Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 60

Sự toàn trí toàn năng của thần Ánh Sáng được thể hiện rõ nhất ở chỗ: “Chỉ cần có người nhắc đến tín đồ của Ngài, Ngài sẽ nghe được những gì người đó nói, những gì người đó nghĩ trong đầu trong khoảng thời gian vài phút”. Chẳng qua nếu tình huống không có gì đặc biệt, cho dù thần linh có nghe được thì cũng lười để ý mấy lời nói của đám giun dế, rất nhiều lời sẽ tự động bị thần lực loại bỏ.

Thần tử có chó ở bên ngoài!

Thần linh trên đại lục Farris đại thể đều giống như những vị thần trong thần thoại Hy Lạp hay thần thoại Bắc Âu, cũng có thất tình lục dục, có sướng vui giận buồn. Tính cách của thần minh có một mặt là chân thiện mỹ, cũng có một mặt khác là ích kỷ tham lam.

“Chúc một đêm an lành, thưa ngài trưởng giám ngục.”

Cuộc nói chuyện của Giáo hoàng và nữ thần quan Jana bởi vì có dính tới thần tử nên đã bị Lục Chỉ bắt được rồi để ý.

“Hẳn sẽ bị chửi là không biết xấu hổ ạ.” Trợ lý máy phụ u ám đáp lời, nó sai rồi, nó căn bản không khống chế được ham muốn bị người đời phỉ nhổ Lục Chỉ.

“Lần này thật sự không có mà QAQ.” Lão Giáo hoàng đáng thương kêu oan.

Đại điện hạ Andrew cũng không phải là con trai của quốc vương đương nhiệm mà là con của anh trai của Hutu II — con trai của tiền quốc vương Andrew I. Mẹ đẻ của Andrew chính là ma pháp sư đầu tiên trong lịch sử dùng thân phận bình dân gả vào hoàng thất, vương hậu Jenny. Vào thời của Andrew I, vì để bảo đảm sự ủng hộ của dân chúng nên hoàng thất cố ý giữ nguyên danh hiệu “vương hậu” cho Jenny.

Ngay lúc nữ thần quan Jana nói “cái yêu của thần tử đối với thần Ánh Sáng rất có thể chính là tình yêu”, Lục Chỉ đã nhếch bờ môi nhạt màu, khóe mắt hơi cong lên, tuy đã cố gắng hết sức để giữ kẽ duy trì hình tượng một vị thần linh thận trọng nhưng vẫn không giấu được cảm giác run rẩy vui sướng nơi tận sâu linh hồn.

Lục Chỉ:??? Đừng nhận vơ, cảm ơn.

Lục Chỉ nói với máy phụ mà hắn vốn tưởng là thần khí kia: “Tất nhiên là y sẽ yêu ta rồi, ta đây chính là thần Ánh Sáng không gì không làm được đấy.”

Máy phụ vốn không muốn nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Lục Chỉ: “Tại đại lục Farris, tín đồ yêu thần linh chỉ có thể là thứ tình cảm tín ngưỡng trong sáng không vướng một hạt bụi, còn nếu nổi lên lòng ham muốn tình dục thì sẽ bị coi như là xúc phạm.”

Cho dù trước đây có tin hay không thì ngay từ giây phút thần Ánh Sáng biểu đạt sự tin tưởng thì tất cả tín đồ thành kính cũng chỉ còn cách toàn tâm toàn ý tin tưởng người này mà thôi. Trên thực tế, bọn họ quả thật cũng tin tưởng, nếu như thần tử không có sự tự tin và lòng dạ ngay thẳng thì y đã không tiến hành một nghi thức như vậy.

“Ồ, thì?” Lục Chỉ giơ thần trượng hoàng kim trong tay mình lên thật cao, sau đó… nhẹ nhàng điểm một cái lên hình ảnh trước mắt, tạo lên một vệt gợn, cảnh tượng ấy trông như gợn sóng trên mặt nước, để lại một câu: “Phạt nhỏ răn lớn, lần sau không được lấy cớ đó nữa.”

Làm gì có ai không thích thần Ánh Sáng cho được?

Máy phụ vốn không muốn nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Lục Chỉ: “Tại đại lục Farris, tín đồ yêu thần linh chỉ có thể là thứ tình cảm tín ngưỡng trong sáng không vướng một hạt bụi, còn nếu nổi lên lòng ham muốn tình dục thì sẽ bị coi như là xúc phạm.”

Tuy rằng trong lời đồn thì Andrew I đã chết trong tay vương thái hậu nhưng rốt cuộc chân tướng là gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Đây là ranh giới chuẩn mực được toàn đại lục Farris công nhận, một người có thể yêu thần nhưng không thể có dục vọng tình ái với thần, nếu có thì chính là bất kính, chính là khinh nhờn.

