lập tức thay giầy đi ra cửa……

……………………………………………………………………………………..

“Hừm……”

“…….”

“Hưm……”

“Này! Hatake Kakashi, ngươi làm sao có thể dùng loại ánh mắt ghê tởm này nhìn ta!” Tôi hung hăng trừng mắt nhìn người nào đó đang ngồi ở bên cạnh tôi. Từ sau khi tôi đến đây thì vị Jōnin-sama (Thượng nhẫn) kia liền dùng ánh mắt kỳ quái bất lương đó nhìn chằm chằm vào tôi.

Kakashi ái muội cười cười “Nha!!! Remon-chan… Có phải nhóc đang yêu đương gì đó không?”

“Khụ…” Remon bị một ngụm cơm làm sặc…

Nghe thấy Kakashi nói thế, tôi kinh hãi… Tình huống gì đây…

Ngay cả Sasuke ngồi ở một bên cũng một mặt khiếp sợ nhìn lên, bất quá ánh mắt của hắn không phải là đang hỏi ai khác, mà là đang tra khảo trên người tôi……

Nhìn thấy tôi ho khụ khụ khó chịu, tay hắn nhẹ nhàng vỗ vào phía sau lưng để cho tôi có thể thoải mái được một chút!

Sau đợt thở hổn hển như chó, tôi đưa mắt nhìn về phía đầu sỏ đã hại tôi sặc sụa đến như vậy. “Làm ơn đi, khó có được thời gian ta đi lại đây cùng các ngươi ăn một bữa cơm, ngươi cứ như vậy mà tiếp đón ta đấy à! Đồ chết tiệt.”

“Hì hì, nhóc chỉ cần thành thật khai báo ra là được rồi.”

Bị ánh mắt mong chờ kia của Kakashi nhìn, làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên. “Này… Ăn nói bậy bạ gì đó? Làm gì có chuyện ta yêu đương chứ.” Tôi đỏ mặt hét lớn lên.

“U… lắp bắp… chính là do thẹn thùng thôi.” Kakashi làm ra bộ dáng một mặt ông chú đáng khinh từ từ tiến đến bên người tôi. “Đừng thẹn thùng mà, nhóc cũng đã mười sáu tuổi rồi, cũng coi như đã trưởng thành được một nửa. Chuyện yêu đương này nọ đối với nhóc bất quá cũng chính là một chuyện vô cùng bình thường thôi, nhưng mà đối tượng là ai nha? Kihara? Iruka?”

Tôi lấy một tay chặn ngang, đẩy nhanh người nào đó đang dính sát vào người tôi. “Khốn khiếp, đừng có làm hư hình tượng của ta. Ta căn bản chưa từng yêu đương, làm sao sẽ có đối tượng, đừng có tự tiện ghép đôi ta với người khác.”

“Nga… Vậy thì vì sao miệng của nhóc lại sưng lên như vậy, chẳng lẽ đó không phải là hành động kiệt tác thân mật nào đó sao?”

“Đi chết đi, ta cũng không biết vì sao lại sưng như vậy… Khi vừa mới ngủ dậy thì đã bị biến thành như vậy rồi.” Tôi nghiến răng nghiến lợi đem lời nói ra để bác bỏ ý kiến.

Lúc này chúng tôi, không một ai chú ý tới Sasuke đột nhiên cứng ngắc cả người….

Mà Kakashi thì chưa đến phút cuối thì chưa chịu ngừng lại, đột nhiên lại phe phẩy nở nụ cười. “Remon-chan, không phải là nhóc sẽ thầm thích ta chứ.”

“Phách.” Không thể nhịn được nữa, như vậy liền không cần nhịn nữa, một chữ thập màu đỏ liền dán vào ngay trên cái ót của tôi.

“Cút.” Một quyền đập ngay trên mặt của Kakashi, mà Kakashi đang không ngừng cười trộm hoàn toàn thật sự không ngờ hắn sẽ bị đập một quyền như vậy…

“Bốp…” Người nào đó đã được thăng thiên!

“Phì… phì…” Tôi tức giận lắc lắc bàn tay bé nhỏ đang đau đớn đau, nhìn về phía Sasuke. “Đừng để ý đến hắn, em nhanh ăn chút gì đi, không phải buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện sao? Để bụng đói cũng không tốt lắm đâu.”

“Ách…… Dạ!” Chỉ thấy hắn nhanh chóng cúi đầu.

Mà tôi lại ngoài ý muốn nhìn thấy bên tai kia của Sasuke hoàn toàn đỏ hết lên. Làm sao vậy chứ?

