*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buồn ngủ chết đi được… Bây giờ đã hơn một giờ đêm, Tế Tế đã gục xuống mấy lần nhưng lại bị tiếng nhạc đánh thức, vất vả lắm mới chờ được tới khi đám người Cao Lãng chơi chán rồi, để lại két bia còn thừa chưa uống tới, vỗ vai nhau tạm biệt ai về nhà nấy. Tế Tế lên dây cót tinh thần, chật vật đỡ lấy Cao Lãng đã đi đứng lảo đảo, đi ra cửa vẫy taxi.
Giữa gió rét căm căm, Giang Túy Mặc – đã đứng ở đối diện quán bar hơn một tiếng đồng hồ – phát hiện ra bóng dáng Tế Tế, đứng thẳng người dậy, từ xa xa nhìn chằm chằm cô nàng nhìn qua có vẻ vẫn còn rất tỉnh táo kia, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc bén.
Tế Tế vốn chưa uống bao nhiêu, hơi cồn trong người cũng đã được giải quyết sạch sau mấy lượt chạy vào nhà vệ sinh. Trong lòng cô than thầm, đêm nào Cao Lãng cũng chơi bời thế này, ba mẹ cậu ta có biết hay không? Tế Tế rất hiếm khi ở bên ngoài tới tận giờ này, ba mẹ cô đã gọi tới không biết là mấy cuộc điện thoại rồi, mẹ cô còn tuyên bố, nếu cô có gan đi cả đêm không về thì sẽ đánh gãy chân cô.
“Này! Cao Lãng! Nhà cậu ở chỗ nào hả!” Tế Tế đỡ cậu ta vào taxi, vừa vỗ cậu ta vừa lớn tiếng hỏi. Amy từ đằng sau đi tới, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Cao Lãng: “Tôi với cậu ấy cùng đường, không sao đâu, chị đi về cẩn thận nhé.” Nói xong thì báo địa chỉ với tài xế.
Trời bây giờ thực sự rất lạnh, gió hất vào mặt chẳng khác nào bị dao cứa, Tế Tế kéo khóa áo khoác lông vũ, chẳng thèm để ý đến hình tượng nữa, trùm khăn cổ lên kín đầu, đưa mắt nhìn bốn phía với một chút hy vọng nhỏ nhoi, thế nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng Giang Túy Mặc hay là xe anh.
Mấy tình tiết trong tiểu thuyết đúng là chả thực tế tẹo nào! Không phải lúc này nam chính nên đột nhiên xuất hiện, bưng một tô sủi cảo nhân củ cải thịt lợn nóng hổi kèm một bát cháo sao?!
Tế Tế xoa bụng một cái, đói tới mức bụng đã đánh trống, bất đắc dĩ phải ngồi vào một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà mình.
Giang Túy Mặc từ chỗ tối đi ra, ghi nhớ màu sắc và biển số chiếc xe kia, chạy trở về xe mình rồi bám theo. Giữa màn đêm, anh vẫn duy trì khoảng cách 50 mét với chiếc taxi kia.
Tới ngã tư gần nhà Tế Tế, taxi vốn nên rẽ trái nhưng không biết tại sao lại đột nhiên rẽ phải đi theo hướng ngược lại. Giang Túy Mặc vội vàng giẫm chân ga, bám sát ngay phía sau. Taxi bật xi nhan xin rẽ phải, cuối cùng dừng lại ven đường, Tế Tế xuống xe, nói gì đó với tài xế, một mình chạy tới một quán ăn nhỏ.
Cô đang… đi mua đồ ăn khuya?
Quả nhiên là trong tình huống nào cũng không quên chuyện ăn!
Chiếc Land Rover bám theo sát gót nên chỉ cách Tế Tế chưa tới mười bước chân, xe chậm rãi lùi về sau, tắt đèn xe nhưng không tắt động cơ. Tế Tế mua xong một phần mì thịt bò rồi đi ra, cũng không để ý tới xung quanh, vội vàng bước lên xe. Lúc này chiếc taxi kia mới quay đầu, lái về phía nhà Tế Tế.
Land Rover lại lần nữa bật sáng đèn, yên lặng bám theo.
Tế Tế ôm hộp mì thịt bò, ngồi gật gà ở hàng ghế sau của taxi, không hề hay biết đến chiếc xe yên lặng bảo vệ phía sau.