“Vậy giả sử vị thần kia cũng không ngại bị khinh nhờn thì sao?” Vị thần họ Lục tên Quang Minh lên tiếng.

Nghe đâu trong ngục giam Pelican đến nay vẫn còn giam giữ những tử tù xấu xa nhất — trong đó có “Sói Cái Anjou”, hay còn có danh xưng là vương thái hậu Margarita. Bà là công chúa của vương quốc Anjou, được gả đến vương triều Calendula, nhưng lại có mối quan hệ rất căng thẳng với chồng mình là Capet III.

“Hẳn sẽ bị chửi là không biết xấu hổ ạ.” Trợ lý máy phụ u ám đáp lời, nó sai rồi, nó căn bản không khống chế được ham muốn bị người đời phỉ nhổ Lục Chỉ.

“Bạn học của cậu vẫn ổn thỏa, chúng tôi cẩn tuân nghe theo lời dặn của cậu, không làm bất kỳ chuyện gì bất kính với cậu ta. Tôi luôn luôn tin tưởng cậu.”

Trong phần bình luận, mọi người đã cười đến độ sắp điên vì màn tấu hài vừa rồi của hai người.

Những động thái này dường như đã xác nhận điều gì đó.

Sau đó, Lục Chỉ lại nghe thấy tiếng lòng của Giáo hoàng, gì mà cảm thấy thần tử yêu thần thì chẳng thà yêu một thằng nô lệ còn hơn, hắn làm mình làm mẩy nhảy dựng lên: “Thế mà lão dám cảm thấy ta còn không bằng một tên đầy tớ? Lão tưởng lão là ai cơ chứ?!”

Thần linh trên đại lục Farris đại thể đều giống như những vị thần trong thần thoại Hy Lạp hay thần thoại Bắc Âu, cũng có thất tình lục dục, có sướng vui giận buồn. Tính cách của thần minh có một mặt là chân thiện mỹ, cũng có một mặt khác là ích kỷ tham lam.

“Lão chính là fan số một của ngài ở nhân gian đó ạ.”

Ngục giam Pelican là ngục giam nổi tiếng nhất trên đại lục Farris, nằm ở vùng ngoại thành phía đông đế đô, trước đây thuộc về hầu tước Pelican, tiền thân là một toà pháo đài dùng làm cứ điểm phòng ngự, sau đó mới trở thành ngục giam giam giữ tử tù và ma pháp sư đặc thù. Nó được xây dựng trên một hòn đảo nhân tạo biệt lập, bốn phía đều là biển lửa địa ngục đỏ rực, chỉ có một cây cầu treo nối với bên ngoài. Ngục giam này vững chãi như thành đồng vách sắt, phạm nhân có chạy đằng trời.

Một kẻ tham tài háo sắc, ý chí không kiên định như Hutu II chẳng thể được vương hậu Jenny tin cậy. Cũng vì đó, lấy độc trị độc, đồng minh thích hợp nhất mà vương hậu Jenny lựa chọn không ai khác chỉ có vương thái hậu Margarita.

“…” Cái loại fan này thà không có còn hơn! Ta muốn lão đi chết đi!

Hai tay trưởng giám ngục kích động đến mức không biết để đâu cho đúng, không che giấu nổi tâm tình nôn nóng của ông. Ông thật sự rất muốn biết vị thần toàn trí toàn năng đã nói gì với thần tử điện hạ, thế nhưng ông không thể, ông không thể hỏi dò ý chỉ của thần được, ông chỉ có thể vâng theo, khi nào đến thời điểm thích hợp thì người tự nhiên sẽ nói cho ông biết.

Thần quốc vất vả mãi mới mây mờ sương tan, trở về cảnh đẹp hoa thơm chim hót chưa được bao lâu lại một lần nữa biến thành mây đen dày đặc, sấm vang chớp giật, thể hiện rõ ràng nội tâm thô bạo tàn ác đang bộc phát của thần Ánh Sáng mới lên chức.

Thời điểm Cố Kinh Bạch xuyên qua thật sự khá là đáng tiếc, nếu đến đấy sớm hơn một ngày thôi thì y đã có thể thoải mái hơn rất nhiều rồi. Thần tử William biết rõ rằng hành động tự chứng minh bản thân trước tượng nữ thần Ánh Sáng có xác suất thất bại rất lớn, vì vậy vào đêm ngay trước ngày cử hành nghi thức, thần tử đã đập nồi dìm thuyền liều chết đi tìm Hughes để bày tỏ.

Sau đó, Lục Chỉ lại nghe thấy tiếng lòng của Giáo hoàng, gì mà cảm thấy thần tử yêu thần thì chẳng thà yêu một thằng nô lệ còn hơn, hắn làm mình làm mẩy nhảy dựng lên: “Thế mà lão dám cảm thấy ta còn không bằng một tên đầy tớ? Lão tưởng lão là ai cơ chứ?!”