Đang lúc tôi nghĩ muốn mở miệng ra hỏi…

“Bụp!” Một tiếng, một người đã ngồi xuống bên cạnh tôi. Một bàn tay đoạt lấy đôi đũa mà tôi đang cầm trong tay, đoạt lấy hộp thức ăn cảu tôi. “A… thật sự ăn rất ngon nha! Remon, tay nghề của em vĩnh viễn vẫn tài giỏi như vậy. Chị thật sự đã muốn chết đói rồi. ”

Ngữ khí sảng khoái như vậy vang lên bên tai tôi, một cái cánh tay dính sát quàng ngay cổ tôi… Cùng với một mùi hương ngòn ngọt nhàn nhạt chui vào trong mũi tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu “Anko… Chị là phụ nữ, phải ra dáng của một người phụ nữ có được không?”

Anko ngồi xếp bằng xuống, không chút để ý gì đó ở trong miệng còn chưa nhai xong, miệng phồng đồ ăn lên nói. “…ong …ải … em …ũng …ã …iết …ị …ó …ói …en …ư …ậy …ao.” (Không phải em cũng đã biết chị có thói quen như vậy sao.)

Lắc lắc đầu, cầm lấy một phần hộp đựng đồ ăn nhỏ đưa cho cô ấy. “Chị ăn đi.”

Nháy mắt, hai mắt Anko tỏa sáng lên nhìn tôi.

“Thật sao?”

Tôi gật gật đầu.

“A… yêu Remon chết đi được. Chụt!” Anko ôm lấy tôi, hung hăng hôn ở trên mặt tôi một cái, lấy hộp thức ăn bắt đầu điên cuồng ăn!

Cái tướng ăn kia…… Thật sự hỏng bét rồi nhỉ?

Trời ạ! Tôi đỡ trán, không có lại tiếp tục nhìn cô ấy ăn nữa…!

“Remon… Ngươi nhận thức cô ta?” Sasuke thật kinh ngạc nhìn ta, đối với việc tôi quen biết chủ khảo của vòng thi thứ hai, Sasuke ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Tôi cười cười. “Anko trước kia có cùng ở chung với chị trong tổ đội, cùng nhau chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, có thể nói Anko là bạn tốt của chị.”

Nói xong còn lôi kéo người nào đó còn đang đấu tranh với đồ ăn. “Anko. Đó là em trai của em – Uchiha Sasuke, chị đã từng gặp qua.”

“Ừ ừ… chị biết, nhìn đến hắn trong tư liệu thì chị chỉ biết… Hắn là em trai bảo bối của em!” Anko gật gật đầu nói.

Đột nhiên, ánh mắt Anko nhìn đến chú ấn màu đen ở trên cổ Sasuke… Thần sắc nhất thời cứng ngắc!

Cô đều quên… Lần đó Orochimaru…

Đáng giận……

Phát hiện sắc mặt Anko đột nhiên biến cứng ngắc.

Tôi ngẩn người, ánh mắt của cô ấy là dừng lại ngay chú ấn ở trên cổ Sasuke!

Anko buông hộp thức ăn xuống, kéo kéo quần áo của tôi. “Remon, em có thể theo chị đi ra đây một chút không?”

Nhìn đến gương mặt nghiêm túc của cô ấy, tôi gật đầu đứng dậy.

Lúc này Kakashi – người đã bị đánh một cú cũng đã quay trở lại, tôi đối với Kakashi làm một cái mặt quỷ, cùng Sasuke nói một tiếng lập tức sẽ quay lại liền, sau đó liền đi theo Anko rời đi.

Đi đến một bên nơi bí ẩn nào đó.

Anko dựa người vào trên một khối tảng đá lớn nhìn nhìn tôi, muốn nói nhưng lại thôi!

“Có chuyện gì liền nói thẳng ra đi, Anko! Em nghĩ quan hệ giữa chúng ta không có gì cần phải giấu diếm.”

Anko há miệng thở dốc… Cả người có chút run nhè nhẹ!

Thấy thế, trong lòng tôi trầm xuống, ước chừng có thể suy đoán được tính nghiêm trọng của sự việc lần này!

“Anko, có phải chị biết được chút gì đó về chú ấn ở trên người Sasuke không.”

Sắc mặt Anko có chút ngưng trọng gật đầu, vươn tay xoa xoa cổ của cô ấy!

