Chỉ Có Thể Là Em

Chương 19

Đây là lần đầu tiên Quân Minh và Dạ Ái cùng nhau ăn sáng rồi bàn chuyện công việc.

Thói quen dậy sớm chạy bộ trong công viên của Dạ Ái được hình thành từ rất lâu rồi, nhưng tối hôm qua vì tâm trạng hồi hộp nên nàng hầu như ngủ không ngon vì sợ trễ giờ hẹn.

Chỉ có mình nàng mới biết nàng quan tâm cuộc hẹn này nhiều như thế nào.

Không chỉ bởi vì trên phương diện liên quan đến công việc tương lai của nàng, nàng tò mò nhiều hơn về Quân Minh.

Anh là người duy nhất nàng không cảm thấy khó chịu khi anh công khai muốn theo đuổi nàng.

Vì những chuyện nàng gặp phải trong quá khứ nên tâm lý nàng luôn căng thẳng và bài xích nặng nề với sự đụng chạm thậm chí là những người có ý định tiến tới với nàng.Ngày hôm qua sau khi học xong, Dạ Ái đã tranh thủ soạn một danh sách những sở thích và thói quen của ông đối tác người Nhật.

Bình thường nàng chỉ cần mất mười lăm phút cho một email báo cáo với sếp, nhưng lần này là đọc đi đọc lại đến một tiếng đồng hồ sau mới mail cho Quân Minh.Nàng nghe nói anh là một người rất đề cao tính chuyên nghiệp trong công việc cho nên nàng mong muốn để lại ấn tượng tốt với anh.

Có một lần trong lúc đi ăn trưa với những người trong công ty, nàng nghe một chị đồng nghiệp than vãn về một dự án bị khách hàng trả lại tài liệu mấy lần với lí do cách trình bày chưa đẹp, nội dung không bám sát vào yêu cầu cụ thể của khách hàng.

Mà mỗi lần bị trả về là chị ta lại gửi email hỏi thăm khách hàng có điều gì cần bổ sung hay chưa hài lòng, thì đều nhận được câu trả lời là ‘phải chuyên nghiệp hơn’.

Mấy đồng nghiệp khác cũng tò mò hỏi vị khách hàng nào mà khó tính dữ vậy, thì chị đồng nghiệp mới nói là sếp lớn của công ty thiết kế ‘CR’.

Mọi người trên bàn ăn lúc đó tấm tắc chỉ biết cúi đầu im lặng nhìn đồ ăn mà không thốt ra được lời nào, trong lòng họ biết rõ sếp lớn của công ty ‘CR’ còn rất trẻ nhưng nổi tiếng là cực đoan và theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Chỉ có Dạ Ái là thầm ngưỡng mộ và có một chút tự hào.

Người mà nàng thần tượng từ năm cấp ba là tất nhiên không phải là người bình thường.Đúng vậy, Mạnh Quân Minh là người mà Dạ Ái thần tượng từ năm lớp mười.

Từ nhỏ nàng đã có yêu thích về thiết kế và hội họa, nàng rất có năng khiếu về lĩnh vực này.

Được sự ủng hộ của mẹ Dạ, nàng quyết tâm theo đuổi con đường hội họa bao gồm vẽ tranh, thiết kế và sáng tạo.

Nàng đã mua rất nhiều sách, ảnh và sưu tầm báo, tạp chí về ngành thiết kế, hội họa để đọc, để lấy kiến thức nhiều hơn.

Từ năm cấp ba nàng đã tự mình tìm kiếm những cơ hội tuy là nhỏ nhất, cho nên nàng đã là tác giả vẽ truyện tranh có chút tiếng tăm cho những tờ báo giấy cũng như báo online.

Năm lớp mười mẹ Dạ đi công tác nước ngoài có đem về cho nàng những cuốn tạp chí về lĩnh vực kiến trúc, trong đó có một cuốn tạp chí có tiếng với ảnh bìa là một chàng trai người gốc Việt còn rất trẻ.

Trong ảnh, anh mặc bộ comple màu đen tuyền, bên trong là áo sơ mi màu trắng kết hợp với caravat màu xanh sọc trắng, ánh mắt của anh rất lạnh lùng lại hài hòa với vầng trán thông minh.

Lúc đó nàng tò mò anh là người như thế nào mà có thể lên bìa tạp chí nổi tiếng thế giới như vậy.

Nàng lật cuốn tạp chí đọc bài phỏng vấn về anh, nàng biết anh là một người gốc Việt, sống ở Canada với gia đình từ năm chín tuổi, rồi du học ở Anh từ năm hai mươi tuổi.

Tuy anh còn rất trẻ, nhưng sự nổi tiếng của anh lại không thua kém những bậc tiền bối lão làng, anh có những câu trả lời hết sức sắc sảo và mới lạ về ngành kiến trúc, tuy vậy những câu trả lời của anh cũng không phải là quá kiêu ngạo mà vẫn giữ được phép lịch sự và khiêm tốn đối với những thành tựu của người đi trước.

Từ đó Mạnh Quân Minh tên tiếng Anh là Andrew đã trở thành người mà Dạ Ái luôn muốn được một lần tiếp xúc trực tiếp chỉ để học hỏi những kiến thức uyên bác từ anh.Khoảng năm giờ ba mươi nàng bước ra khỏi căn chung cư như mọi ngày để chạy bộ.

Hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, tuy buổi tối ngủ không được nhiều nhưng nàng vẫn gương mặt nàng tươi tỉnh và nụ cười mỉm vẫn luôn không mất đi khi nàng nghĩ đến khoảng bảy giờ sẽ được gặp và nói chuyện với Quân Minh.Nàng mặc bộ quần áo thể dục đơn giản nhưng vẫn tôn lên đường cong tuyệt mỹ, trên tay nàng cầm một máy MP3, trên tai gắn tai phone nghe nhạc, nàng bước từng bước vào công viên.

Nàng đứng tại nơi quen thuộc tập vài động tác khởi động nhẹ nhàng rồi cất bước chạy chầm chậm.

Chạy được nửa vòng công viên thì nàng thì nàng nhận ra hình bóng quen thuộc của anh.

Anh đang đứng đó vừa khởi động vừa nhìn về hướng nàng đang tới.

Khi thấy bóng dáng của nàng, anh vẫy tay, nụ cười hết sức tươi tắn làm cho khuôn mặt đẹp trai của anh tăng lên bội phần.

Trong ngực Dạ Ái nhịp tim bắt đầu tăng dần, không phải vì chạy mà vì nụ cười mê người kia.

Nàng chạy từ từ rồi dừng kế bên Quân Minh hỏi anh: “Sao anh lại tới đây sớm như vậy? Em nhớ bảy giờ mới là giờ hẹn mà.”“Tối qua anh ngủ không được vì nghĩ đến hôm nay có hẹn với em nên anh dậy sớm hơn, anh tập ở đây từ năm giờ sáng rồi.” Anh ăn ngay nói thẳng không che đậy làm cho tai nàng bất giác đỏ lên, nhịp tim nàng lại bị lỗi một nhịp.

Suy cho cùng thì được người là thần tượng của mình theo đuổi làm cho nàng cảm thấy khó tin, nhưng trong tâm nàng vẫn luôn tự hỏi nàng đối với anh chỉ là ngưỡng mộ hay là có chút thích giữa nam và nữ.

Nàng vẫn chưa có câu trả lời chỉ biết là nàng không cảm thấy khó chịu với những lời thả thính của anh như những người khác.Dạ Ái chưa kịp nói gì thì Quân Minh nói tiếp: “Em cứ chạy tiếp đi.

Anh quay về nhà tắm rửa rồi quay lại đón em sau nhé.” Ánh mắt anh nhìn nàng như năn nỉ, sợ nàng từ chối.Dạ Ái không biết nói gì, nàng biết để anh về rồi quay lại đón nàng rồi lại còn đưa nàng đến chỗ đã hẹn thì có hơi mất thời gian.

Nhưng ánh mắt đó làm cho nàng không thể từ chối.

Nàng đang định lên tiếng thì điện thoại anh có cuộc gọi.

Quân Minh bước ra xa một chút rồi bắt máy, giọng nói anh nghiêm túc, vẻ mặt cau lại, có vẻ như bên kia xảy ra vấn đề nghiêm trọng.

Cuộc gọi vào sáng sớm như thế này chắc chắn là vấn đề rất quan trọng, nếu không người gọi chắc cũng không điên mà đi gọi cho sếp vào thời gian này.Anh bước lại gần Dạ Ái sau khi cuộc gọi kết thúc, vẻ mặt tiếc nuối và áy náy nói với nàng: “Anh xin lỗi, cửa hàng của anh có vấn đề nghiêm trọng mà quản lý không xử lý được.

Sáng nay anh phải qua đó giải quyết nên không thể đưa em đi ăn sáng được rồi.

Buổi trưa nay em có rảnh không? Nếu không thì buổi tối cũng được.”Dạ Ái cũng không phải là người không hiểu chuyện, dĩ nhiên nàng biết một người như Quân Minh sẽ luôn luôn bận rộn rồi.

Người như anh mà có thời gian dành cho nàng thì đã là quá may mắn cho nàng, nên nàng cũng thông cảm mà nhẹ nhàng nói với anh: “Anh cứ giải quyết công việc đi, trưa nay em học xong phải đi qua công ty một chút.

Buổi chiều em cũng có một tiết học, đến tối thì em rảnh.

Nếu anh giải quyết xong việc thì nhắn cho em, chúng ta hẹn chỗ nào đó rồi em đi tới chứ anh không cần mất công quay lại đón em đâu.”“Chuyện này anh thật sự xin lỗi…” Quân Minh sợ nàng đang trách anh nên mới không để anh đến đón nàng.Dạ Ái tuy là chậm hiểu về phương diện tình cảm, nhưng mà nàng rất nhanh nhạy ở vấn đề giao tiếp, nàng nhận ra được anh đang e dè nàng trách anh, nàng vội nói: “Không phải em trách anh đâu, em biết anh là người bận rộn mà, anh bớt chút thời gian cho em là em đã biết ơn lắm rồi.

Em có thể tự qua chỗ hẹn được, em sẽ gọi taxi, anh yên tâm đi.

Anh giải quyết xong thì nhắn cho em nhé.

Anh mau đi đi kẻo lỡ việc.”Dưới sự quyết tâm của Dạ Ái, Quân Minh không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ, anh nghĩ còn có nhiều thời gian để tiếp cận nàng.

Bây giờ nàng chịu nói chuyện với anh như vậy đã là bước tiến lớn rồi.

Anh sẽ bù đắp cho nàng sau vậy.

Nghĩ vậy nên anh cũng chào tạm biệt nàng rồi đi nhanh ra chỗ đỗ xe..
Bình Luận (0)
Comment