Sắp tới cổng tiểu khu nhà Tế Tế, Giang Túy Mặc đậu xe, từ xa xa nhìn chiếc taxi dừng lại, Tế Tế xuống xe, dáng đi rất bình thường, nhẹ nhàng xách hộp đồ ăn tiện lợi, xem ra cũng không uống nhiều rượu. Anh đậu xe ở đó, không vội vàng về nhà, mãi cho tới khi màn hình điện thoại di động sáng lên.
Bánh nướng kiểu Pháp: [Chắc anh ngủ rồi nhỉ? Khỉ thật! Giờ tôi mới về tới nhà! Bụng đã xẹp lép rồi! Tôi mua một phần mì thịt bò hí hí ~ Sáng mai chắc chắn là dậy không nổi hu hu hu ~ Đêm nay anh đã trả lời tin nhắn của tôi! Mừng muốn chết!! Cho nên vừa rồi trong mì tôi đã thêm hai phần thịt bò ~ ~(≧▽≦)/~ Ngủ ngon!] 02: 14: 25
Giang Túy Mặc lên số, đạp chân ga, lái xe về phía nhà mình.
Tế Tế ăn mì rồi đi tắm, xong xuôi thì cũng đã gần ba giờ. Trước lúc ngủ, cô còn mở album ra xem lại ảnh chụp màn hình trước đó, nhịn không được gửi cho anh một tin nhắn thoại.
Giang Túy Mặc đã về tới nhà nhưng vẫn còn chưa ngủ, thấy màn hình điện thoại sáng lên thì mở ra nghe, giọng Tế Tế vô cùng rõ ràng giữa căn phòng tối đen:
[Giang Túy Mặc, ngủ ngon nhé ~ Tôi yêu anh, rất yêu rất yêu.]
Bốn chữ cuối cùng hơi nghẹn ngào.
Sao thế, cô… khóc rồi sao?
Giang Túy Mặc đột nhiên siết chặt ngón tay, mép điện thoại hằn sâu vào trong da anh, tạo thành một vệt đỏ.
☆☆☆
Ngày mồng một tháng năm tới gần, trời dần ấm lên, rốt cuộc Tế Tế cũng không cần phải ngày ngày bọc áo khoác kín mít khiến cô trông càng thêm tròn vo nữa.
Từ sau đêm đó, Giang Túy Mặc lại như thể biến mất lần nữa, Tế Tế nhịn không được lén lút chạy tới bệnh viện Bát Nhất rình trộm, phát hiện anh vẫn đi làm đúng giờ. Một ngày không gặp như cách ba thu, Tế Tế chỉ có thể giả bộ người qua đường, đứng ở cuối hành lang, từ xa xa nhìn bóng lưng anh bước ra khỏi phòng khám, dẫn bệnh nhân đi xét nghiệm, sau đó cô lại lập tức trốn đi.
Anh vẫn còn ở đây, chỉ là vẫn không muốn nói chuyện với cô nữa mà thôi.
Tế Tế hơi hối hận, nếu hôm đó mà cô không lớn tiếng với anh như vậy thì tốt rồi. Câu “xin lỗi” mà cô mãi chần chừ không muốn nói ra, mấy hôm trước trong lúc nhớ anh quá, cô cũng đã vứt hết tôn nghiêm mà nói ra rồi, thế nhưng vẫn không đổi lại được một tin nhắn trả lời của anh.
Cho nên cô cảm thấy mình xong đời rồi, cũng không còn không biết thẹn đi kể chuyện này với Tử An nữa. Chẳng lẽ mỗi cô gái rơi vào tình yêu đều sẽ buồn cười và đáng thương như thế này, ngay cả Hồ Tế Tế cô cũng không phải là ngoại lệ sao?
Bánh nướng kiểu Pháp: [Buổi sáng tốt lành! Trời càng ngày càng ấm. Nhiệt độ hôm nay: 15-20 độ.] 08:25:16
Bánh nướng kiểu Pháp: [Vừa rồi nghe được một bài hát trên radio, có một câu rất hay, chia sẻ cho anh một chút –
Năm tháng ngây thơ không chịu nổi dối gian, thanh xuân hoang đường tôi đã không phụ người. ^_^] 11:08:07
Bánh nướng kiểu Pháp: [Tôi cũng không phụ anh.
] 11:09:37
Tế Tế bận rộn cả ngày, sau khi nộp bản thảo xong, cô định về nhà, vừa tới bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Giản Kỳ.
