Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 19

Bậc thầy văn học Cố Kinh Bạch

(Edit: Andy/Do not reup)



Cố Kinh Bạch muốn sớm kết thúc cuộc nói chuyện nhưng Lục Chỉ rõ ràng lại rất hi vọng có thể tiếp tục: “Cậu không cần gõ đâu, cậu nói tôi vẫn nghe hiểu được, một ít.”

Cố Kinh Bạch: “…” Điều tôi sợ chính là cậu có thể nghe hiểu được đấy!!!

Cố Kinh Bạch tự nhận trước khi tới đây chuyện gì y cũng đã suy xét qua, lên kế hoạch xong xuôi, dự doán kết quả, không ngờ vừa mới bắt đầu đã sai rồi. Tang thi chạy đầy đường như vậy, hà cớ gì y lại xui xẻo nhặt trúng một con vẫn còn tự chủ và năng lực suy nghĩ? Nghĩ kỹ thì, ngài tang thi có dị năng điều khiển tang thi cực kỳ hiếm thấy, nếu để lại Hồng Hoang Nhất Hào Viện, hiển nhiên sẽ trở thành một vị tướng đắc lực dưới tay Tang Thi Vương, cho nên còn ý thức là đương nhiên.

Chỉ là có thêm một ngài tang thi như vậy sẽ bất lợi cho những kế hoạch tiếp theo của Cố Kinh Bạch.

Sử dụng một tang thi ngu ngơ không có ý thức làm công cụ với sử dụng một tang thi có đầy đủ ý thức làm công cụ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Vế trước, cho dù Cố Kinh Bạch có bịa ra bao nhiêu “chuyện cũ thâm tình” thì đối phương cũng không có cảm xúc, không bị ghi nhớ, thế nhưng vế sau… lúc trước trợ lý nhỏ AI đã nói, phần lớn tang thi vừa mới bắt đầu hình thành năng lực suy nghĩ sẽ không còn ký ức từ hồi còn là con người, có lẽ cả một đời về sau cũng không nhớ lại được nữa. Hiện tại, có lẽ ngài tang thi đã tin răm rắp những gì Cố Kinh Bạch nói, đó chính là lừa dối tình cảm.

Mặc dù trong quy định của Cục quản lý, tình huống lừa dối tình cảm không thuộc hành động vi phạm pháp luật nhưng vẫn có chút vết đen về mặt đạo đức, và Cố Kinh Bạch không chấp nhận được điều này.

Trợ lý nhỏ AI online, tìm đường giúp Cố Kinh Bạch: [Đây là một bất ngờ không ai có thể nghĩ đến, ngài vốn dĩ không hề định lừa anh ta.]

Cố Kinh Bạch: [Ban đầu lúc tôi chưa biết cậu ta có ý thức thì chuyện này đương nhiên không được tính là lừa gạt, nhưng bây giờ tôi biết rồi, nếu như còn tiếp tục thì chính là vừa lừa dối vừa lợi dụng.]

Trợ lý nhỏ AI mở ra một hướng suy nghĩ hoàn toàn mới: [Ngài có xác định tang thi có khả năng suy nghĩ của con người không?]

Trợ lý nhỏ AI: [Ngài cảm thấy tang thi sẽ biết thứ gì gọi là tình cảm, thứ gì gọi là yêu sao?]

Trợ lý nhỏ AI: [Căn cứ theo phân tích của tôi về ba nghìn thế giới nhỏ, trong các hình thức hành vi xã hội của tang thi, thú tính chiếm tỉ lệ cao nhất. Cho dù là Tang Thi Vương thì cũng chỉ dừng lại ở việc ăn tươi nuốt sống, thoả mãn được ham mê ăn uống là việc quan trọng nhất.]

Không phải là không có ngoại lệ, nhưng ngoại lệ của ngoại lệ lại càng ít hơn.

Không phải tất cả những lý thuyết hoang tưởng mà Lâm Thư đưa ra đều là sai, ví dụ như việc tang thi và con người thực sự là hai sinh vật khác nhau, thậm chí còn là thiên địch của nhau. Cả hai sẽ khắc chế lẫn nhau, không thể sống hòa bình với nhau, đa số kết quả sẽ là ngươi chết ta sống, ngươi sống ta chết, bởi vì tang thi không thể kiềm chế được ham muốn ăn thịt người của mình.

Tang thi là thú, không phải là người.

Cố Kinh Bạch cẩn thận suy nghĩ lại một chút, rất có lý.

Trợ lý nhỏ AI: [Bây giờ ván đã đóng thuyền, ngài đã gặp Chương Thiên và tiểu đội Z, lâm thời thay đổi kế hoạch là điều quá khó khăn.]

Trợ lý nhỏ AI: [Ngài tang thi biết mã Morse cũng không thể chứng minh điều gì, một vài động vật vẫn biết làm phép tính cộng trừ mà.]

