Đối với người trong đầu chỉ có yêu đương như Lục Chỉ, chuyện cũ giữa hắn và Cố Kinh Bạch cuối cùng cũng đi đến hồi kết, khi cát bụi lắng xuống, chắc chắn hai người sẽ bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau, không còn gặp phải gian truân gì nữa.
Nhưng đối với người tương đối coi trọng sự nghiệp như Cố Kinh Bạch thì đây chính là tận dụng mọi lúc mọi nơi để tán tỉnh nhau.
Sau khi đã đàm luận đâu vào đó chuyện tình ái, việc tiếp theo chính là đạp Khang Văn xuống mặt đất.
Khang Văn dám cho AI trò chơi trực tiếp tự nổ tại chỗ, không màng đến sống chết của đồng nghiệp và cư dân bản địa của thế giới nhỏ, vậy thì lão chớ có trách Cố Kinh Bạch nắm được đằng chuôi, tiến hành phản kích. Tuy rằng AI trò chơi kia đã nổ tung nhưng họ vẫn có thể truy tìm lại dữ liệu nguồn, bất kỳ một thao tác nào tác động vào máy móc đều sẽ lưu lại dấu vết, lão dám làm chuyện xấu thì cũng đừng mơ tưởng rằng thần không biết quỷ không hay.
Năm đó trợ lý AI trốn thoát vừa khiến cho Khang Văn nhất định phải tăng cường sự kiểm soát với nhân viên, cũng vừa mang lại cho Cố Kinh Bạch và trợ lý AI một linh cảm, bọn họ cho rằng chắc chắn sau việc đó Khang Văn sẽ lưu lại đường lui ở chỗ AI của lão.
Theo hướng đó, mọi thứ trở nên rất đơn giản, chỉ cần bọn họ tìm được cách khôi phục lại toàn bộ dữ liệu gốc, Khang Văn sẽ không còn chỗ che thân.
Đây cũng là nguyên nhân mà Cố Kinh Bạch quyết tâm lựa chọn sử dụng lồng thủy tinh, vừa có thể khống chế vụ nổ vừa có thể bảo lưu được dữ liệu nguyên bản, làm cho Khang Văn hết lời nguỵ biện. Khang Văn tưởng rằng tự nổ là thủ đoạn nhất lao vĩnh dật* nhưng không ngờ rằng nó rồi sẽ trở thành lá bùa đòi mạng mà lão tự sắp xếp cho mình. Dù cho Cố Kinh Bạch thật sự bất hạnh chết trong trận nổ này thì ngày Khang Văn bị vạch trần cũng không còn xa.
(*nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa)Cách thức một đổi một cực đoan như vậy chính là cách duy nhất để tóm được Khang Văn mà năm đó Cố Kinh Bạch có thể nghĩ ra.
Sở dĩ lúc đó Cố Kinh Bạch nghĩ như vậy là bởi vì ngoại trừ Tuyết Mãn, y không còn mối bận tâm nào quá lớn đối với thế giới này, y cho rằng dùng bản thân mình để bắt được tai họa ngầm lớn nhất trong Cục là một vụ buôn bán rất có lời. Bây giờ chắc chắn y sẽ không nghĩ như vậy nữa, người của Cục đề ra sách lược lấy bạn đời của nhân viên làm mỏ neo, không thể không nói, đúng là vừa giảo hoạt vừa chuẩn xác, ít nhất Cố Kinh Bạch đã hoàn toàn bị Lục Chỉ cầm chân rồi.
Ông trời phù hộ, Cố Kinh Bạch chưa chết, cũng đã nhận được dữ liệu gốc về những mệnh lệnh mà Khang Văn từng hạ xuống.
Khang Văn không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, quyết định lần này của lão khiến lão không tìm được bất cứ ai để gánh tội thay được nữa, thứ chờ đợi lão chỉ có phán quyết của không gian mười chiều.
Nhưng mà trước khi tạm biệt đám bạn tốt rồi rời đi, Cố Kinh Bạch còn có một việc nhất định phải làm.
“Nghi thức thụ giới?” Trong đầu họ Lục chỉ có yêu đương không có thứ khác.
“… Em muốn đi xem cảnh nữ thần Ánh Sáng tự sát trước cái hồ kia.” Cố Kinh Bạch tỏ vẻ nếu đã đến thần quốc thì không nhìn ngó linh tinh nhưng y thật sự tò mò tại sao nữ thần Ánh Sáng lại muốn tự sát.