“Tôi muốn đi kiện!” Giọng Giản Kỳ như đang chửi đổng, không nói rõ ràng là chuyện gì, vừa vào đầu đã tuôn ra một đống lời thô tục: “Tôi dcm tổ tông nhà anh ta &#^%$%#%$^…” (Tỉnh lược 427 từ khiếm nhã)
“Sao thế hả, ai đắc tội cậu rồi, có giỏi thì đi tìm anh ta mà mắng, nổi khùng với tôi làm cái quái gì hả? Đồ thần kinh, tôi cúp đây.” Tế Tế đang định nhấn tắt thì chợt nghe cậu ta hô to: “Ultraman của tôi chết rồi!!”
“Sao?!” Tế Tế vô cùng kinh ngạc, lần trước cô không hề gạt Giản Kỳ, cô thực sự rất thích con Ultraman nhà cậu ta, cô tới nhà cậu ta chơi thực ra cũng đều là vì tới thăm Ultraman vừa đáng yêu lại vừa hiểu chuyện, cho nên lần nào cũng đều mang theo đồ ăn hoặc bánh quy cho chó: “Sao lại chết?!”
“Bị một tên mù đâm chết!!” Giản Kỳ không kìm nổi cơn giận: “Đáng hận nhất chính là, rõ ràng tôi thấy anh ta cố ý đâm vào Ultraman nhà tôi, thế mà anh ta lại sống chết không chịu nhận, nói gì mà không thấy có chó, đâm vào rồi mới phát hiện, vội vàng phanh xe nhưng đã không còn kịp nữa!”
“Ô tô sao?”
“Đúng vậy! Tôi đang dắt nó đi dạo bên ngoài tiểu khu, cậu nói xem bên ngoài tiểu khu nhà tôi thì có thể có được mấy cái xe cơ chứ? Thế mà anh ta lại cố tình không đi đường lớn, đột nhiên lao vào Ultraman nhà tôi, đâm rồi mới từ từ dừng lại! Anh ta còn nói tôi muốn vòi tiền anh ta! Con mẹ nó chứ từ đầu tới giờ tôi còn chưa nhắc tới một chữ “tiền” đâu! Bây giờ tôi đã chặn xe anh ta lại không cho anh ta đi, báo cảnh sát rồi, cậu mau chạy tới đây, để cho cả thiên hạ biết đến tên biến thái này đi!”
Tế Tế không hề do dự, lập tức lái xe tới.
Vốn dĩ Giản Kỳ và Tế Tế từng là hàng xóm, sau đó thì hai nhà lần lượt chuyển đi. Chỗ ở của Giản Kỳ hiện giờ cách chỗ làm của Tế Tế không xa lắm, cô lái xe mười lăm phút thì đã tới chỗ Ultraman bị đâm chết, ngay cạnh một cây xăng, xung quanh đã có cả đám người vây quanh, còn có một chiếc xe cảnh sát.
Một chiếc BMW 525 màu đen đậu ngay đó, phía sau bánh xe còn có một vệt đen kéo dài do phanh xe, thi thể của Ultraman đã được Giản Kỳ kéo tới ven đường, máu me loang lổ. Tế Tế cũng không dám nhìn tình trạng thê thảm của Ultraman, Giản Kỳ thấy cô tới thì đi đến kéo cô lại, Tế Tế thấy khóe mắt Giản Kỳ đỏ lựng, có lẽ vừa rồi đã khóc.
Giản Kỳ mua Ultraman sau khi chia tay với Tế Tế, lúc đó nó mới chỉ có nửa tuổi, vô cùng hoạt bát. Giản Kỳ bảo là ở cạnh Tế Tế lâu thì càng ngày càng thích chó, cho nên mua một con để thay thế cô. Dìm thì dìm thế thôi, Giản Kỳ nuôi dưỡng Ultraman rất tốt, Ultraman cũng vô cùng nghe lời, ngoài Giản Kỳ và mấy người bạn thân thiết thường xuyên cho nó ăn ra thì những người khác cho dù có cho đồ ăn ngon cỡ nào, nó vẫn cứ không ăn, Giản Kỳ từng đùa rằng, Ultraman là một đứa con nít sẽ không bao giờ bị lạc mất hay bị lừa đi.
Bây giờ, Ultraman lại đã vĩnh viễn rời xa Giản Kỳ.
Tế Tế nhịn không được đưa mắt tìm kiếm chủ nhân chiếc BMW giữa đám đông, một lúc sau, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc, đó không phải là Miêu Luân sao?
Dưới cặp kính gọng đen là đôi mắt bình tĩnh vô tội như đã từng quen. Anh ta mặc một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi cũng đen nốt, đứng giữa hai đồng chí cảnh sát, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉ về phía đầu xe của mình, có lẽ là đang giải thích quá trình không cẩn thận đâm chết Ultraman.
“Tin tôi đi, anh ta cố ý.” Giản Kỳ nghiến răng nói: “Ultraman vẫn luôn rất nghe lời, cậu biết mà, cho dù không đeo vòng cổ cho nó thì nó cũng sẽ không ngốc tới mức cứ xông thẳng về phía trước. Huống hồ hôm nay tôi còn dắt nó, chỉ dừng lại buộc dây giày, một mình nó đi lên trước được năm, sáu mét rồi ngồi lại chờ tôi, sau đó tên khốn kiếp kia đâm tới. Mặc dù lúc xuống xe anh ta tỏ vẻ rất hoảng, liên tục nói xin lỗi tôi, nhưng lúc tôi vô ý quay đầu trừng anh ta thì phát hiện ra anh ta có vẻ rất hả giận, tôi không biết liệu tôi có nhìn lầm không.”
Tế Tế chen lên cạnh đồng chí cảnh sát, nghe ngóng đoạn đối thoại giữa Miêu Luân và cảnh sát.
Miêu Luân: “… Lúc lái xe thường để ý quan sát người đi đường và xe cộ, chó khá là thấp, tôi thật sự không phát hiện ra… Không có, điện thoại của tôi còn ở trong túi, lúc đó không hề nghe điện thoại. Tôi thực sự xin lỗi, nhưng mà… Tuyệt đối không phải là cố ý.”
Cảnh sát: “Lúc đó bọn họ đang đi ở lề đường bên phải, không phải là đường cho ô tô.”
Miêu Luân: “Đúng vậy, tôi định tới chỗ cây xăng mua mấy chai nước, cho nên mới đánh tay lái để quay xe, nhưng mà thế này cũng không vi phạm luật giao thông.”
Cảnh sát: “Anh không bật đèn xin quay xe.”
Miêu Luân: “… Thế sao? Xem ra thật đúng là tôi không đủ cẩn thận, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Cảnh sát: “Theo hình ảnh ghi lại được từ camera của cây xăng thì tốc độ xe của anh rất nhanh.”
Miêu Luân: “Tốc độ xe có nhanh thế nào thì tới gần cửa hàng tiện lợi tôi cũng sẽ phanh xe mà, chẳng lẽ tôi lại đâm thẳng vào được? Đúng là tôi có lỗi, con chó cưng của vị tiên sinh kia bị chết tôi cũng rất lấy làm tiếc, anh ta báo cảnh sát chắc chắn là vì muốn tôi bồi thường, được rồi, tôi bằng lòng bồi thường.”
Cảnh sát: “Lần sau anh nhất định phải cẩn thận, may mà chỉ là một con chó, nếu đâm vào người thì phiền phức to rồi.”
Miêu Luân: “Tôi sẽ chú ý.”
Nói thật lòng, có vết xe đổ là Tô Mã Lệ và cô gái nhảy lầu, ấn tượng của Tế Tế đối với Miêu Luân không thể gọi là rất tốt, nhưng anh ta có vẻ rất nhã nhặn lịch sự, nói năng cũng từ tốn, vô cùng mạch lạc, thực sự không đào ra được là rốt cuộc do đâu mà anh ta lại đâm vào Ultraman vốn chẳng thù chẳng oán gì với anh ta.
Một vị cảnh sát dẫn Miêu Luân tới chỗ Giản Kỳ thương lượng chuyện bồi thường, Tế Tế móc thẻ phóng viên ra, đi tới cạnh vị cảnh sát còn lại: “Chào đồng chí cảnh sát, tôi muốn xem camera một chút.”
“Cô là phóng viên sao?” Người cảnh sát trông có vẻ kinh ngạc và hơi sốt ruột: “Đồng chí phóng viên à, thành phố chúng ta ngày nào cũng có tai nạn giao thông, sao bây giờ đã phát triển tới mức ngay cả đâm chết một con chó cũng được đưa tin rồi? Tòa soạn các cô thiếu tư liệu viết bài sao?”