Trợ lý nhỏ AI: [Hoặc là ngài có thể nghĩ như thế này, nếu như tang thi tiên sinh đã hoàn toàn biến thành động vật cao cấp có trí khôn, vậy tại sao sau tất cả những chuyện mà ngài làm, những điều bịa đặt mà ngài nói, hắn lại tin theo và phối hợp như vậy? Tôi không tin.]

Cảm giác đồng cảm của tang thi với con người rất thấp, cũng chẳng phải là đang làm từ thiện gì, ngài tang thi dựa vào cái gì mà lại giúp Cố Kinh Bạch che giấu?

Cố Kinh Bạch rơi vào trầm tư. Buổi tối cuối cùng ở lại Giang Tả trước khi xuất phát đến Ung Kỳ, y thấp giọng hỏi ngài tang thi ở trong quan tài: “Cậu có biết bản thân mình là ai không?”

Có khôi phục nhận thức và ký ức từ hồi còn là con người không?

Nhưng lần này tới lượt người trong quan tài không trả lời.

Đầu óc Lục Chỉ đang lâm vào cuồng phong cuồn cuộn, khổ sở loay hoay không biết nên thẳng thắn mọi chuyện với “Cố Bạch” hay không. So với sự do dự của “Cố Bạch”, Lục Chỉ quyết đoán hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy tình cảm của hắn và “Cố Bạch” vẫn chưa được bồi dưỡng phù hợp, dù sao hắn cũng chỉ là bản sao của chính mình ở một thời không khác, bây giờ thẳng thắn khác nào tự tìm đường chết, tuyệt đối không được!

Vì vậy, Lục Chỉ nhanh chóng nhiệt tình gõ mã đáp lại: “Tôi thích cậu, đến chơi với tôi đi.”

Lục Chỉ cảm thấy mình đúng là một người có trí thông minh tuyệt vời.

Cố Kinh Bạch lại hiểu thành, quả nhiên là một phần tử bất hảo tinh lực dồi dào giống chó husky.

Giai Giai và Chương Thiên ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, điên cuồng não bổ, nội dung mà bọn họ nghe được rất hữu hạn, kết luận cho ra cũng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược theo luôn.

Không ngờ “Cố Bạch” yêu bạn trai mình tha thiết như vậy, cậu ấy đang thăm dò xem tang thi có còn giữ lại ký ức hồi còn là con người hay không.

Đáng tiếc, tình thâm không bền, hiện thực quá tàn khốc, nếu như dễ dàng biến tang thi về lại thành người thì bác sĩ An Kỳ và đội nghiên cứu đã không vất vả nhiều năm như vậy.

Biết mã Morse không nhất định là con người, có thể là chút ký ức của thân thể còn sót lại.

Cố Kinh Bạch nhìn thanh tiến độ nhiệm vụ tăng nhanh một cách kỳ lạ, hoang mang mờ mịt, đến cùng là đang xảy ra chuyện gì? Nhiệm vụ không thuận lợi làm y phát sầu, nhiệm vụ quá thuận lợi cũng phát sầu luôn aaaa…

Trợ lý nhỏ AI offline trước, để lại cho Cố Kinh Bạch một câu cuối cùng: [Tôi kiến nghị ngài nhanh chóng quyết định có cần mua nhà mới hay không, ưu đãi của hành tinh α sắp hết hạn rồi, bỏ qua lần này sẽ hối hận cả đời. Bên chỗ họ là khu trọng điểm phát triển giáo ɖu͙ƈ, bán rất chạy.]

Cố Kinh Bạch: “…..” Tang thi cần giáo ɖu͙ƈ làm gì? À không phải, tại sao tôi lại phải mang tang thi về không gian mười chiều?!

Tình trạng bây giờ của Cố Kinh Bạch chính là cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể kiên trì vừa làm vừa tính bước tiếp theo, đi tới đâu hay tới đó vậy.

Hôm sau, Cố Kinh Bạch lên đường cùng tiểu đội Z. Cậu hai khu trưởng của Thiết Tử còn định tặng RV cho y luôn, tuy hiện tại Cố Kinh Bạch không có dự định ở lại Giang Tả nhưng không có nghĩa là y không trở lại, tặng chút quà tạo mối quan hệ tốt cũng không sai.

Nhưng Cố Kinh Bạch lại uyển chuyển từ chối. Y không thể đảm bảo được điều gì cho tương lai, không nên đón nhận ý tốt tặng đồ của người ta.

Cố Kinh Bạch quyết định buộc quan tài lên nóc xe, còn ngài tang thi vẫn đeo vòng elizabeth ngồi ở ghế cạnh lái hóng gió như cũ.

Điều quan trọng là cách này có thể tránh khỏi tình huống “giao tiếp bằng tiếng gõ” với ngài tang thi.

Cố Kinh Bạch vốn tưởng rằng trêи xe chỉ có mình y và ngài tang thi, vạn lần không ngờ Giai Giai và Chương Thiên đều là những người tài cao gan lớn, vui vẻ theo lên ngồi ở ghế sau luôn, dọc đường vừa nói vừa cười, tán gẫu về những hồi ức năm xưa, những kì vọng vào tương lai, thái độ như thể sợ “Cố Bạch” quên mất bản thân còn có hai người bạn tri kỷ này.

Ngài tang thi bực bội quay ngoắt đầu 180 độ từ ghế phụ xuống há mồm dọa người, Chương Thiên còn vừa vỗ tay vừa thán phục: “Oa, lợi hại ghê nha!”

Lục Chỉ: “…..” Hai cái bóng đèn này chẳng có chút tự giác nào hết!

Ba người thay phiên nhau lái xe, những người rảnh rỗi cũng không cảm thấy “cô quạnh”, trong xe lúc nào cũng truyền ra tiếng líu ra líu ríu náo nhiệt. Chẳng hiểu Chương Thiên và Giai Giai não bổ kiểu gì, cho dù Cố Kinh Bạch có nói mình không sao, vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì cả, bọn họ vẫn cảm thấy “Cố Bạch” đang cậy mạnh, cần phải có người bầu bạn, cần được quan tâm, cần chăm sóc tư vấn tâm lý.

Cố Kinh Bạch không phản kháng nổi, sau một hồi chỉ có thể chiều theo. Haiz, thích quan tâm thì quan tâm đi…

Giai Giai và Chương Thiên được một tấc muốn tiến thêm một thước, không biết bọn họ học được lý thuyết của lang băm nhà nào, cảm thấy có mỗi mình bọn họ nói sẽ không đạt được hiệu quả tốt nên cần phải dẫn dắt cho cả “Cố Bạch” nói cùng.

Giai Giai tò mò hỏi: “Anh và Tuyết Mãn quen nhau như thế nào?”

“… Em muốn biết chuyện này làm gì?”

“Em cũng muốn nói chuyện yêu đương nha, muốn học tập anh một chút, lấy kinh nghiệm.” Giai Giai là một người từng tuyên bố suốt đời theo chủ nghĩa độc thân, vì bạn thân của mình mà cam nguyện giả trang thành phần tử thèm yêu não tàn. Tình cảm này có thể cảm động đất trời luôn đó!

Cố Kinh Bạch một lời khó nói hết nhìn Giai Giai, rất muốn nhắc nhở đối phương, lúc trò chơi hạ màn em còn tuyên bố là đời này lão nương không kết hôn, ai giới thiệu đối tượng cho bà kẻ đó sẽ chết.

Nhưng Chương Thiên cũng ồn ào theo, bộ dạng nhiệt tình rất muốn gia nhập lớp học bổ túc yêu đương này.

Lục Chỉ vốn đang ngứa mắt hai cái bóng đèn trêи xe cũng đổi ngoắt thái độ, mắt sáng như đuốc, tai dỏng lên như anten, cực kỳ muốn nghe kể về chuyện cũ năm xưa của hai người bọn họ.

Thật là nghiệp chướng mà!

Cố Kinh Bạch bị ba ánh mắt long lanh chờ mong bắn tới, không nói không được. May mà y đã chuẩn bị khá đầy đủ, vì tình huống này rất dễ xảy ra, giờ phút này chính là múa bút thành văn. Mục đích của câu chuyện này dùng để thuyết phục mọi người y và ngài tang thi là một đôi, vậy dĩ nhiên là muốn cảm động có cảm động, muốn hài hước có hài hước, muốn ngọt ngào có ngọt ngào.

Cố Kinh Bạch cảm thấy nếu ngày sau không còn làm công việc này nữa thì y có thể chuyển sang viết tiểu thuyết tình yêu tiếp tục kiếm sống.

Giai Giai và Chương Thiên đã biết, toàn bộ tiểu đội Z cũng đã biết. Mỗi một con đường, mỗi một thành phố bọn họ đi qua đều ngập tràn câu chuyện tình yêu xúc động lòng người kia.

Khi bị hỏi quá nhiều, thỉnh thoảng Cố Kinh Bạch bị chuyển sang thái độ ứng phó tiêu cực, thế nhưng không được, mỗi lần y bắt đầu qua loa là ngài tang thi lại khóc như mưa, dùng ánh mắt oan ức nhìn y.

Cái kiểu oan ức “có phải là cậu không còn yêu tôi nữa?” cực kỳ chân thực sống động.

Cố Kinh Bạch chỉ có thể xốc lại tinh thần, tiếp tục hăng say sáng tác, làm cho Giai Giai mê mẩn miếng bánh ngọt kia luôn. Rõ ràng trước đây cô chỉ quan tâm vào con đường sự nghiệp!

Một lần mở miệng, mười mấy ngày đêm, một dòng hồi ức, vô số điều ngọt ngào!

Bậc thầy văn học Cố Kinh Bạch đã ra đời như thế đó.

*** Hết chương 19
Bình Luận (0)
Comment