Khung cảnh ở thần quốc thể hiện tâm trạng của thần linh, ví dụ như lúc trước Lục Chỉ bực dọc nổi giận, ở thần quốc toàn là sấm vang chớp giật, đất rung núi chuyển, hoặc như hiện giờ trong tâm trí Lục Chỉ đều là yêu đương, toàn bộ thần quốc trở thành biển hoa, mây mỏng lững lờ trôi, chính là dáng vẻ của tình yêu.
Cố Kinh Bạch nhìn cảnh tượng khiến người ta ê răng này, vẫn không lộ biểu cảm gì, ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng qua vẫn tay nắm tay với Lục Chỉ đi tới bên hồ của nữ thần Ánh Sáng.
Trên lý thuyết thì toàn bộ thần quốc đều nằm trong bàn tay Lục Chỉ, hắn muốn thay đổi cái gì thì sẽ thay đổi được cái đó, ngoại trừ cái hồ phẳng lặng như mặt kính này.
Hồ nước yên tĩnh, khói lượn mênh mông, nhìn qua cũng chẳng khác gì những hồ nước bình thường. Chỉ khi đi tới bên hồ mới phát hiện nó không hề phản chiếu lại bất kỳ thứ gì, trên mặt hồ, vừa không nhìn thấy hình chiếu của Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ, vừa không nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì ở trong nước.
Sau khi cúi sát xuống gần, Cố Kinh Bạch ngửi thấy một mùi vị cực kỳ quen thuộc.
“!!!” Cố Kinh Bạch thử đưa tay ra thăm dò, có vẻ như muốn vốc nước lên, kết quả lại như đang phất tay vào không khí, tay trần đưa xuống dưới hồ rồi lại trơ trọi nhấc lên, trong bàn tay cũng chẳng có dấu vết của bất kỳ thứ gì.
Lục Chỉ muốn sử dụng thần lực để lấy được nước hồ mà Cố Kinh Bạch muốn.
Nhưng đã bị Cố Kinh Bạch cản lại trước: “Không cần, trong này vốn không phải nước, không múc lên được đâu.” Mùi hương quen thuộc này nếu không nhầm thì chính là mùi của dịch dinh dưỡng giúp bảo quản thân thể nhân tạo.
Cố Kinh Bạch quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, ở mỗi nhiệm vụ y đều sẽ phải gắn bó với thân thể nhân tạo, việc này đã trở nên vô cùng đương nhiên, chẳng khác nào việc y mặc quần áo hàng ngày vậy. Chẳng qua thứ “quần áo” này yêu cầu điều kiện bảo dưỡng đặc thù rất nghiêm ngặt, phải nuôi trong dịch dinh dưỡng màu xanh ngọc bích. Nói là “chất lỏng” nhưng thực ra nó cũng không phải chất lỏng mà là một loại năng lượng lưu động, nó chỉ trông như chất lỏng mà thôi, khi thật sự đưa tay ra sờ vào sẽ không cảm nhận được gì cả.
Thần quốc của một thế giới nhỏ, tại sao lại có người tạo ra dịch dinh dưỡng này?
Cố Kinh Bạch lấy máy móc ra tra xét để tìm tòi thực hư dưới đáy hồ nhưng đáng tiếc, y không tìm được thứ gì dưới đó. Lục Chỉ thì hoàn toàn thờ ơ với chuyện này, chỉ yên lặng ngồi một bên ngắm nghía bàn tay Cố Kinh Bạch, không định quấy rầy người yêu làm việc.
Cố Kinh Bạch nhìn về phía Lục Chỉ, đột ngột nghĩ tới điều gì đó: “Em tiến hành kiểm tra cho anh được không?”
“Tùy em thôi.” Lục Chỉ hoàn toàn thoải mái với Cố Kinh Bạch, Cố Kinh Bạch muốn làm gì với hắn cũng được.
Cố Kinh Bạch lấy máy móc từ dưới đáy hồ lên, tiến hành quét hình Lục Chỉ ngay tại chỗ, đúng như dự đoán, kết quả cho thấy thân thể thần bảy màu này của Lục Chỉ kỳ thực là một cơ thể nhân tạo.
