Chỉ Cần Em Thôi

Chương 45 - Dỗ Dành

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, từ đêm đầu tiên cùng Trần Kỵ ngủ lại ở khách sạn bên ngoài, Chu Phù cũng không trở về ký túc xá qua đêm nữa.

Mặc dù Trần Kỵ không rảnh đến mức suốt một tuần mỗi ngày đều có thể ở trường học với cô từ sáng đến tối, nhưng lo lắng cô tiếp tục ở trong ký túc xá sẽ bị Tiêu Kỳ bắt nạt, liền im lặng không lên tiếng, kéo dài khách sạn thêm nửa tháng, cho cô một tấm thẻ phòng, để ngày thường khi cô không có tiết và không có tọa đàm thì có thể trở về nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.

Nhưng nhớ lại, Trần Kỵ dường như không có ngày nào không đến trước mặt cô báo cáo.

Ít nhất mỗi buổi tối, cô đều có thể nhìn thấy anh trong khách sạn, nói tóm lại, cuộc sống dường như so với lúc trước ở công ty không có gì khác biệt quá lớn.

Trước khi rời trường, Chu Phù không có tiết, cô ngủ thẳng đến hơn chín giờ, còn ôm chăn, thoải mái nằm trên giường một lát.

Cuối cùng là bị tiếng chuông điện thoại ở đầu giường đánh thức.

Cô lười biếng từ trong chăn vươn tay ra, tìm kiếm dưới gối lấy điện thoại ra, mở nửa mắt nhìn xuống màn hình hiển thị, quả nhiên là Trần Kỵ.

Chu Phù tiện tay nhận điện thoại, giọng nói mơ hồ, âm mũi đặc sệt: ” Làm sao vậy?”

“Còn chưa dậy à?” Trần Kỵ vừa nghe thanh âm này của cô liền biết.

“Buổi sáng em không có tiết, chỉ ở lại một lát.” Chu Phù ngáp một cái, lại dụi dụi mắt, đáy mắt nổi lên một trận hơi nước mênh mông.

Giấc ngủ của cô từ trước đến nay không tốt, có thể ngủ thêm một lát, Trần Kỵ cũng vui mừng, liền không nói thêm gì khác, chỉ tiếp tục nói: “Gọi bữa sáng cho em rồi, lát nữa sẽ đưa đến cửa phòng, em ăn lót dạ trước một chút, ăn xong muốn ngủ tiếp thì ngủ, đừng để dạ dày đói quá lâu.”

Chu Phù “A” một tiếng: “Em cũng chuẩn bị, lát nữa phải về ký túc xá thu dọn hành lý.”

“Em chờ ở khách sạn trước, hoặc là ra ngoài chơi một lát, chờ tôi qua thu dọn giúp em.” Trần Kỵ đương nhiên nói.

“A?” Chu Phù không muốn anh đi tới đi lui từ xa, vội theo thói quen từ chối: “Không cần đâu, cũng không có bao nhiêu đồ, em tự dọn một chút là được.”

“Tôi đang trên đường.” Cơ bản là Trần Kỵ không cho cô cơ hội từ chối, “Đại khái nửa tiếng sau sẽ đến.”

“Ồ…” Tuy nói sợ anh mệt, không muốn anh đến, cũng biết anh rất nhanh sẽ đến, cô gái nhỏ vẫn nhịn không được cong môi dưới, không ai có thể từ chối cảm giác được nhớ đến trong khoảnh khắc này, “Vậy anh lái xe cẩn thận một chút, không nói nữa nhé.”

Cúp điện thoại không bao lâu, chuông cửa bên ngoài rất nhanh vang lên, Trần Kỵ ở phương diện ăn uống này xem như thay cô hao tâm tổn trí, Chu Phù sững sờ nhìn nhân viên phục vụ khách sạn đẩy tới cả xe bữa sáng, cô đã bắt đầu tính toán đóng gói trước một nửa để dành, lát nữa mang đi chia cho bạn cùng phòng, bằng không một người ăn nhiều như vậy, thật sự trong lòng có chút bất an.

