Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?
(Edit: Mèo Bay/Beta: Andy/Do not reup)—
Hai ông bà nhà họ Hoắc gần như trước sau đuổi đến bệnh viện, đồng thời đụng phải anh cả nhà họ Cố ở cửa vốn đang muốn tìm em trai – Cố Trầm. Ba người một đường đi nhanh về hướng phòng bệnh VIP, không quên hàn huyên mấy câu khách sáo, một bên sau khi nghe nói cậu nhà đã được cấp cứu thì chúc mừng chúc mừng, một bên khác thì nói đều là nhờ có cậu nhà giúp đỡ, vất vả rồi vất vả rồi.
Sau đó, sâu trong nội tâm ba người đồng thời sinh ra một nghi vấn —— em trai/con trai mình từ khi nào lại quen biết người của Hoắc gia/Cố gia thế nhỉ?
Nhưng rồi lại không có mặt mũi để mở miệng hỏi, bởi vì nếu hỏi như vậy thì chính là thừa nhận mình không đủ quan tâm đối với em trai/con trai, nên tất nhiên cũng không biết tình hình qua lại của đối phương.
Một màn não bổ từ từ bay lên.
Sau khi hai vợ chồng nhà họ Hoắc vào cửa, trước tiên họ kiểm tra một chút tình hình của con trai, tất cả các chỉ số trêи máy theo dõi điện tâm đồ đều bình thường, tuy rằng trêи đầu, trêи người Hoắc Chi Trĩ bọc kín băng gạc khiến cậu ta trông rất giống xác ướp, có chút dọa người nhưng ít ra vẫn giữ được cái mạng. Hai người thở phào nhẹ nhõm, sau khi xác nhận nhiều lần với bác sĩ chủ trị rằng mạng của con trai đã không sao, cả hai khôi phục lại bộ dáng tao nhã thong dong đối với người ngoài, nhanh chóng triển khai hình thức xã giao với anh cả Cố.
Trong phòng tiếp khách ở bên hông phòng bệnh…
Mẹ Hoắc mở miệng trước: “Thực sự đã làm phiền cậu nhà rồi. Cô thấy thằng bé đã mệt đến ngủ thϊế͙p͙ đi, không nên đánh thức nó, cứ để nó ở đây ngủ lại một lát.”
“Kinh Kinh nhà cháu như vậy thật là thất lễ.” Anh cả Cố một thân âu phục cắt may khéo léo, dùng kính không gọng che đi sự sắc bén trong ánh mắt, là một Alpha trí thức đạt tiêu chuẩn. Ngoài miệng thì nói em trai mình đến rất là khiêm tốn, nhưng hành động thực tế thì lại không hề có ý định đánh thức em trai, hiển nhiên là anh cũng đồng ý để em trai mình nghỉ ngơi thêm một lúc.
Trêи thực tế, nếu không phải vì cân nhắc đến việc giường bệnh ở bệnh viện lúc nào cũng trong tình trạng thiếu hụt, sợ mình chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh một cách không cần thiết thì anh cả Cố vốn đau lòng em trai đã trực tiếp cướp gian phòng cách vách cho em trai nghỉ ngơi rồi.
Còn Cố Kinh Bạch đang nằm trêи ghế salon bên cạnh giường bệnh của Hoắc Chi Trĩ… giả vờ ngủ say.
Bởi vì y vẫn chưa nghĩ ra được nên giải thích như thế nào với hai nhà Hoắc – Cố về quan hệ của y và Hoắc Chi Trĩ, chủ yếu là bởi y không biết tình huống hiện tại của Hoắc Chi Trĩ, rốt cuộc là bản thân cậu ta được khoang cấp cứu cứu hay là bị đồng nghiệp nào đó của y thay thế. Một tình huống cụ thể cần phải nói dối chi tiết, mà trợ lý nhỏ AI đến giờ vẫn chưa hồi âm nên mấy phương án ứng đối mà Cố Kinh Bạch chuẩn bị cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
Ban nãy trợ lý nhỏ chỉ nói một câu “[Thế giới nhỏ 1314] hình như đã ổn định rồi” rồi vội vã logout mất. Nghe ngữ khí thì hình như là bên phía không gian mười chiều đã xảy ra tình huống bất ngờ gì đó nên trợ lý nhỏ AI cũng không có cách nào phân tán sự chú ý đến cả hai đầu.
Việc Cố Kinh Bạch có thể làm bây giờ là chờ.