Trợ lý máy phụ vội vàng đỡ lời, cứu lấy tính mạng của nhân vật mấu chốt trong kịch bản: “Lão cũng là người đã nuôi nấng thần tử lớn lên, được thần tử coi như cha ruột.”

“Hừ.” Miệng lưỡi đàn ông đúng là lừa được cả người lẫn quỷ, cho dù có nói gì thì nữ thần quan Jana cũng sẽ không tin, nhìn dáng vẻ thống khổ của lão Giáo hoàng, bà không chỉ không đau lòng mà còn xén bớt luôn phần tráng miệng điểm tâm ngọt của lão trong vòng một tuần lễ sau đó.

Thần quốc vất vả mãi mới mây mờ sương tan, trở về cảnh đẹp hoa thơm chim hót chưa được bao lâu lại một lần nữa biến thành mây đen dày đặc, sấm vang chớp giật, thể hiện rõ ràng nội tâm thô bạo tàn ác đang bộc phát của thần Ánh Sáng mới lên chức.

“Ồ, thì?” Lục Chỉ giơ thần trượng hoàng kim trong tay mình lên thật cao, sau đó… nhẹ nhàng điểm một cái lên hình ảnh trước mắt, tạo lên một vệt gợn, cảnh tượng ấy trông như gợn sóng trên mặt nước, để lại một câu: “Phạt nhỏ răn lớn, lần sau không được lấy cớ đó nữa.”

Xe ma pháp vững vàng dừng ở cầu treo trước cửa ngục giam, trưởng giám ngục có thân hình gầy gò đã đợi từ lâu, còn cố ý xua đuổi đám săn tin và phóng viên đang ngồi xổm rình xem ở gần đó, thành kính chờ đợi vị thần tử vừa được hưởng thần quyến kia. Lúc cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, trưởng giám ngục nhìn thấy tia sáng ánh lên trên mái tóc vàng chói mắt của thần tử, không kìm lòng được mà hô to: “Thần Ánh Sáng trên cao!”

*

Máy phụ: “…” Sao mi cứ thích tự ăn giấm với chính mình thế nhỉ?

Lão Giáo hoàng không hiểu tại sao tự dưng bị đau răng. Là một lão già đã 160 tuổi, cả miệng Giáo hoàng cũng chỉ còn sót lại duy nhất một cái răng thật, hiện tại nó còn trở thành cội nguồn của sự thống khổ, lão Giáo hoàng bưng quai hàm, ôi ôi rên rỉ vì đau.

“Cảm tạ sự giúp đỡ của ông, nguyện cho thần Ánh Sáng phù hộ.” Cố Kinh Bạch hai tay chắp lên nhau đặt trước ngực, chúc phúc cho giám ngục trưởng.

“…” Cái loại fan này thà không có còn hơn! Ta muốn lão đi chết đi!

Nữ thần quan Jana vẫn lạnh lùng vô tình chất vấn: “Ông lén giấu tôi ăn vụng bánh ngọt có phải không?”

Ngay lúc nữ thần quan Jana nói “cái yêu của thần tử đối với thần Ánh Sáng rất có thể chính là tình yêu”, Lục Chỉ đã nhếch bờ môi nhạt màu, khóe mắt hơi cong lên, tuy đã cố gắng hết sức để giữ kẽ duy trì hình tượng một vị thần linh thận trọng nhưng vẫn không giấu được cảm giác run rẩy vui sướng nơi tận sâu linh hồn.

“Tôi không hề!”

Lục Chỉ:!!!

“Ông thấy tôi có còn tin câu này nổi không?” Lần trước lão Giáo hoàng cũng bởi vì ăn vụng mứt quả mà dẫn đến nhiễm trùng, lợi bị sưng tấy, sau đó nửa khuôn mặt cũng sưng lên luôn, không thể không hủy bỏ buổi giảng đạo công khai mỗi tháng một lần của mình, khiến cho đến tận nay mấy blog ăn dưa bất lương trên internet vẫn còn kháo nhau tin đồn Giáo hoàng đã sắp hồn lìa về trời.

Chung quy vẫn phải tự chuẩn bị cho mình một con át chủ bài thì mới yên tâm được, đúng không?

“Lần này thật sự không có mà QAQ.” Lão Giáo hoàng đáng thương kêu oan.

Trợ lý máy phụ thực sự muốn điên mất: “Không không không, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, Ngài bình tĩnh đã! Người mà thần tử yêu chính là Ngài, Lục Chỉ, Ngài tỉnh lại đi, không hề có ai khác ngoài Ngài mà!”

“Hừ.” Miệng lưỡi đàn ông đúng là lừa được cả người lẫn quỷ, cho dù có nói gì thì nữ thần quan Jana cũng sẽ không tin, nhìn dáng vẻ thống khổ của lão Giáo hoàng, bà không chỉ không đau lòng mà còn xén bớt luôn phần tráng miệng điểm tâm ngọt của lão trong vòng một tuần lễ sau đó.