Cô kéo xe đến trước sô pha ngồi xuống, tiện tay chụp mấy tấm ảnh gửi đến nhóm bạn cùng phòng:【Hai người các cậu đã ăn sáng chưa?】

Cô gái tóc xoăn:【Còn chưa, vẫn còn nằm trên giường.】

Chu Phù:【Vậy đừng mua, lát nữa tớ mang cho hai người.】

【Thật phong phú, tớ tỉnh táo ngay lập tức, là sếp mua sao?】

Chu Phù:【Ừ.】

Em gái tóc ngắn:【Quả nhiên là anh ấy! Không hổ là con rể tốt của ký túc xá 613!】

Cô gái tóc xoăn:【Tớ ra lệnh cho cậu lập tức chấp nhận sự theo đuổi của anh ấy!】

Chu Phù: …

Cô cũng muốn, nhưng cô! Không có quyền này!

Hàn huyên một lát, Chu Phù bỗng nhiên nhớ tới chuyện Trần Kỵ muốn tới, vội hỏi một câu:【Hôm nay ký túc xá có thể cho con trai vào không?】

【Có thể, ngoài hành lang không ít con trai, hôm nay rất nhiều người đều chuyển ký túc xá, mặc kệ chuyện này đi.】

Em gái tóc ngắn:【Sẽ không phải là sếp muốn tới chứ! A a a!】

Chu Phù:【Ừm… Anh ấy có thể muốn đến một chuyến, trước tiên tớ nói với các cậu một chút, đợi lát nữa sắp đến sẽ nói với các cậu, được không?】

Cô gái tóc xoăn:【Không thành vấn đề!】

Trần Kỵ quả nhiên đúng như lời anh nói, không đến nửa tiếng đã đến khách sạn.

Chu Phù ăn chậm, lại ôm điện thoại vừa nói chuyện vừa ăn, chờ đến khi Trần Kỵ đến, còn chưa ăn được bao nhiêu.

Trần Kỵ cũng không thúc giục cô, lười biếng ngồi xuống bên cạnh, thỉnh thoảng còn giống như không có tay, chấp nhận lời mời thỉnh thoảng của cô.

Ăn trong chốc lát, Chu Phù chợt nhớ tới mấy ngày nay hình như anh không đi làm thì cũng lắc lư trước mặt mình, mỗi đêm cũng đều ngủ ở khách sạn bên mình, sau đó sáng sớm hôm sau, anh rửa mặt rồi lái xe thẳng đến công ty, suy nghĩ một chút, cô thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay anh có trở về nhà không?”

“Không quay về, con trai của em không phải bị đói chết rồi sao?” Trần Kỵ dựa vào sô pha, giọng điệu vẫn như cũ vừa ngáp vừa nói, giả bộ nghiêm túc báo cáo, “Mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, về nhà cho mèo ăn, lại đây cho em ăn, ba điểm trên một đường thẳng.”

Động từ này dùng… Hai má Chu Phù nhịn không được nóng lên: “…”

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau trở về ký túc xá.

Hôm nay không ít tân sinh viên mới nhập học và các sinh viên tốt nghiệp sắp thực tập đều chuyển ký túc xá, cho nên con trai có thể tùy ý ra vào.

Đến ký túc xá, Chu Phù gõ cửa trước, chờ các bạn cùng phòng đều thay xong quần áo bình thường, lúc gọi cô có thể vào, cô mới đẩy cửa đi vào.

Hai người bạn cùng phòng đối diện với Trần Kỵ, vẫn khó tránh khỏi căng thẳng, ngữ khí chào hỏi với lúc ở trong công ty nhìn thấy lãnh đạo không có gì khác biệt, nơm nớp lo sợ.

Trần Kỵ đưa hai túi đồ lớn trong tay ra, hơi gật đầu, coi như sau khi đáp lại, liền nhanh nhẹn bắt đầu thay Chu Phù thu dọn đồ đạc.

Trên cơ bản chỉ cần Trần Kỵ ở đây, những chuyện này anh từ trước đến nay đều thích tự mình vận động, không muốn Chu Phù nhúng tay vào, chỉ cần cô ở một bên chơi đùa, thoáng chờ một chút là tốt rồi.

Chu Phù rảnh rỗi, mời bạn cùng phòng đến ăn sáng.

Rõ ràng ba người mặt đối mặt ngồi chung một chỗ, nhưng lúc này vẫn ôm điện thoại ở trong nhóm gõ chữ điên cuồng.