Lục Chỉ vẫn chưa khôi phục ký ức, không thể biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khán giả trong phòng phát sóng của Lục Chỉ ở không gian mười chiều cũng tê cả da đầu, tại một thế giới nhỏ như vậy, phát hiện một cái hồ chứa rất nhiều dịch dinh dưỡng, bên trong nuôi dưỡng một cơ thể nhân tạo nắm giữ toàn bộ thần cách. Đây rốt cuộc là có ý gì? Logic trực tiếp nhất và đơn giản nhất chính là toàn bộ thần quốc đều có dấu vết xâm nhập quá mức của không gian mười chiều.
Nữ thần Ánh Sáng thật sự đang giấu quá nhiều bí mật.
Mặt khác Cố Kinh Bạch lại không cho rằng nàng cố ý giấu đi những bí mật này mà giống như đang gặp mâu thuẫn. Qua những gì mà nàng để lại cho Lục Chỉ, rất có thể nàng vừa hi vọng hắn sẽ phát hiện ra thông tin mà nàng muốn truyền đạt, lại cũng sợ rằng sẽ có người phát hiện ra bí mật của thần quốc.
Trong chớp mắt, Cố Kinh Bạch bỗng có một suy nghĩ lớn mật.
Y nói với Lục Chỉ: “Em có một việc muốn nhờ anh, có thể anh sẽ cảm thấy em điên rồi hoặc là không biết tốt xấu, nhưng em thật sự cần anh tin tưởng em, anh sẽ không chết đâu, em cũng vậy, em chỉ cần..”
“Em muốn tôi lấy thần cách ra rồi ném xuống hồ?” Có một số việc không cần phải nghĩ quá phức tạp, nữ thần Ánh Sáng và Lục Chỉ dường như đã vượt qua thời gian và không gian để nhìn thấy người kia, nàng hẳn là muốn làm chuyện này, những chỉ dẫn mà nàng có thể cung cấp rõ ràng như vậy. Lục Chỉ không hề do dự đồng ý: “Được thôi, chỉ cần em muốn, tôi chắc chắn có thể làm cho em.”
Lục Chỉ sẽ không bao giờ nghi ngờ Cố Kinh Bạch có ý xấu với hắn.
Về phần Cố Kinh Bạch có phải bị điên rồi hay không…
Điên thì điên luôn chứ sao, hắn rất tình nguyện điên cùng y.
Nếu đổi thành bất cứ người nào khác, cho dù là nhân viên của không gian mười chiều thì cũng không thể ngay lúc nhận ra chỉ dẫn này lại dám quyết đoán tự tước bỏ thần cách của mình được. Đây vốn là một chuyện rất khó khăn nhưng tới phiên Lục Chỉ, hắn lại có thể vì Cố Kinh Bạch mà làm bất kỳ chuyện gì.
Đây mới là lúc mà dị năng của Lục Chỉ cho thấy tác dụng chân chính của nó, hắn sẽ giúp Cố Kinh Bạch mà tìm ra bí mật của nữ thần Ánh Sáng.
Lục Chỉ nói xong cũng tự mình ra tay, tróc thần cách đủ loại sắc màu ra khỏi cơ thể mà không hề mảy may do dự, thậm chí hắn còn săn sóc muốn bịt kín đôi mắt của Cố Kinh Bạch, sợ y nhìn thấy sẽ sợ hãi, sợ y nhìn thấy sẽ đau lòng.
Lục Chỉ thật sự rất hiểu Cố Kinh Bạch, khi thăm dò chân tướng, Cố Kinh Bạch có thể lớn mật suy xét nhiều loại khả năng nhưng đến khi Lục Chỉ thật sự phải làm như bây giờ, Cố Kinh Bạch lại thấy hối hận. Trước đây khi làm việc, Cố Kinh Bạch rất ít khi hối hận, nhưng hiện tại y khó có thể quay trở lại làm người quyết đoán như vậy nữa rồi. Bởi vì chỉ cần dính đến Lục Chỉ, tình yêu vừa khiến y trở nên mạnh mẽ hơn, cũng khiến y trở nên nhìn trước ngó sau, trù trừ do dự.
“Em không cần biết chân tướng nữa.” Cố Kinh Bạch cảm thấy lòng hiếu kỳ của y cũng không quan trọng đến mức ấy.
“Không, em cần.” Lục Chỉ có một dự cảm mãnh liệt, nếu đào ra được bí mật của nữ thần Ánh Sáng, hắn sẽ không chỉ đơn giản thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của Cố Kinh Bạch thôi đâu, “Tôi làm rất nhanh thôi, em không cần phải lo lắng một chút xíu nào cả.”
“Nhắm mắt một cái rồi mở mắt ra, chân tướng xuất hiện ngay.”
Chỉ qua mấy câu nói, thần cách của Lục Chỉ cũng đã lần lượt rơi vào trong hồ nước. Lục Chỉ cũng là kiểu người đủ quyết đoán, sẵn sàng tàn nhẫn với cả chính bản thân mình.
Thần cách màu vàng cuối cùng đại diện cho thần Ánh Sáng lặng yên rơi vào trong nước, Lục Chỉ suy yếu đến mức không thể đứng thẳng, chỉ có thể dựa vào Cố Kinh Bạch, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy tin nhắn mà nữ thần Ánh Sáng để lại.
Nữ thần Ánh Sáng không phải là cư dân bản địa sinh ra ở đại lục Farris, nói chính xác hơn thì toàn bộ thần quốc đều không phải. Giống như tình huống thế giới nhỏ eSports và thế giới nhỏ huyền huyễn phương Tây va vào nhau, năm đó thần quốc cũng là một thế giới nhỏ ngoại lai dung hợp một phần với đại lục Farris.
Thế giới ở không gian chiều cao hơn rất tự nhiên trở thành thần linh trong mắt thế giới ở chiều không gian thấp hơn, từ đó xuất hiện thần tích, tín ngưỡng, một hệ thống sinh thái đặc thù bắt đầu tuần hoàn hoạt động.
Vào lúc ấy, tất cả mọi người cảm thấy đây là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Một ngàn năm trôi qua, mười ngàn năm trôi qua, toàn bộ Farris trước sau dừng lại không thể tiến lên, vĩnh viễn bị vây trong nền văn minh tương tự thời trung cổ. Lúc này nữ thần Ánh Sáng mới nhận ra rõ vấn đề — khi con người hoàn toàn ỷ lại vào “thần linh”, vậy thì thế giới này sẽ rơi vào kết cục đáng buồn, không thể tiến hóa thêm được nữa.
Thứ chúng ta có thể dựa vào xưa nay đều chỉ là chính mình.
Lúc trước Cố Kinh Bạch từng nói đùa với Lục Chỉ một câu, thực ra cũng phần nào vô tình trúng chân tướng, các vị thần rời đi, nguyên nhân rất lớn chính là hy vọng Farris sẽ không tiếp tục ỷ lại vào sức mạnh của thần linh nữa.
Đương nhiên đó cũng không phải là toàn bộ nguyên nhân.
Thế giới của nữ thần Ánh Sáng dung hợp với Farris, vừa là bất ngờ vừa là không phải bất ngờ. Hết thảy các “thần” ra đời đều là kết quả của một cuộc thí nghiệm, tùy tiện dung hợp với một thế giới nhỏ, để xem có thể lợi dụng sức mạnh dẫn dắt thế giới nhỏ thăng cấp thành thế giới lớn hay không.
Kết cục bày ra ngay trước mắt, đừng nói đến việc trở thành thế giới lớn, toàn bộ đại lục Farris suýt chút nữa tàn đời – gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đi mượn sức mạnh của thần linh, thỉnh cầu thần linh chỉ dẫn, hoàn toàn không biết tự tìm cách. Thí nghiệm thất bại thảm hại, còn nữ thần Ánh Sáng thì thật lòng yêu quý đại lục Farris này, cho nên nàng quyết định hi sinh bản thân, buông tay đánh cược một lần.
Thần Bóng Tối không đồng ý, cuộc chiến giữa các vị thần nổ ra.
Cuối cùng, phái của nữ thần Ánh Sáng giành chiến thắng, tất cả thần linh đều tự nguyện hoặc không tự nguyện bỏ mạng. Sau khi thần linh không còn, tốc độ phát triển của đại lục Farris quả thực bắt đầu tăng nhanh trở lại, cục diện bây giờ gần như có thể nói trời đất xoay vần.
Lời nhắn cuối cùng mà nữ thần Ánh Sáng để lại cho Lục Chỉ: Xin hãy giúp ta nói với người sáng tạo ra ta rằng người đó sai rồi, dục tốc bất đạt, thần linh xuất hiện cũng không thể giúp những thế giới này.
Về phần người sáng tạo ra nữ thần Ánh Sáng là ai…
Cố Kinh Bạch bỗng có một đáp án to gan, thật sự rất khó mà tin nổi, nhưng ngoài đáp án đó y không nghĩ được ra người nào khác, cho nên chân tướng… Khang Văn chính là người tạo ra tất cả những thứ này.[Hết chương 93]