*

Nữ thần quan Jana vẫn lạnh lùng vô tình chất vấn: “Ông lén giấu tôi ăn vụng bánh ngọt có phải không?”

Cố Kinh Bạch quyết định sau khi nói chuyện với lão Giáo hoàng hiền lành dễ bàn xong, bước kế tiếp chính là giải quyết nam chính thụ Hughes.

“Vậy giả sử vị thần kia cũng không ngại bị khinh nhờn thì sao?” Vị thần họ Lục tên Quang Minh lên tiếng.

Trong lúc đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió như hiện tại mà lại vào ngục giam để thăm đối tượng đang vướng scandal cùng mình, chắc chắn đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm và rất dễ vô duyên vô cớ rước họa vào thân.

Tầng thứ hai của ngục giam, trong một gian phòng có cửa sổ hiếm hoi mà ánh trăng có thể chiếu tới, Cố Kinh Bạch  gặp được nam chính thụ Hughes, cậu đang thành kính cầu nguyện dưới ánh trăng.

Lão Giáo hoàng không hiểu tại sao tự dưng bị đau răng. Là một lão già đã 160 tuổi, cả miệng Giáo hoàng cũng chỉ còn sót lại duy nhất một cái răng thật, hiện tại nó còn trở thành cội nguồn của sự thống khổ, lão Giáo hoàng bưng quai hàm, ôi ôi rên rỉ vì đau.

Nhưng Cố Kinh Bạch nhất định phải làm chuyện này, bởi vì trước mắt thì Hughes là người duy nhất trên thế gian này biết rằng thần tử William thật sự thích cậu ta.

Thừa dịp bóng đêm, Cố Kinh Bạch khoác một chiếc áo choàng màu đen bên ngoài thần bào màu trắng quá dễ nhận ra của thần tử, đội thêm mũ trùm, ngồi lên một chiếc xe ma pháp bình thường xuất pháp từ cửa sau giáo đường về hướng ngục giam Pelican.

Thời điểm Cố Kinh Bạch xuyên qua thật sự khá là đáng tiếc, nếu đến đấy sớm hơn một ngày thôi thì y đã có thể thoải mái hơn rất nhiều rồi. Thần tử William biết rõ rằng hành động tự chứng minh bản thân trước tượng nữ thần Ánh Sáng có xác suất thất bại rất lớn, vì vậy vào đêm ngay trước ngày cử hành nghi thức, thần tử đã đập nồi dìm thuyền liều chết đi tìm Hughes để bày tỏ.

Nói cụ thể thì lời bày tỏ thâm tình này diễn ra vào tối hôm qua.

Sự toàn trí toàn năng của thần Ánh Sáng được thể hiện rõ nhất ở chỗ: “Chỉ cần có người nhắc đến tín đồ của Ngài, Ngài sẽ nghe được những gì người đó nói, những gì người đó nghĩ trong đầu trong khoảng thời gian vài phút”. Chẳng qua nếu tình huống không có gì đặc biệt, cho dù thần linh có nghe được thì cũng lười để ý mấy lời nói của đám giun dế, rất nhiều lời sẽ tự động bị thần lực loại bỏ.

Bây giờ Cố Kinh Bạch phải đi tìm Hughes, khiến cậu ta tin rằng y đã không còn yêu cậu ta nữa…

“Ông thấy tôi có còn tin câu này nổi không?” Lần trước lão Giáo hoàng cũng bởi vì ăn vụng mứt quả mà dẫn đến nhiễm trùng, lợi bị sưng tấy, sau đó nửa khuôn mặt cũng sưng lên luôn, không thể không hủy bỏ buổi giảng đạo công khai mỗi tháng một lần của mình, khiến cho đến tận nay mấy blog ăn dưa bất lương trên internet vẫn còn kháo nhau tin đồn Giáo hoàng đã sắp hồn lìa về trời.

Làm gì có ai không thích thần Ánh Sáng cho được?

Đây rõ ràng là gây sự với con nhà người ta mà!

Nhưng cứ kéo dài thì sẽ càng phiền phức, nếu như Cố Kinh Bạch không có hành động gì thì nam chính công rất nhanh thôi sẽ biết được việc thần tử bày tỏ với nam chính thụ, Cố Kinh Bạch nhất định phải giải quyết chuyện này trước.

May là trước khi xuyên qua, Cố Kinh Bạch đã lên đủ kế hoạch và phương án, trong đó cũng có đặc biệt nghiên cứu xem nếu như y xuyên đến giai đoạn thần tử đã bày tỏ xong rồi thì nên tiến hành biện pháp khẩn cấp gì. Trên thực tế, chuyện này cũng là kinh nghiệm mà Cố Kinh Bạch đúc rút từ mấy thế giới trước, trước kia thủ pháp xử lý chuyện tình cảm của y có hơi thô bạo quá mức.