Cô gái tóc xoăn:【Tớ cho rằng người có cuộc sống giàu sang như sếp, sinh hoạt là hoàn toàn không cách nào tự gánh vác, chỉ cần đập tiền dựa vào người khác hầu hạ là tốt rồi, làm sao làm việc lưu loát như vậy chứ!】

Em gái tóc ngắn:【Thật sự, thoạt nhìn anh ấy siêu thuần thục luôn, quần áo gấp gọn gàng như miếng đậu hũ. Chúc Chúc, hai người ở bên nhau, không phải tất cả những chuyện này đều do anh ấy làm chứ?】

Cô gái tóc xoăn:【Tớ thấy từ xa đã phải đi theo để làm hộ cậu ấy, không chừng là vậy.】

Chu Phù:【… Xem như vậy đi.】

Em gái tóc ngắn:【Sếp sẽ không phải là cái gì cũng biết chứ?】

Cô gái tóc xoăn:【Đoán chừng có thể xuống bếp là nhược điểm?】

Chu Phù:【Anh ấy nấu ăn cũng rất ngon.】

Ít nhất cô ăn không chán, hơn nữa liên tục nửa tháng, món ăn mỗi ngày lúc nào cũng không mang theo sự trùng lặp, đa dạng rất nhiều.

Bạn cùng phòng:【!!】

Chu Phù suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này cô ở nhà, ngoài việc thỉnh thoảng cho Cô Lỗ thêm thức ăn cho mèo, dường như thật sự không có chuyện gì cần cô làm.

Ngay cả tiện tay rót ly sữa uống, chờ sau khi uống xong, Trần Kỵ cũng sẽ theo thói quen đưa tay nhận lấy ly, thay cô đi rửa.

Nhớ lại như vậy, mới ngắn ngủi mấy tháng, trong lúc bất giác, cô dường như lại bị anh nuôi thành tật xấu không thể tự gánh vác cuộc sống trước đây.

Con người sa đọa cũng quá dễ dàng.

Đang nghĩ sau khi về nhà nên cố gắng cướp chút chuyện để làm như thế nào, cửa ký túc xá không chút khách khí từ bên ngoài mở ra, sức mạnh rất lớn, cánh cửa đập vào tường rồi mới dừng lại.

Trần Kỵ khẽ nhíu mày, không ngẩng đầu lên, ba cô gái còn lại nhìn theo hướng có tiếng động.

Con người sa đọa cũng quá dễ dàng.

Là Tiêu Kỳ đã trở về, phía sau còn dẫn theo bạn trai hơn hai trăm cân của cô ta.

Sự việc đến nước đó, hai người còn chưa chia tay, Chu Phù cũng cảm thấy rất khó tin.

Tên hai trăm cân kia vừa nhìn thấy Chu Phù ở trong phòng, biểu cảm đang muốn ngang ngược lên, đảo mắt lại nhìn thấy Trần Kỵ từng có duyên gặp mặt một lần, còn từng tháo cánh tay hắn ra, khí thế trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, lúc này thay đổi vẻ mặt tươi cười lấy lòng, sợ hãi cúi đầu khom lưng với Trần Kỵ.

Trần Kỵ lười phản ứng, tên hai trăm cân kia liền không dám lên tiếng mà ngồi vào ghế máy tính của Tiêu Kỳ, cầm lon đồ uống ướp lạnh cô ta mua, vừa uống vừa nhỏ giọng thúc giục cô ta nhanh chóng thu dọn, thu dọn xong liền đi, chậm một chút thì đúng giờ cao điểm tan làm, tàu điện ngầm sẽ chen chúc chết người.

Tiêu Kỳ đổ mồ hôi, nhìn thấy bộ dạng anh tuấn và thân hình cao lớn gầy gò, cả người lộ ra vẻ kiêu ngạo của Trần Kỵ, còn nhẫn nại tự mình thay Chu Phù thu dọn hành lý từng chút một. Nhìn lại bên mình không có tướng mạo cũng không có dáng người, ngay cả bắt xe cũng không nỡ bỏ bạn trai hai trăm cân, lúc này còn giống như một đại gia tựa vào ghế dựa mềm hưởng thụ, chờ mình thu dọn, so sánh hai bên, cô ta suýt chút nữa không bị tức chết.