“Người đã hạ ấn chú trên người Sasuke… Người đàn ông kia… đã từng là sư phụ của chị. ”

Tin tức này làm tôi có chút khiếp sợ!

“Là một trong ‘Tam ninja huyền thoại’ (Densetsu no Sannin)… Orochimaru!” Anko gắng gượng miễn cưỡng chế trụ sau gáy mình! “Mà chị… cũng là người bị sở hửu ấn chú kia, là do tên phản bội kia đã để lại! Ấn chú này, có thể cho người ta một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng đồng thời nếu không khống chế được ấn chú này thì sẽ bị phản phệ… Sau đó sẽ đánh mất lý trí cùng tử vong… Chị cũng đã từng… Còn kém thêm chút nữa bởi vì không khống chế được ấn chú này mà lực lượng mà trở nên bùng nổ… Cái loại cảm giác này… Thật sự là…”

Vẻ mặt Anko lộ vẻ thống khổ, tôi không thể nhìn được nữa, tiến lên ôm Anko… Nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

Hai người cùng nhau trầm mặc ……

Nghĩ đến ngày đó, khi Orochimaru rời đi, theo như lời hắn nói thì Sasuke nhất định sẽ đi tìm hắn, mà tôi cũng sẽ……

Ánh mắt tối sầm lại! Xem ra… Tôi có chuyện quan trọng cần phải lẻn vào hang rắn một chuyến rồi!

Tôi không thể để cho hắn có cơ hội dụ dỗ Sasuke…

Mục đích của Orochimaru chính là Sharingan của gia tộc Uchiha!

Tôi vươn tay sờ lên ánh mắt của mình…

Đôi mắt này, tôi cũng không sử dụng nhiều, kể từ sau lần va chạm kia, liền cứ vậy mà trở thành mắt thỏ, nhưng… có lẽ bởi vì linh hồn thủy chung là một người đến từ nơi khác! Việc sử dụng Sharingan… tôi cũng không nắm bắt được bao nhiêu, nếu Orochimaru cương quyết muốn có được đôi mắt của tôi thì…

Thay một thân trang phục ám bộ, mặt nạ hồ ly kẹp tại trên đầu. Đã một năm rồi tôi không mặc lại bộ trang phục này đâu… Có chút hoài niệm nho nhỏ!

Đưa tay truyền đạt thỉnh cầu muốn ra thôn của tôi lên Hokage Đệ Tam.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hokage Đệ Tam, tôi tự tin cười cười. “Hokage-sama, người yên tâm, con nhất định sẽ hết sức mình, tuyệt đối sẽ không xúc động xằng bậy. Con chỉ muốn là đi điều tra rõ ràng chi tiết về Orochimaru, cùng với mục đích lần này của hắn….”

Đệ tam nhìn người thiếu nữ nghiêm cẩn ngay trước mắt mình, hút một hơi thật dài trong cái tẩu cùa mình, hơi hơi phun ra sương khói….

“Sasuke có biết không?”

Tôi lắc lắc đầu, nếu để cho thằng nhóc kia biết, như vậy thì chẳng phải sẽ cùng tôi gây lộn cả buổi sáng sao…

“Con miễn cưỡng qua mặt nó, nói là phải đi tiếp nhận một nhiệm vụ cấp A, nhưng khi đến lượt trận đấu của hắn, con sẽ trở về! Cho nên Hokage-sama… Đừng đem con bán đi, làm ơn.”

Hai tay Remon tạo thành chữ thập, một mặt chân thành nói!

Đệ tam vẫy vẫy tay, thực lực của Remon, ông biết rất rõ và cũng hiểu được. Con bé thân là người của gia tộc Uchiha, đối với Sharingan cũng không có tầng lớp sử dụng sâu đi vào, thói quen của con bé là đao pháp, thể thuật. Lợi hại nhất vẫn là thuật che giấu do con bé phát minh ra, có thể che giấu vạn vật bên trong. Cho dù năng lực cao tới đâu, có thể nói liền ngay cả ông, cũng không thể phát hiện ra con bé ẩn nấp ở đâu. Cho nên, chuyện con bé muốn đi điều tra Orochimaru, ông cũng không phản đối! Huống chi, Remon bị đệ khống… Aizzz… thở dài. “Thôi, đi đi! Vạn sự phải cẩn thận mọi thứ!”

Tôi vui vẻ nở nụ cười “Cám ơn người, Hokage Đệ Tam!”

Đem mặt nạ đeo lên thật tốt.

Xoay người, nhảy ra ngoài cửa sổ!
Bình Luận (0)
Comment