Bây giờ Cố Kinh Bạch phải đi tìm Hughes, khiến cậu ta tin rằng y đã không còn yêu cậu ta nữa…

Có lẽ là do bản thân cũng đang ở trong một mối quan hệ tình cảm nên đối với vấn đề này, Cố Kinh Bạch đột nhiên lại có một góc nhìn khác xưa, ý tưởng cũng hoàn toàn mới.

Dựa theo tuyến thời gian, lúc này Hughes hẳn là hoàn toàn chưa lọt được vào mắt xanh của vương thái hậu Margarita, cậu ta vẫn ở trong khu vực của phạm nhân bình thường, chờ đợi nam chính công và nam phụ thâm tình đến cứu vớt.

Thừa dịp bóng đêm, Cố Kinh Bạch khoác một chiếc áo choàng màu đen bên ngoài thần bào màu trắng quá dễ nhận ra của thần tử, đội thêm mũ trùm, ngồi lên một chiếc xe ma pháp bình thường xuất pháp từ cửa sau giáo đường về hướng ngục giam Pelican.

Trong lúc đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió như hiện tại mà lại vào ngục giam để thăm đối tượng đang vướng scandal cùng mình, chắc chắn đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm và rất dễ vô duyên vô cớ rước họa vào thân.

Ngục giam Pelican là ngục giam nổi tiếng nhất trên đại lục Farris, nằm ở vùng ngoại thành phía đông đế đô, trước đây thuộc về hầu tước Pelican, tiền thân là một toà pháo đài dùng làm cứ điểm phòng ngự, sau đó mới trở thành ngục giam giam giữ tử tù và ma pháp sư đặc thù. Nó được xây dựng trên một hòn đảo nhân tạo biệt lập, bốn phía đều là biển lửa địa ngục đỏ rực, chỉ có một cây cầu treo nối với bên ngoài. Ngục giam này vững chãi như thành đồng vách sắt, phạm nhân có chạy đằng trời.

Sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết, mọi người chỉ biết là, nghe đồn, vương thái hậu Margarita đã đầu độc ba người quốc vương đương nhiệm, theo thứ tự là cha chồng, chồng và con trai cả, bà muốn tự lên làm vua, thậm chí suýt chút nữa đã thành công, ngay cả hoàng đế hiện tại — con trai nhỏ của bà là Hutu II — cũng phải do hoàng thất cung phụng mời mọc pháp thánh đến cứu, nhờ đó mà huyết mạch của vương triều Calendula mới không bị đoạn tuyệt hoàn toàn.

Vương hậu Jenny là do một tay vương thái hậu Margarita tuyển chọn, chính bà cũng là người thúc đẩy hôn sự giữa vương hậu Jenny và con trai mình.

Nghe đâu trong ngục giam Pelican đến nay vẫn còn giam giữ những tử tù xấu xa nhất — trong đó có “Sói Cái Anjou”, hay còn có danh xưng là vương thái hậu Margarita. Bà là công chúa của vương quốc Anjou, được gả đến vương triều Calendula, nhưng lại có mối quan hệ rất căng thẳng với chồng mình là Capet III.

“Lục Chỉ là ai? Quả nhiên y đã có người trong lòng rồi ư?!”

Trợ lý máy phụ vội vàng đỡ lời, cứu lấy tính mạng của nhân vật mấu chốt trong kịch bản: “Lão cũng là người đã nuôi nấng thần tử lớn lên, được thần tử coi như cha ruột.”

Sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết, mọi người chỉ biết là, nghe đồn, vương thái hậu Margarita đã đầu độc ba người quốc vương đương nhiệm, theo thứ tự là cha chồng, chồng và con trai cả, bà muốn tự lên làm vua, thậm chí suýt chút nữa đã thành công, ngay cả hoàng đế hiện tại — con trai nhỏ của bà là Hutu II — cũng phải do hoàng thất cung phụng mời mọc pháp thánh đến cứu, nhờ đó mà huyết mạch của vương triều Calendula mới không bị đoạn tuyệt hoàn toàn.

Nhưng cứ kéo dài thì sẽ càng phiền phức, nếu như Cố Kinh Bạch không có hành động gì thì nam chính công rất nhanh thôi sẽ biết được việc thần tử bày tỏ với nam chính thụ, Cố Kinh Bạch nhất định phải giải quyết chuyện này trước.

Trước mắt người ngoài chỉ biết nếu vương hậu Jenny muốn con trai mình là đại điện hạ Andrew thuận lợi kế thừa vương vị thì nhất định phải tìm được chỗ dựa. Tuy rằng vị quốc vương bệ hạ xưng là chú ruột kia có vẻ rất chiều chuộng điện hạ Andrew, bản thân ông ta và vương hậu cũng không có con cái, chỉ có con gái riêng, nhưng…

Đến nay “vương thái hậu Margarita” vẫn là một từ cấm, không được nhắc tới trước mặt quốc vương, ai nói người đó sẽ phải chết.

Trưởng giám ngục của ngục giam Pelican là tín đồ cuồng nhiệt của giáo hội Quang Minh, trên lý thuyết thì tòa ngục này là nơi mà không phải ai cũng có thể đặt chân đến được, nhưng Cố Kinh Bạch dùng thân phận thần tử William lại có thể ra vào tự nhiên.

Tuy rằng hoàng thất không xác nhận công khai rằng vương thái hậu bị áp giải đến ngục giam Pelican nhưng mọi người hầu như đều hiểu — sau sự kiện chính biến thất bại của vương thái hậu, hoàng thất đột nhiên tăng cường phòng ngự cho ngục giam Pelican, không tiếc bỏ ra cái giá khổng lồ để đổi lấy một nhánh biển lửa địa ngục từ chỗ pháp thánh vong linh, thiết lập ở bên ngoài ngục giam Pelican.

Nhưng rất hiển nhiên Cố Kinh Bạch cũng không cảm thấy “Lục Chỉ tự xưng tên mình là Thân Ái” là thông tin đáng để chia sẻ với tất cả mọi người.

Những động thái này dường như đã xác nhận điều gì đó.

Tuy rằng hoàng thất không xác nhận công khai rằng vương thái hậu bị áp giải đến ngục giam Pelican nhưng mọi người hầu như đều hiểu — sau sự kiện chính biến thất bại của vương thái hậu, hoàng thất đột nhiên tăng cường phòng ngự cho ngục giam Pelican, không tiếc bỏ ra cái giá khổng lồ để đổi lấy một nhánh biển lửa địa ngục từ chỗ pháp thánh vong linh, thiết lập ở bên ngoài ngục giam Pelican.

“Thần Ánh Sáng bất diệt!” Trưởng giám ngục kích động suýt ngất, giọng nói cũng lạc cả đi.

Hơn nữa, vẫn luôn có lời đồn, thường xuyên có người nhìn thấy người thừa kế là đại điện hạ Andrew hộ tống mẹ mình là vương hậu Jenny đi đến ngục giam Pelican. Bọn họ đến thăm ai, nghe vậy là hiểu.

Cố Kinh Bạch quyết định sau khi nói chuyện với lão Giáo hoàng hiền lành dễ bàn xong, bước kế tiếp chính là giải quyết nam chính thụ Hughes.

Đại điện hạ Andrew cũng không phải là con trai của quốc vương đương nhiệm mà là con của anh trai của Hutu II — con trai của tiền quốc vương Andrew I. Mẹ đẻ của Andrew chính là ma pháp sư đầu tiên trong lịch sử dùng thân phận bình dân gả vào hoàng thất, vương hậu Jenny. Vào thời của Andrew I, vì để bảo đảm sự ủng hộ của dân chúng nên hoàng thất cố ý giữ nguyên danh hiệu “vương hậu” cho Jenny.

“Tôi không hề!”

Vương hậu Jenny là do một tay vương thái hậu Margarita tuyển chọn, chính bà cũng là người thúc đẩy hôn sự giữa vương hậu Jenny và con trai mình.

Tuy rằng trong lời đồn thì Andrew I đã chết trong tay vương thái hậu nhưng rốt cuộc chân tướng là gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Nói cụ thể thì lời bày tỏ thâm tình này diễn ra vào tối hôm qua.

Đương nhiên, nếu thần quyến giả nguyện ý chủ động nói thì đó chính là ý chỉ của thần, mọi người đều có thể nghe một cách công khai.

Trước mắt người ngoài chỉ biết nếu vương hậu Jenny muốn con trai mình là đại điện hạ Andrew thuận lợi kế thừa vương vị thì nhất định phải tìm được chỗ dựa. Tuy rằng vị quốc vương bệ hạ xưng là chú ruột kia có vẻ rất chiều chuộng điện hạ Andrew, bản thân ông ta và vương hậu cũng không có con cái, chỉ có con gái riêng, nhưng…

Nhưng Cố Kinh Bạch nhất định phải làm chuyện này, bởi vì trước mắt thì Hughes là người duy nhất trên thế gian này biết rằng thần tử William thật sự thích cậu ta.

Chung quy vẫn phải tự chuẩn bị cho mình một con át chủ bài thì mới yên tâm được, đúng không?

Tượng thần ở trên khắp đại lục cũng sẽ được đẩy nhanh tốc độ sửa thành hình tượng nam thần, tượng đặt ở quảng trường lớn phía trước thần điện Quang Minh chính là pho tượng được thay đổi đầu tiên. Điểm thần kỳ của pho tượng kia, ngoại trừ về vật liệu của nó, thì còn nằm ở chỗ trên thân tượng được khắc ma pháp đặc thù, khiến cho nó có thể thay đổi hình tượng nam nữ bất cứ lúc nào, rất hợp với đặc tính giới tính bất định của thần Ánh Sáng.

Một kẻ tham tài háo sắc, ý chí không kiên định như Hutu II chẳng thể được vương hậu Jenny tin cậy. Cũng vì đó, lấy độc trị độc, đồng minh thích hợp nhất mà vương hậu Jenny lựa chọn không ai khác chỉ có vương thái hậu Margarita.

Sở dĩ phải giới thiệu nhiều như vậy là do nam chính công trong quyển tiểu thuyết “Tận Cùng Tây Huyễn” chính là đại điện hạ Andrew, và nam chính thụ Hughes cũng đã gặp được nhân vật có thể nói là “lang” tâm truyền kỳ, vương thái hậu Margarita trong ngục giam này.

Lục Chỉ nói với máy phụ mà hắn vốn tưởng là thần khí kia: “Tất nhiên là y sẽ yêu ta rồi, ta đây chính là thần Ánh Sáng không gì không làm được đấy.”

Hơn nữa, vẫn luôn có lời đồn, thường xuyên có người nhìn thấy người thừa kế là đại điện hạ Andrew hộ tống mẹ mình là vương hậu Jenny đi đến ngục giam Pelican. Bọn họ đến thăm ai, nghe vậy là hiểu.

Dựa theo tuyến thời gian, lúc này Hughes hẳn là hoàn toàn chưa lọt được vào mắt xanh của vương thái hậu Margarita, cậu ta vẫn ở trong khu vực của phạm nhân bình thường, chờ đợi nam chính công và nam phụ thâm tình đến cứu vớt.

Đây mới là dáng dấp nên có của một thần tử quang minh lỗi lạc, không hổ là thần tử xuất sắc nhất trong suốt nghìn năm qua của giáo hội Quang Minh.

Trưởng giám ngục của ngục giam Pelican là tín đồ cuồng nhiệt của giáo hội Quang Minh, trên lý thuyết thì tòa ngục này là nơi mà không phải ai cũng có thể đặt chân đến được, nhưng Cố Kinh Bạch dùng thân phận thần tử William lại có thể ra vào tự nhiên.

Xe ma pháp vững vàng dừng ở cầu treo trước cửa ngục giam, trưởng giám ngục có thân hình gầy gò đã đợi từ lâu, còn cố ý xua đuổi đám săn tin và phóng viên đang ngồi xổm rình xem ở gần đó, thành kính chờ đợi vị thần tử vừa được hưởng thần quyến kia. Lúc cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, trưởng giám ngục nhìn thấy tia sáng ánh lên trên mái tóc vàng chói mắt của thần tử, không kìm lòng được mà hô to: “Thần Ánh Sáng trên cao!”

Rất hiển nhiên, hiệu suất làm việc của nữ thần quan Jana cực kỳ cao, phần lớn tín đồ cũng đã nhận được tin tức, chủ nhân của bọn họ đã quyết định đổi thành nam thần.

Trưởng giám ngục không được nghe lời nào của thần Ánh Sáng nhưng vẫn cực kỳ vui mừng, bởi vì ông chính là người đứng gần thần quyến giả nhất. Buổi sáng thần tử điện hạ mới chiếm được thần quyến nồng nặc, nếu làm tròn lên thì ông đây hẳn cũng được ké chút phước lành của thần Ánh Sáng rồi!

Tượng thần ở trên khắp đại lục cũng sẽ được đẩy nhanh tốc độ sửa thành hình tượng nam thần, tượng đặt ở quảng trường lớn phía trước thần điện Quang Minh chính là pho tượng được thay đổi đầu tiên. Điểm thần kỳ của pho tượng kia, ngoại trừ về vật liệu của nó, thì còn nằm ở chỗ trên thân tượng được khắc ma pháp đặc thù, khiến cho nó có thể thay đổi hình tượng nam nữ bất cứ lúc nào, rất hợp với đặc tính giới tính bất định của thần Ánh Sáng.

Rất hiển nhiên, hiệu suất làm việc của nữ thần quan Jana cực kỳ cao, phần lớn tín đồ cũng đã nhận được tin tức, chủ nhân của bọn họ đã quyết định đổi thành nam thần.

“Chúc một đêm an lành, thưa ngài trưởng giám ngục.”

Hai tay trưởng giám ngục kích động đến mức không biết để đâu cho đúng, không che giấu nổi tâm tình nôn nóng của ông. Ông thật sự rất muốn biết vị thần toàn trí toàn năng đã nói gì với thần tử điện hạ, thế nhưng ông không thể, ông không thể hỏi dò ý chỉ của thần được, ông chỉ có thể vâng theo, khi nào đến thời điểm thích hợp thì người tự nhiên sẽ nói cho ông biết.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Giáo hoàng gọi thần tử đến xong cũng không hề chủ động dò hỏi xem thần Ánh Sáng đã nói gì với thần tử, đừng bao giờ cả gan thăm dò thần linh.

Đương nhiên, nếu thần quyến giả nguyện ý chủ động nói thì đó chính là ý chỉ của thần, mọi người đều có thể nghe một cách công khai.

Nhưng rất hiển nhiên Cố Kinh Bạch cũng không cảm thấy “Lục Chỉ tự xưng tên mình là Thân Ái” là thông tin đáng để chia sẻ với tất cả mọi người.

Trưởng giám ngục không được nghe lời nào của thần Ánh Sáng nhưng vẫn cực kỳ vui mừng, bởi vì ông chính là người đứng gần thần quyến giả nhất. Buổi sáng thần tử điện hạ mới chiếm được thần quyến nồng nặc, nếu làm tròn lên thì ông đây hẳn cũng được ké chút phước lành của thần Ánh Sáng rồi!

Có lẽ là do bản thân cũng đang ở trong một mối quan hệ tình cảm nên đối với vấn đề này, Cố Kinh Bạch đột nhiên lại có một góc nhìn khác xưa, ý tưởng cũng hoàn toàn mới.

Lục Chỉ:??? Đừng nhận vơ, cảm ơn.

“Bạn học của cậu vẫn ổn thỏa, chúng tôi cẩn tuân nghe theo lời dặn của cậu, không làm bất kỳ chuyện gì bất kính với cậu ta. Tôi luôn luôn tin tưởng cậu.”

Tại sao ta lại không bất ngờ chút nào nhỉ!?

Cho dù trước đây có tin hay không thì ngay từ giây phút thần Ánh Sáng biểu đạt sự tin tưởng thì tất cả tín đồ thành kính cũng chỉ còn cách toàn tâm toàn ý tin tưởng người này mà thôi. Trên thực tế, bọn họ quả thật cũng tin tưởng, nếu như thần tử không có sự tự tin và lòng dạ ngay thẳng thì y đã không tiến hành một nghi thức như vậy.

Đây mới là dáng dấp nên có của một thần tử quang minh lỗi lạc, không hổ là thần tử xuất sắc nhất trong suốt nghìn năm qua của giáo hội Quang Minh.

“Cảm tạ sự giúp đỡ của ông, nguyện cho thần Ánh Sáng phù hộ.” Cố Kinh Bạch hai tay chắp lên nhau đặt trước ngực, chúc phúc cho giám ngục trưởng.

Đây rõ ràng là gây sự với con nhà người ta mà!

“Thần Ánh Sáng bất diệt!” Trưởng giám ngục kích động suýt ngất, giọng nói cũng lạc cả đi.

Tầng thứ hai của ngục giam, trong một gian phòng có cửa sổ hiếm hoi mà ánh trăng có thể chiếu tới, Cố Kinh Bạch  gặp được nam chính thụ Hughes, cậu đang thành kính cầu nguyện dưới ánh trăng.

Sau một đêm suy nghĩ, Hughes cảm thấy vào lần tiếp theo gặp lại thần tử, cậu nhất định phải nói rõ với điện hạ tâm ý của mình, cậu không thể trở thành một kẻ đê tiện lợi dụng tình cảm của điện hạ để cứu bản thân ra ngoài được. “Thần Ánh Sáng ở trên cao.” cậu nói thầm trong lòng, “Vị thần không gì không làm được của con, nếu như Ngài có thể nghe thấy lời cầu nguyện của con, xin Ngài hãy phù hộ thần tử điện hạ vạn sự như ý, cũng mong Ngài phù hộ cho con có thể nhanh chóng gặp được vị điện hạ cao quý ấy, để truyền đạt lại tâm ý của con — cảm tạ sự ưu ái của điện hạ, nhưng tôi không xứng.’

Lục Chỉ:!!!

Thần tử có chó ở bên ngoài!

Trong phần bình luận, mọi người đã cười đến độ sắp điên vì màn tấu hài vừa rồi của hai người.

Tại sao ta lại không bất ngờ chút nào nhỉ!?

Cuộc nói chuyện của Giáo hoàng và nữ thần quan Jana bởi vì có dính tới thần tử nên đã bị Lục Chỉ bắt được rồi để ý.

Trợ lý máy phụ thực sự muốn điên mất: “Không không không, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, Ngài bình tĩnh đã! Người mà thần tử yêu chính là Ngài, Lục Chỉ, Ngài tỉnh lại đi, không hề có ai khác ngoài Ngài mà!”

“Lục Chỉ là ai? Quả nhiên y đã có người trong lòng rồi ư?!”

Máy phụ: “…” Sao mi cứ thích tự ăn giấm với chính mình thế nhỉ?[Hết chương 60]
Bình Luận (0)
Comment