Giống như không muốn để Chu Phù và hai người này ở chung một mái nhà quá lâu, động tác thu dọn của Trần Kỵ so với vừa nãy còn nhanh hơn không ít.

Sau khi nhanh chóng kéo khóa vali lên, lại lịch sự gật đầu với hai người bạn cùng phòng khác, anh thân mật đưa tay véo má Chu Phù, dịu dàng nói: “Đi thôi, về nhà.”

Chu Phù gật đầu, sau khi tạm biệt bạn cùng phòng xong, liền đứng dậy đi cùng anh.

Nào ngờ trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Kỳ dường như nuốt không trôi cơn tức này, bất chợt ngẩng đầu hỏi Trần Kỵ: “Sau khi hai người ở bên nhau, cô ta có cho anh xem cánh tay của cô ta không?”

Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi, không muốn phản ứng.

Tiêu Kỳ thấy thế thực hiện được nở nụ cười: “Vậy xem ra là không có rồi.”

“Chẳng lẽ anh không muốn biết cô ta vì cái gì mà một năm bốn mùa bất kể nóng bao nhiêu đều không muốn mặc áo ngắn tay sao?”

“Điều kiện của anh tốt như vậy, nhất định muốn tìm loại người như cô ta à?”

Trần Kỵ đột nhiên lạnh như băng cười nhạo: “Vậy thì tôi nghĩ có lẽ cô nhầm rồi, giữa tôi và cô ấy, cho tới bây giờ đều là tôi không xứng với cô ấy.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ tối sầm.

Chu Phù mím chặt môi, hốc mắt hơi có chút ướt át khó kìm nén, cô nắm lấy cổ tay Trần Kỵ, lôi kéo người nhanh chóng đi xuống lầu.

Mãi cho đến khi ở trên xe, Chu Phù cũng không mở miệng nói thêm một câu gì, chỉ nắm chặt ống tay áo, cúi thấp đầu.

Cô không muốn nói, Trần Kỵ cũng không đặt câu hỏi.

Mãi đến khi xe ra khỏi cổng trường, người đàn ông mới thản nhiên mở miệng: “Em không muốn nói, tôi cũng sẽ không ép em, nhưng tôi vẫn muốn em nhớ, bất kể có tâm sự gì, chỉ cần em muốn nói với tôi, tôi đều nguyện ý nghe, hơn nữa bất kể là chuyện gì, tôi nhất định sẽ đứng về phía em, cho em sự ủng hộ và bảo vệ mạnh mẽ nhất.”

“Chu Phù, tôi hiện tại có năng lực này, em nhất định phải nhớ kĩ, sau lưng em luôn có tôi, không có gì là tôi không thể thay em làm được cả, em có hiểu không?”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng vẫn không nói một lời.

Liên tiếp mấy ngày, tâm tình Chu Phù đều không tốt.

Cả người thoạt nhìn phờ phạc, giống như lại nhớ tới lúc trước vừa mới vào công ty có tâm sự nặng nề.

Rõ ràng nhất chính là biểu hiện ở ăn cơm.

Cơm nước ăn càng ngày càng ít, ngay cả dùng những lời trừ lương không cho chuyển lên chính thức để uy hiếp, cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Trần Kỵ thay đổi cách ăn cho cô, còn mới học được vài món bánh ngọt cô thích nhất trước đây, cũng không thấy cô thèm ăn bao nhiêu.

Càng về sau, thật sự không còn cách nào khác, người đàn ông cầm bát đũa của cô, cách nói chuyện đều trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi đút từng miếng từng miếng cho em ăn sao? Đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Nói tới nói lui, anh vẫn định làm như vậy.

Đợi đến khi thức ăn được đút đến bên miệng, Chu Phù mới đột nhiên phản ứng lại, hốc mắt hơi ươn ướt, ngượng ngùng tự giác đưa tay nhận lấy bát đũa, nhỏ giọng nói: “Em sẽ tự làm, em sẽ ăn.”

Trần Kỵ không lên tiếng, bình tĩnh liếc nhìn cô, cũng không thúc giục cô, im lặng cùng cô ăn hết gần nửa bát cơm.

Tối hôm đó, người đàn ông vẫn như thường ngày, lười biếng ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển từ xa giả vờ muốn xem phim.