Chờ Hoắc Chi Trĩ tỉnh lại hoặc là chờ trợ lý nhỏ AI trở về.
Kết quả là Cố Kinh Bạch chỉ chờ được ánh nhìn chăm chú từ ba mẹ Hoắc và anh trai mình, trước tiên chỉ có thể chợp mắt qua loa lấy lệ, đồng thời trong lòng suy nghĩ nếu như trợ lý nhỏ vẫn chậm chạp không phản hồi, y nên dùng một vạn lý do vì sao để giải thích như thế nào mới ứng phó nổi tình cảnh sau đó?
Thật sự rất khó tìm được cách nào thập toàn thập mỹ, cái chính là bởi phải cân nhắc đến quá nhiều phương diện.
Nhưng phương hướng chung nhất chính là thay đổi nội dung kịch bản liệu có ảnh hưởng đến tác dụng ổn định của nhân vật trụ cột Hoắc Chi Trĩ lên [Thế giới nhỏ 1314] hay không?
Nếu như không thể thay đổi nội dung vốn có, vậy thì phải làm thế nào để vừa thiết lập quan hệ thích hợp giữa hai người “Cố Kinh” với Hoắc Chi Trĩ lại vừa duy trì được thiết lập nhân vật của họ? Hành động của y tối hôm qua đã khiến nội dung chệch đường ray rồi, phải làm thế nào để bảo đảm được nó không tiếp tục vặn vẹo thêm nữa?
Nếu như có thể thay đổi nội dung kịch bản, vậy chi bằng nhân cơ hội này rút ngắn quan hệ với Hoắc Chi Trĩ, thuận tiện nếu sau này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì y cũng ở gần để ổn định cảm xúc của Hoắc Chi Trĩ, giúp thế giới này không bị hủy diệt.
Nếu muốn rút ngắn mối quan hệ của hai người, để xem xem tình huống thế nào…
Nói chung, tốt nhất là không nên tự ý hành động.
Bên kia trong phòng tiếp khách, người lớn hai bên vẫn đang giả vờ giả vịt tán gẫu.
“Chi Chi nhà bác là một Omega từ nhỏ đã bị chiều hư, không ngờ bên cạnh nó lại có một người bạn không chê bai nó như Cố nhị công tử. Dù vậy, cháu yên tâm, Chi Chi tuy mồm miệng chua ngoa nhưng trong lòng là đậu hũ, nó không có ý đồ xấu đâu. Có lẽ nó chưa từng nói ra nhưng nó thực sự rất thích Cố nhị công tử.” Mẹ Hoắc trừng mắt nói mò, đến chính con trai mình bà ta cũng không hiểu được mấy chứ nói gì đến bạn thân của con trai.
“Nào có nào có, Hoắc công tử rất tốt, Kinh Kinh ở nhà cũng thường xuyên nhắc tới cậu nhà là bạn tốt của nó.” Bản lĩnh nói hưu nói vượn của Cố đại ca cũng không kém bao nhiêu, “Cả nhà chúng cháu đều rất thích… tính cách dám yêu dám hận của cậu ấy.”
Đơn giản mà nói, thời điểm hai nhà còn chưa hỏi rõ tình huống đã trực tiếp úp cho “Cố Kinh” và Hoắc Chi Trĩ mối quan hệ tình bạn “hữu nghị”. Đồng thời thái độ nhiệt tình của đối phương khiến họ có cảm giác hài lòng tự cho mình là đúng, vậy nên thật sự nghĩ hai đứa nhỏ đúng là bạn thân ơi là thân. May mắn mà vừa nãy họ chưa hỏi thẳng, bằng không sẽ kéo đến một đống chuyện lúng túng.
Thế giới của người trưởng thành thật là dối trá.
Cố Kinh Bạch đang giả vờ ngủ: “???” Tôi vừa mới định “tỉnh” lại nói mình và Hoắc Chi Trĩ căn bản không thân, chỉ là đơn thuần muốn làm người tốt chuyện tốt, các người lại chốt ngay và luôn rồi?
Đương nhiên, người thu dọn tàn cuộc vẫn là Cố Kinh Bạch.
Nếu y cứ thế thuận theo hiểu lầm của người lớn hai nhà rồi tuyên bố mình và Hoắc Chi Trĩ là bạn tốt, đến lúc Hoắc Chi Trĩ tỉnh lại thì phải giải thích thế nào? — Tuy rằng trước đây chúng ta chưa nói được mấy câu với nhau, nhưng dù sao cũng ở trong nhóm bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, thực ra tôi vẫn luôn rất thích cậu, lặng lẽ coi cậu như chị em?
Lần này muốn che đậy quả thực là khó như lên giời.
Ngay tại thời điểm dòng suy nghĩ của Cố Kinh Bạch vẫn chưa nặn ra được cách nào hoàn mỹ thì Hoắc Chi Trĩ đã tỉnh rồi. Hiện giờ cậu ta bị trói lại như một cái bánh chưng, không thể nhúc nhích, thế nhưng khi mở mắt ra, hệ thống thiết bị theo dõi tiên tiến tự động ngay lập tức báo cho quầy y tá rằng bệnh nhân tỉnh rồi.
Y tá bác sĩ vội vã chạy tới, cha mẹ Hoắc gia và Cố đại ca cũng cùng nhau về phòng bệnh, một đống người ầm ĩ láo nháo như thế, Cố Kinh Bạch đương nhiên cũng không thể “ngủ” tiếp được.
Y không thể không “tỉnh”, trước tiên mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn bác sĩ, nhìn anh trai, lại nhìn Hoắc Chi Trĩ trêи giường bệnh, đang muốn mở miệng…
Hoắc Chi Trĩ lộ ra một nụ cười xán lạn với y trước.
Ngoại hình của Hoắc Chi Trĩ rất tốt, cho dù sau khi gặp tai nạn xe, mặt chỗ xanh chỗ tím, còn có chút sưng vù nhưng vẫn có thể nhìn ra vài vết tích xinh đẹp kinh diễm. Nguyên nhân quan trọng nhất giúp Hoắc công tử hoành hành bá đạo nhiều năm trong giới giải trí mà chưa bị người ta đánh chết, ngoại trừ bối cảnh gia thế mạnh mẽ thì chính là do cậu lớn lên thật sự quá đẹp.
Nhìn chung thì thế giới này vẫn có phần đặc biệt khoan dung với người đẹp.
Không hiểu tại sao, nhìn mặt người này trêи ti vi rõ ràng không mang lại cảm giác gì nhưng bây giờ khi Cố Kinh Bạch đối mặt với người thật lại cảm thấy hình như mình từng nhìn thấy thằng em trai này rồi, nụ cười ngốc nghếch kia vậy mà lại trông quen quen.
Mà ngay sau đó, em trai Hoắc nói luôn một câu: “Anh là ai?”
Cố Kinh Bạch: “…” Tốt xấu gì thì nhà ngươi và Cố Kinh cũng cùng lớn lên trong giới hào môn thành phố A đấy nhé, có nhất thiết phải tát vào mặt người ta như thế không hả? Mi chỉ cần kêu một tiếng Cố Kinh thì chuyện gì ta cũng có thể xử lý được!
Mẹ Hoắc phản ứng nhanh nhất, nhưng dòng suy nghĩ lại là: “Chi Chi con đang nói cái gì vậy? Đây là Kinh Kinh mà, chẳng nhẽ con mất trí nhớ?”
Cố Kinh Bạch phải thừa nhận mẹ Hoắc thật mạnh mẽ, nói chuyện khách sáo mà cũng thành thục đến như vậy, nói đến mức ngay cả y cũng muốn tin luôn rồi.
Cha Hoắc có chút bực, bằng mặt không bằng lòng trách cứ vợ mình: “Bà nói mò gì vậy? Ngày thường bớt xem phim truyền hình máu chó đi, người bình thường làm sao có thể nói mất trí nhớ liền mất trí nhớ ngay được? Chi Chi con cũng thật là, vừa tỉnh lại đã hồ đồ, đây là lúc nào rồi mà còn đùa kiểu này với bạn? Con biết Tiểu Cố nhà người ta vì con chạy lên chạy xuống khó khăn thế nào không? Còn không mau nói cảm ơn đi.”
Cố Kinh Bạch: … Được rồi, tuy rằng lối suy nghĩ bất đồng nhưng hai vợ chồng các người đều là cao thủ lừa mình dối người.
Chỉ có Cố đại ca nhạy cảm nhìn thấu một ít manh mối, anh nghi ngờ nhìn về phía em trai nhà mình, đang muốn mở miệng thì nghe tiểu công tử nhà họ Hoắc hơi thở mong manh nằm trêи giường bệnh hỏi: “Các người là ai?”
Cậu ta, thật sự, mất trí nhớ!
Vợ chồng Hoắc gia choáng váng.
Cố Kinh Bạch cũng sửng sốt, y nên nói gì đây? Thật không hổ là phim truyền hình máu chó diễn sinh ra thế giới nhỏ. Gặp tai nạn xe cộ kiểu gì cũng mất trí nhớ? Bước kế tiếp có phải là đến phiên ai đó mắc bệnh nan y không?
Sau khi mẹ Hoắc phản ứng lại, lập tức dùng tư thái của kẻ chiến thắng “Tôi đã bảo rồi” nhìn về phía ông chồng lúc nào cũng thích đấu trí đấu dũng với bà. Phương thức kết hôn môn đăng hộ đối tuân theo lẽ thường của hai vợ chồng AO này thật chẳng hạnh phúc chút nào, họ chẳng quan tâm gì đến đứa con trai của mình. Đã đến lúc này rồi, chuyện bọn họ để ý nhất không phải là con trai mất trí nhớ mà là chuyện thắng thua của bản thân.
Cha Hoắc vứt hết mặt mũi, nằng nặc đòi bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán ngay lập tức, con trai ông chắc chắn không thể mất trí nhớ, nhất định là nó đang cố ý mượn tình cảnh này đùa giỡn bọn họ.
Cố đại ca không còn lời nào để nói. Cho dù không mất trí nhớ thật thì cũng vẫn là trò đùa dai, gia đình mấy người đúng là có vấn đề.
Trái tim Cố Kinh Bạch thì lại như đang ngồi tàu lượn, trải qua nhiều chuyện lên voi xuống chó cộng tình thế xoay chuyển xoành xoạch, ngay lúc y đang muốn tiến thêm một bước thăm dò Hoắc Chi Trĩ rốt cuộc là mất trí nhớ thật hay là giả mất trí nhớ thì trợ lý nhỏ AI liên lạc lại.
Tai Cố Kinh Bạch đeo máy truyền tin ngụy trang thành tai nghe bluetooth đơn giản, có thể tùy thời chuyển hóa văn tự truyền tin mà trợ lý nhỏ AI gửi cho y thành âm thanh, giúp y nhanh chóng nắm được tin tức ở không gian mười chiều. Trợ lý nhỏ AI cũng biết hiện giờ Cố Kinh Bạch đang trong tình huống không thể đáp lại, dùng hết khả năng trêи mọi phương diện của mình giải đáp các nghi vấn của Cố Kinh Bạch.
“Thứ nhất, đã xác nhận được rằng thế giới nhỏ tạm thời ổn định rồi, nguyên nhân cụ thể không rõ, cũng không có cách nào xác định được xem liệu có xuất hiện thêm tình huống bất ngờ nào không, trước mắt hi vọng anh có thể điều tra thêm xem sao.”
“Thứ hai, biên kịch mà chúng ta mời đến không có đoàn đội, chỉ có một thân một mình, cô ấy bế quan tại tinh hệ γ nên cũng cần một thời gian mới đến được, nhưng được cái bản thân cô ấy rất sẵn lòng đến Cục quản lý Thời Không. Cô ấy gửi trước phần kịch bản ban đầu trước khi sửa của “Chạy Mau Đi Mommy Đại Minh Tinh”, em sẽ lập tức gửi cho anh, anh xem thử xem liệu có phải [Thế giới nhỏ 1314] là sản phẩm phái sinh của phần kịch bản đó hay không?”
“Thứ ba, người trước mắt anh vừa là Hoắc Chi Trĩ mà cũng không phải Hoắc Chi Trĩ. Anh hiểu ý em chứ? Bản thân Hoắc Chi Trĩ từ chối tỉnh lại, bên này chúng ta vừa hay có một người mới tinh thần lực siêu cường, hắn tự ý tiến hành xuyên qua gây ra một đống phiền phức, nhưng cũng bởi vì hắn làm loạn một trận như vậy mà bảo vệ được thế giới nhỏ.”
“Thứ tư, người trong Cục có ý là, trước khi Hoắc Chi Trĩ hàng thật nguyện ý tỉnh lại, anh cứ hãy phiên phiến trước đi đã, mọi chuyện anh được tự chủ trương.”
“Thứ năm, em không thể tiết lộ với anh người mới đến là ai, chuyện này dính đến rất nhiều điều lệ bảo mật, em bị hạn chế rất nhiều, em chỉ có thể nói nhiêu đó thôi, anh hiểu chứ?”
“Không phải tình huống khẩn cấp thì đừng liên hệ. Em thực sự là bị cái tên người mới bốc đồng này làm cho đau hết cả đầu!”
Nói xong, trợ lý nhỏ AI như bị lửa đốt đến ʍôиɠ, lập tức chạy đi xử lý vấn đề do cưỡng ép xuyên qua để lại, cũng không thể trách trợ lý nhỏ có định kiến với Lục Chỉ, thật sự là trình độ gây chuyện của Lục Chỉ quá lợi hại. Tinh thần lực thì chạy đến thế giới nhỏ, thân thể thì ở lại không gian mười chiều, hắn trâu bò như vậy sao không phi thăng luôn đi?!
Công việc thường ngày của trợ lý nhỏ AI bao gồm cả việc phụ trách quản chế phần tử nguy hiểm cấp SSS thuộc sở hữu của Cục quản lý. Lục Chỉ gây ra phiền toái lớn như vậy, trợ lý nhỏ AI tất nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm liên quan.
Nếu không phải Lục Chỉ thật sự giúp Cố Kinh Bạch một tay, cứu nhân vật trụ cột Hoắc Chi Trĩ để ổn định lại thế giới nhỏ, trợ lý nhỏ AI tuyệt đối sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu!
Cố Kinh Bạch chắt lọc một chút tinh hoa trong lời nói của trợ lý nhỏ AI:
Hoắc Chi Trĩ ngồi trước mặt kia xem như một nửa là người mình rồi, y có thể yên tâm bịa ra tình bạn giữa hai người, nice!
Thời điểm Hoắc Chi Trĩ bị đưa đi làm kiểm tra não, Cố Kinh Bạch đứng ở ngoài phòng CT, trình bày rõ “từ đầu đến cuối” với cha mẹ Hoắc và anh trai mình.
“Tối hôm qua cháu và một người bạn xảy ra ít chuyện lúng túng, Chi Trĩ ngay lập tức liên lạc với cháu để an ủi, thuận tiện nói tối nay cậu ấy muốn đi tới Đào Hoa Ổ, cụ thể tại sao lại muốn đi thì cháu cũng không rõ lắm. Cậu ấy chỉ nói sau khi đến sẽ liên lạc lại với cháu, vừa lái xe vừa gọi điện thoại dù sao cũng không an toàn, thế nhưng sau đó lại không có tin tức gì. Cháu tưởng cậu ấy có việc khác, hoặc là quên không gọi…”
Kiểu bạn bè “có quen biết nhau” chính là như vậy, trò chuyện một chút rồi bốc hơi nhưng đôi bên cũng không để ý, lúc nào gặp lại vẫn có thể nhiệt tình như lửa. Không phải kiểu trò chuyện tâm sự mà là kiểu hằng ngày chia sẻ tin nhắn trong vòng bạn bè.
Cậu đăng một cái video thú vị, tôi gửi một cái tin nhắn tạt nước bảo ông đây không online. Trước sau chẳng ăn khớp chút nào nhưng lại có thể ngươi tới ta đi đến là vui.
“Cho tới sáng nay cháu vẫn không nhận được tin tức gì từ Chi Trĩ. Lúc cháu ăn điểm tâm thì trùng hợp nhìn thấy tin tức tai nạn xe cộ ở gần Đào Hoa Ổ của một chiếc Koenigsegg …”
Cái xe Koenigsegg tối màu này là bản limited, Cố Kinh Bạch không cần nhiều lời, cha mẹ Hoắc và anh trai cũng hiểu rõ trêи toàn quốc không có được mấy chiếc, hơn nữa “tối hôm qua”, “Đào Hoa Ổ” trùng hợp đều là tin tức trọng yếu, người nào cũng sẽ có tâm lý lo lắng. Chờ điện thoại nhưng không thấy, thử liên lạc nhưng không tìm được người nên chạy tới thử hỏi một chút tình huống tại bệnh viện số 1, cũng không phải logic khác người gì.
“Điện thoại di động và bằng lái của Chi Chi đều bị đốt, cảnh sát thông qua biển số xe nhưng không liên lạc được với bác trai bác gái. Lúc đó tình huống khẩn cấp, cháu chỉ có thể dối trêи lừa dưới để họ áp dụng điều lệ đặc thù, nói cháu là Alpha của Chi Chi, ép họ phải sắp xếp lập tức phẫu thuật …”
“Chuyện này sao có thể gọi là dối trêи lừa dưới được? Cháu làm rất tốt rồi, là bác gái phải cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu đã chu đáo để ý, cảm ơn cháu đã ra quyết định thật nhanh, nếu không bác cũng không dám tưởng tượng Chi Chi nhà bác sẽ như thế nào nữa.” Mẹ Hoắc cuối cùng cũng nhớ ra con trai mình gặp chuyện, bà phải khóc một trận mới được. Vì vậy, bà thật sự khóc lên, nước mắt như mưa, mỹ lệ dị thường, nhưng càng cố biểu hiện như vậy lại càng bớt đi một phần chân thực.
Cha Hoắc thì lại càng khỏi phải nói, ông đúng là vẫn quan tâm con trai, chỉ là ông để ý mặt mũi hơn. Ông nhìn chằm chằm báo cáo kiểm tra, vẫn hơi từ chối hiện thực.
Bác sĩ cũng cảm thấy Hoắc Chi Trĩ thật sự có khả năng đã mất trí nhớ, phim CT của Hoắc Chi Trĩ cho thấy trong đầu cậu có cục máu tụ đè lên dây thần kinh.
Trong những tình huống tương tự, đúng là sẽ xuất hiện triệu chứng ù tai, hoa mắt, tay chân không phối hợp, hoặc là mất trí nhớ. Mất trí nhớ có thể là ngắn hạn hoặc dài hạn, bác sĩ cũng không dám bảo đảm. May thay đây chỉ là mất trí nhớ chọn lọc chứ không ảnh hưởng đến những kiến thức thường thức khác, do đó sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của Hoắc Chi Trĩ.
Mẹ Hoắc đắc ý vô cùng, lâu lắm rồi bà không thắng áp đảo chồng mình như vậy.
Cha Hoắc thì tái mặt nén giận, rõ ràng là thua thiệt trong tranh chấp vợ chồng còn khiến ông đau khổ hơn cả việc con trai mất trí nhớ.
Hoắc Chi Trĩ nửa nằm trêи giường bệnh, nhìn thấy toàn bộ hành động của cha mẹ nhưng biểu cảm trêи mặt lại bình thường như không có gì, thật khiến người ta đau thấu tim gan.
Ngay cả người ngoài như Cố đại ca cũng thấy không đành lòng. Bản thân anh cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao em trai nhà mình lại làm bạn với đứa con độc nhất nhà họ Hoắc tiếng xấu khắp nơi này rồi. Phàm là người đáng trách thì tất sẽ có chỗ đáng thương, tính cách em trai anh chính là kiểu dịu dàng dễ đồng cảm như thế, bộ dạng Hoắc công tử nhìn thì như có được tất cả nhưng lại không được ai quan tâm, nhất định sẽ duỗi tay giúp đỡ.
Cố đại ca vẫn luôn kiêu ngạo vì tính cách thiện lương của em trai, đương nhiên, anh cũng rất đau lòng vì em trai phải tốn công tốn sức như thế, muốn nhanh chóng dẫn em về nghỉ ngơi: “Chúng cháu đã làm phiền mọi người, thời gian cũng không còn sớm, vậy thì cháu xin phép về trước?”
“À, đúng đúng đúng, Tiểu Cố mau trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác bác sẽ đến thăm cháu.”
Hoắc Chi Trĩ vốn còn đang nằm trêи giường bệnh trong bộ dạng không muốn sống, chẳng thiết tha làm gì nữa, đột nhiên lộ ra biểu cảm khác biệt, dường như cậu ta sốt ruột muốn giữ Cố Kinh Bạch lại, thậm chí còn cố giơ cái nẹp cánh tay lên, tất nhiên là chỉ nhấc được một đoạn rất nhỏ, sau đó do thể lực không chống đỡ nổi lại rơi xuống. Một tiếng vang chói tai khiến tất cả mọi người chú ý tới cậu.
Trong đôi mắt đẹp đẽ linh động của Hoắc Chi Trĩ dần dần ngưng tụ hơi nước, cực kỳ giống động vật nhỏ đang cầu xin. Hơn nữa khuôn mặt diễm lệ trời sinh của cậu ta càng khiến đối phương khó có thể từ chối, khàn giọng nói: “Đừng đi.”
Tuy rằng người này đang mất trí nhớ, nhưng ngay lúc Cố Kinh Bạch nhìn thấy một màn này bỗng cảm thấy thật quen mắt.
Cố Kinh Bạch tự cho là đã tiếp nhận được tín hiệu của đồng nghiệp, cũng cảm thấy hai người nên mau chóng lén lút trao đổi với nhau, nào là khớp lại lời kịch rồi chuẩn bị kịch bản gì gì đó một chút.
Vì vậy, Cố Kinh Bạch liền nói với anh trai, ý tứ chính là mình muốn ở lại làm bạn với Hoắc Chi Trĩ để trấn an cậu ta.
Cố đại ca: “…”
Anh cảm thấy bộ dạng mắt rơm rớm của người bạn này trông hơi quen mắt, chỉ là năm đó người chớp chớp mắt là Lâm Nhiễm, còn bây giờ thì đổi thành Hoắc Chi Trĩ. Đam mê kết bạn của em trai mình thật đặc biệt.
Nếu không phải Cố Trầm đã nghe hiểu toàn bộ mọi chuyện từ miệng em trai, chỉ e là anh sẽ suy nghĩ lung tung.
Nói thật, có một đứa em trai AA luyến còn dễ chịu hơn là có một đứa em trai úng não vì tình.
Cố đại ca rất vui mừng.
Nói đến chuyện kết bè kết bạn, nói thật, Alpha thẳng nam sắt thép như anh không lý giải nổi tính cách đa sầu đa cảm của em trai. Chơi với một người “bạn thân” Omega chu đáo cẩn thận là chuyện rất tốt, chẳng qua cái kẻ tên Lâm Nhiễm kia thì không được, Cố Trầm không vừa mắt Lâm Nhiễm, bất kể là làm em dâu hay là làm bạn thì Lâm Nhiễm cũng không đủ tư cách.
Vợ chồng Hoắc gia tự nhận là đã thể hiện xong tình thương với con trai, thấy “Cố Kinh” chủ động xung phong ở lại làm bạn, sau khi mời đến một đám hộ lý cho con trai, lại phái bảo mẫu bảo tiêu của mình ở lại xong xuôi thì cũng chuẩn bị tiêu sái rời đi.
Cha mẹ như vậy chẳng thà đừng có sinh con.
Nhưng vẫn phải thừa nhận, trêи đời thực sự có loại người như vậy, bọn họ vĩnh viễn coi trọng thể diện của mình nhất, không thể hạ thấp chất lượng sống của bản thân vì bất kỳ người nào, kể cả con trai.
Cố Kinh Bạch không thể không nhắc nhở: “Bác trai bác
gái, cháu là một Alpha.”
“Bác biết.” Mẹ Hoắc là một Omega cực kỳ thích hóng thị phi, cho dù là nghỉ phép trêи đảo tư nhân cũng sẽ không bỏ qua drama và hot search trong nước, “Cháu yên tâm, bảo bối à, ở phương diện này bác rất là văn minh. Bác vẫn luôn ủng hộ AA luyến, lúc trước đồng tính luyến ái còn chưa thịnh hành, bác còn là người đầu tiên khởi xướng diễu hành đấy. Sau này bác mà gặp được Alpha nào thích hợp nhất định sẽ giới thiệu cho cháu.”
Cha Hoắc lập tức nói: “Bác cũng thế.” Ông tuyệt đối không thể thua vợ mình một phân nào!!!
Cố Kinh Bạch: “…” Được rồi, chẳng còn thuốc nào chữa nổi hai ông bà này nữa.
Tiễn vợ chồng Hoắc gia xong, Cố Kinh Bạch bảo những người khác ở lại phòng tiếp khách, y một mình đi vào phòng bệnh. Khóe môi Hoắc Chi Trĩ đang nhếch lên cười nhạo hai người là cha mẹ cậu ta.
“Cậu cũng cảm thấy hai vợ chồng này rất kém cỏi đúng không?” Cố Kinh Bạch bắt đầu thả lỏng, bày ra dáng dấp thoải mái trước mặt đồng nghiệp, “Chẳng trách Hoắc Chi Trĩ không muốn tỉnh lại, nếu là tôi sống trong hoàn cảnh này cũng hít thở không thông. À quên chưa hỏi, mã số của cậu là bao nhiêu?”
Hoắc Chi Trĩ một mặt đầy dấu chấm hỏi, khϊế͙p͙ sợ không thể tin nổi nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt: “Cậu đang nói gì vậy? Gì mà Hoắc Chi Trĩ không muốn tỉnh lại? Mình chính là Hoắc Chi Trĩ mà.”
Cố Kinh Bạch: “???”
Cố Kinh Bạch vừa lấy công cụ đo lường ra đo tinh thần lực trêи người Hoắc Chi Trĩ, vừa vội vàng liên lạc trợ lý nhỏ AI, đây chắc chắn có thể coi là tình huống khẩn cấp rồi!
Trợ lý nhỏ AI cũng cực kỳ khϊế͙p͙ sợ, nhưng căn cứ theo kết quả đo được, trêи người Hoắc Chi Trĩ đúng là có hai loại tinh thần lực, cái yếu hơn còn đang nằm trong trạng thái ngủ say.
Nói cách khác, người trước mắt này xác thực chính là nhân viên của Cục Quản lý Thời Không.
“Có thể là thật sự mất trí nhớ.” Trợ lý nhỏ AI phân tích nói, “Hắn dùng tinh thần lực của mình cưỡng ép xuyên qua, e rằng thật sự đã xuyên đến hỏng đầu.”
Chờ đến khi tinh thần lực trở về vị trí cũ, trở lại trong thân thể của chủ nhân là có thể một phát giải quyết xong vấn đề mất trí nhớ, trợ lý nhỏ AI và Cố Kinh Bạch không lo lắng chuyện đồng nghiệp sẽ hoàn toàn mất trí nhớ. Chỉ là, bộ dáng hiện tại của đối phương thành ra thế này thì làm nhiệm vụ kiểu gì đây?
“Anh đoán được hắn là ai không?” Trợ lý nhỏ AI điên cuồng ám chỉ.
Cùng lúc đó, trong đầu Lục Chỉ cũng nổi lên gió bão, hắn thực sự không nhớ rõ những người vừa đến kia là ai, nhưng lại có bản năng thân cận với thanh niên trước mắt. Chỉ có điều khuôn mặt của đối phương trong trí nhớ không giống lắm so với khuôn mặt hiện giờ. Nhưng mà nói cho cùng dù là mặt mũi thế nào thì hắn cũng đều rất thích, có cảm giác chỉ cần nhớ tới đối phương là cả người sẽ ấm áp vui sướиɠ.
Cho nên, hiện tại là tình huống gì đây? Hắn rốt cuộc là ai? Hắn thực sự chính là Hoắc Chi Trĩ trăm phần trăm, nhưng khi hắn hồi tưởng lại Hoắc Chi Trĩ trước kia và tính cách của bản thân thì lại thấy không giống lắm…
Lục Chỉ cũng không hẳn là không có chút ký ức gì, chỉ là hắn không muốn thừa nhận rằng cái người vì thiếu tình yêu mà mù quáng phản nghịch trong những ký ức kia chính là hắn. Tại sao hắn lại phải sống dở chết dở vì cha mẹ không yêu hắn? Trực tiếp làm cho cha mẹ mất đi tiền tài quyền thế không nơi nương tựa là được, không phải sao? Chính mình lên làm chủ gia tộc, như thế chả tốt à?
Cho nên…
Chân tướng chỉ có một!
Hắn chính là nhân cách thứ hai của Hoắc Chi Trĩ!
Nhất định là như vậy rồi, không sai được, không phải người ta đều nói thời điểm một kẻ gặp phải đả kϊƈɦ lớn hoặc là tai nạn bất ngờ thì có thể sẽ ra đời một nhân cách khác mạnh mẽ hơn để bảo vệ bản thân sao? Hiện tại chắc chắn chính là như vậy.
Về phần những thứ “Cố Kinh” vừa mới nói, à, hắn hiểu, bệnh ngu ngốc thôi mà. Nếu không thì chẳng có cách nào giải thích được mấy thứ mà “Cố Kinh” nói, hắn nghe chả hiểu gì hết.
Nhưng mà, tuy rằng bạn hiền mắc bệnh thần kinh nhưng hắn vẫn cực kỳ thích y!
Vẫn là Lục Chỉ lên tiếng trước, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh, nước mắt long lanh viết rõ to ba chữ “Tôi sợ lắm”, chỉ có thể vô lực nằm trêи giường nhìn Cố Kinh Bạch, biểu cảm vừa yếu đuối vô tội vừa đáng thương, trêи mặt lộ rõ ý tứ toàn tâm ỷ lại: “Mình cảm giác được mình nhất định rất rất thích cậu. Sao cậu lại đứng xa vậy? Không lẽ bởi vì mình quên mất cậu nên cậu không vui sao?”
Cố Kinh Bạch: “…..” Hình như y đoán ra được ông tổ ngành não bổ này là ai rồi, vị trà xanh quen thuộc này, tiết tấu quen thuộc này, không phải Lục Chỉ thì còn ai vào đây nữa?!
*** Hết chương 32