Chỉ là đợi một lúc lâu, không giống như trước nữa mà chờ đến khi hấp tấp chạy tới lôi kéo làm quen, nhất quyết từng câu muốn theo đuổi anh, muốn biểu hiện tốt của cô gái nhỏ.

Một lát sau, bên kia phòng ngủ của Chu Phù truyền đến động tĩnh.

Cô mở cửa, mang dép lê, ánh mắt mang theo chút trống rỗng, vô tình đi vào nhà bếp.

Lúc đi ra, trong tay cô bưng ly nước.

Khi đi qua sô pha phòng khách, cô cũng không nhìn về phía Trần Kỵ nữa, cứ như vậy im lặng lướt qua, giả bộ muốn trở về phòng lần nữa.

Trần Kỵ do dự một giây, cuối cùng vẫn mở miệng gọi cô lại: “Chu Phù.”

Giọng nói của người đàn ông rất trầm, bước chân Chu Phù dừng lại, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

“Em lại đây.”

Lông mi cô gái khẽ run, nghe lời xoay người đi về phía anh: “Có, có chuyện gì sao?”

Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, trong con ngươi sâu thẳm chỉ có bóng dáng của một mình cô: “Em còn nhớ chuyện muốn theo đuổi tôi không?”

Chu Phù khẽ gật đầu: “Nhớ chứ.”

“Vậy biểu hiện gần đây của em cũng không tích cực lắm nhỉ” Người đàn ông tự giễu kéo khóe môi, “Ông đây còn tưởng rằng em chuẩn bị đổi người chạy trốn.”

Chu Phù há to miệng, tiện tay đặt cái ly lên bàn trà, nhớ lại trạng thái gần đây của mình, dường như đúng là lạnh nhạt với anh không ít.

Cô liếm môi, dứt khoát thẳng thắn mở miệng hỏi: “Vậy em… Có thể ôm anh một chút không? Bây giờ.”

Đuôi lông mày của Trần Kỵ khẽ nhướng: “Không phải tôi đã nói muốn ôm thì ôm, không cần báo cho tôi biết mà?”

Chu Phù gật đầu, lại cảm thấy có chút khó mở miệng, do dự một lúc lâu mới nói: “Em muốn, ngồi ở chỗ này ôm… Được không?”

Đầu ngón tay mềm mại của cô cẩn thận chỉ vào đôi chân dài rảnh rỗi duỗi ra của Trần Kỵ.

Người đàn ông giống như giật mình trong chớp mắt, sau đó yết hầu chuyển động: “Ngồi đây, ôm đi.”

Cô gái nhỏ nghe lời gật đầu, mỗi một động tác tới gần anh đều rất chậm, cuối cùng lại ngoài dự liệu của anh, mặt đối mặt ngồi vào trong lòng anh.

Hô hấp của người đàn ông hơi ngưng lại trong nháy mắt. Ban đầu, hai tay chỉ tạo thành một vòng tròn ôm hờ cô.

Một lát sau, hai cánh tay mảnh khảnh ấm áp đặt lên cổ người đàn ông, sau đó cẩn thận nắm chặt, hai má to bằng bàn tay chôn sâu trong lồng ngực nở nang của anh.

Gần như là Trần Kỵ ôm người vào trong ngực theo bản năng, bàn tay to tăng thêm không ít sức mạnh, không còn ôm hờ như vừa rồi nữa.

Giây lát, giọng nói rầu rĩ của cô gái nhỏ từ trong lòng người đàn ông nhẹ nhàng truyền ra: “Trần Kỵ, mấy ngày nay tâm tình em có chút không tốt lắm, em xin lỗi…”

Người đàn ông siết chặt hàm răng, lòng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên lưng gầy yếu của cô, trầm giọng nói: “Không cần nói xin lỗi với tôi.”

Hốc mắt Chu Phù không kìm được mà đỏ lên: “Vậy anh lại dỗ dành em đi, được không? Như vậy ngày mai em lại có thể theo đuổi anh thật tốt…”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ: Ông đây ngày mai sẽ theo đuổi kịp em.

Chu Phù: Không phải em theo đuổi sao?

Trần Kỵ: Trông cậy vào em là trông cậy không nổi.

Chu Phù: … Vậy cũng được.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment