Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 1

“Ngô tiên sinh, xin hỏi đối với những bức ảnh chụp chung của anh và người phụ nữ thần bí ngày hôm qua bị lộ ra, anh có cách nhìn như thế nào?”

Dưới khán đài, khuôn mặt của đám phóng viên đầy nghiêm túc, người xung quanh không nhịn được mà phải ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt đầy kinh ngạc.

Nhân vật chính trên sân khấu là Ngô Thế Huân, lúc này đây lại khẽ cau mày nhưng rất nhanh thôi lại khôi phục dáng vẻ thân sĩ điềm đạm bình tĩnh, tính toán một lúc rồi lịch sự mở miệng nói: “Buổi họp báo hôm nay sẽ không nói đến các chủ đề không liên quan đến bộ phim《Phong Mang》mong các vị lượng thứ!”

Đám phóng viên nhìn cái người “tiên phong” kia cuối cùng cũng không hỏi ra được tin tức giải trí khả dụng nào, trong lòng đều vô cùng hối tiếc, nhưng mà nhiều hơn cả là quan ngại cho cái người lúc này toàn thân lại đang chảy đầy mồ hôi kia. Buổi họp báo ra mắt phim mới của ảnh đế mà cũng dám tới phá rối, nếu không phải là điếc không sợ súng thì cũng là đằng sau lưng có chỗ dựa vững chãi, nhưng con người này quả là người đầu tiên.

Ngô Thế Huân bị những lời lẽ liên quan đến scandal làm cho phiền lòng, trả lời qua loa các câu hỏi rồi đi xuống hậu đài rời khỏi, lúc đi đến phòng nghỉ người đại diện Lâm Tranh cũng không còn ở đấy, anh lôi điện thoại ra nhìn một lượt nhấn vào hộp tin nhắn xem tin còn chưa đọc, rồi nhìn thấy thứ mà anh ta gửi qua cho anh.

Cái gì mà công ty có việc gấp nên phải về? Nghệ sĩ nhà mình cũng không hỏi liệu có chuyện gì còn quan trọng hơn?

Ngô Thế Huân nhìn mình trong gương, tâm trạng buồn bực khiến anh cảm thấy mái tóc đang được xịt kẹo gọn gàng của mình vô cùng khó chịu, chỉ muốn lập tức về nhà. Nghĩ đến đó thì đứng dậy thay ra bộ vest đang mặc trên người, mặc lại bộ đồ thoải mái của mình bước đến hành lang nhỏ để đi ra ngoài.

Đi ra đến cửa bèn thấy một chiếc SUV màu đen, trong tin nhắn Lâm Tranh cũng nói anh ta đã sắp xếp cho Ngô Thế Huân một chiếc xe để đưa anh về nhà, chắc là chiếc xe này rồi Ngô Thế Huân không nghĩ nhiều bèn đi tới mở cửa sau ngồi vào trong xe.

Người ngồi ở vị trí lái xe đội mũ lưỡi trai, nhìn từ đằng sau có thể thấy được là một người lái xe còn trẻ.

“Khu biệt thự Tinh Hải, tòa 3 502.” Ngô Thế Huân nói xong địa chỉ thì lôi điện thoại ra, mở weibo lên xem, khắp nơi đều vẫn là hình ảnh “hẹn hò” mà đám săn ảnh tung ra đêm qua, trên mạng cũng đang bùng nổ thảo luận, lời mắng mỏ tiếng thổn thức hòa thành một mảng hỗn loạn, tuy là mắng người phụ nữ kia nhưng dù gì cũng đã gắn thêm vào ba chữ Ngô Thế Huân.

Tâm trạng lại càng bừng bừng lửa giận.

Từ năm 20 tuổi ra mắt đến nay Ngô Thế Huân đã 25 tuổi, thành công trở thành anh cả của công ty giải trí Thiên Âm, bởi vì xuất thân gia thế hiển hách cho nên scandal gần như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh, bản thân anh là người có cuộc sống thận trọng, tác phong làm việc đàng hoàng lại cộng thêm thế lực gia đình âm thầm áp chế, thì còn ai dám liều mạng đi giả mạo tin tức.

Nhưng mà cuối cùng tối qua kết giới cuối cùng cũng bị phá bỏ, tự nhiên ở đâu lại lòi ra một người phụ nữ, chưa kịp giải quyết thì Ngô Thế Huân đã phải vội đến tham gia họp báo cho bộ phim mới, người đại diện cũng nói là sẽ không có phóng viên nào dám làm loạn thế mà kết quả vẫn có kẻ lọt vào được.

Ngô Thế Huân tắt máy điện thoại, lại phát hiện mình vẫn ở nguyên chỗ cũ, cho nên không nhịn được mà ngữ khí có chút không vui vội hỏi: “Sao cậu còn chưa lái xe đi thế?”

“Ồ…”

Người lái xe trẻ tuổi vội vàng khởi động xe, rồi mở bảng dẫn đường trên xe ra.

Đại khái đã qua khoảng 20 phút, tiếng điện thoại inh ỏi làm Ngô Thế Huân đang ngủ bù tỉnh giấc, anh đưa điện thoại lên xem người gọi đến là Lâm Tranh.

“Cậu ở đâu rồi?” Ngữ khí người gọi đến có vẻ rất sốt ruột.

“Ừm?” Ngô Thế Huân không hiểu.

“Nhân viên đều nói là cậu đi từ sớm rồi, cậu cũng không lên cái xe mà tôi sắp xếp cho cậu. Cậu đừng có mà đi lung tung đấy nhé, chuyện phát sinh ở buổi họp báo tôi đã nghe qua rồi, hiện tại scandal đang…”

Người ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong, Ngô Thế Huân đã cúp điện thoại.

“Dừng xe!” Anh hướng người lái xe trẻ tuổi quát lớn.

Người lái xe quả nhiên giật mình, bờ vai khẽ run một cái, rất nhanh đã đỗ xe vào lề đường. Ngô Thế Huân nhìn cậu chằm chặp, chỉ là người kia căn bản không có quay đầu lại.

“Cậu là ai?”

Người trước mặt qua một lúc mới mở miệng nói: “Em là thực tập sinh của Thiên Âm.” Cậu có chút hoảng hốt, từ đầu đến cuối đều không dám quay đầu.

Ngô Thế Huân còn đang định hỏi cậu có mục đích gì, người kia đã mở lời.

“Tiền bối, là…anh lên nhầm xe…”

Một câu thôi mà cũng đủ làm Ngô Thế Huân nghẹn lời, anh cảm thấy đúng là mình hôm nay vô cùng không may mắn, mang theo tâm trạng bán tín bán nghi, anh đội mũ lưỡi trai lên bước xuống từ cửa sau, đi lên cửa trước chỗ ghế phụ gõ gõ ý là muốn người trong xe mau hạ cửa kính xuống.

Trong xe là một thanh niên trẻ tuổi, cậu có chút chột dạ khi nhìn thấy khuôn mặt đã đen lại với đôi mắt đã bị kính đen che khuất, mím chặt môi, không nói gì.

“Tôi lên nhầm xe sao cậu không nói gì?” Ngô Thế Huân gác tay lên cửa kính, nhìn chằm chằm cậu trai kia, ánh mắt sắc bén.

Cậu trai vẫn đang trầm mặc, đến ánh mắt cũng vội vã dời đi giống như mình đang chịu ủy khuất, làm Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân có hơi chút ỷ mạnh hiếp yếu.

Ngô Thế Huân nhìn cậu không nói gì, cũng không còn đủ kiên nhẫn, nhìn cậu cũng không có dáng vẻ là tên săn ảnh liền hỏi: “Không được tiết lộ địa chỉ nhà tôi.” nói xong thì muốn đi ngay.

Đang định đi thì bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Cậu tên gì?”

“Lộc Hàm.”

——————————————————

Ngô Thế Huân ngồi dựa vào ghế trong phòng làm việc, trong tay là hai tờ giấy A4 trên đó là toàn bộ thông tin của Lộc Hàm.

“Cũng may là người của công ty chúng ta.” Anh lẩm bẩm nói.

Cầm hai tờ giấy trong tay, Ngô Thế Huân bất giác cảm giác cảm thấy người mới này có chút đáng thương. Dù sao cũng là nghệ sĩ, tất cả thông tin lại vẻn vẹn chỉ có hai trang giấy là nói hết, chứng tỏ người đó không có thành tựu gì.

Lâm Tranh không biết làm sao trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, nhịn mãi nhịn mãi cuối cùng cũng không nhịn được, ghét bỏ nói: “Cậu có tâm chút được không?”

“…”

Lâm Tranh tiếp tục nói: “Nếu như đấy thật là tên săn ảnh thì cậu sau này định làm sao? Chung cư Tinh Hải không định ở nữa phải không? Vừa mới trang trí xong!” Anh ta tức đến vò đầu vò tóc rối bù.

Ngô Thế Huân không nói gì, nhàn nhạt cười, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn tấm ảnh trên tờ giấy.

Người trong bức ảnh với kiểu tóc ngoan hiền, đôi mắt to tròn hướng về phía ống kính, khóe miệng hơi cong cong càng làm tôn lên dáng vẻ ngoan ngoãn của mình, ở cánh môi trên có một điểm nhấn rõ rệt mà người ta cũng thường nói ai có điểm này đều phá lệ gợi cảm.

“Không có lẽ nào…”

“Cái gì?” Lâm Trang nhìn về hướng Ngô Thế Huân đang tự nói chuyện một mình, nhìn mặt đầy lưỡng lự.

Ngô Thế Huân chỉ chỉ vào bức ảnh, cau mày hỏi Lâm Tranh: “Anh nói xem, người mới có dáng vẻ thế này mà ở công ty đã hai năm còn chưa được ra mắt, có khoa học không cơ chứ?”

Lâm Trang gác tay lên trán, đối với người nào đó đang tự quên đi scandal của mình biểu thị bất lực nói: “Thiên Âm chắc là chỉ xem trọng mặt mũi đấy? Không có tài năng thì có được ra mắt không?”

Ngô Thế Huân hừ nhẹ cười một tiếng, không thể phản bác.

Để tránh cho người mới này không ra ngoài nói năng lung tung, Ngô Thế Huân định tìm hiểu một chút nhân cách của cậu, anh bèn đi thang máy xuống tầng 2 của công ty đi đến phòng tập của thực tập sinh.

Vừa mới từ thang máy bước ra, Ngô Thế Huân ẩn ẩn nghe thấy cuối dãy hành lang đang có tiếng nói phát ra, tự nhiên tò mò dâng lên anh bèn nhẹ chân nhẹ tay đi qua.

Phòng làm việc cuối dãy hành lang cửa vẫn chưa đóng chặt, Ngô Thế Huân nhìn lên bảng tên là phòng làm việc của Hà Thịnh, trong lòng thầm nghĩ lại có người nào xui xẻo chọc tức cái người nóng tính này rồi. Ngô Thế Huân năm đó cũng được Hà Thịnh dẫn dắt một đoạn thời gian, đối với người này một chút hảo cảm cũng không có.

“Tôi đã vì cậu mà giành lấy biết bao cơ hội, cậu đừng cố chấp như thế nữa!”

“Anh ta đã nhìn trúng cậu rồi, đừng có cái kiểu đàn gẩy tai trâu thế nữa, không thì vĩnh viễn đừng có mong được ra mắt!”

“Tối nay nhất định phải cùng đi đấy!”

Ngô Thế Huân ở bên ngoài cửa ít nhiều cũng nghe hiểu câu chuyện, hóa ra là vì chuyện này mà tức giận. Trong giây lát có chút thất vọng, quả nhiên công ty giải trí có lớn cỡ nào cũng không tránh được những chuyện quy tắc ngầm như thế này, lại còn là kiểu bị ép buộc. Đại bộ phận người mới đều là thân cô thế cô, kiên trì như thế nào, sa đọa thế nào, có thể nổi tiếng hay không, ai cũng nói không chuẩn.

Ngô Thế Huân đang thất thần thì bỗng nhiên người trong phòng lại bước ra, nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng dựa vào tường thì bị giật mình. Tiền bối ngôi sao đang đứng trước mặt hơn nữa lại còn nghe thấy những lời vừa rồi, Lộc Hàm càng cảm thấy mình không có đất dung thân, vội vàng nắm chặt tay lại thành quyền rời khỏi.

“Sao không chào hỏi tiền bối một câu thế…”

Ngô Thế Huân nương theo bóng lưng cậu nói với theo, không biết phải làm sao cười cười rồi cũng rời khỏi.

Nửa đường đi lại nhận được tin nhắn của Lâm Tranh, hỏi anh tối nay đạo diễn và nhà đầu tư của《Phong Mang》có mở tiệc, hy vọng anh tham dự.

Tối nay?

【Hà Thịnh có đi hay không?】

【Hỏi cái này làm gì? Nghe nói anh ta có đi, sao anh ta cũng đi nhỉ?】

Ngô Thế Huân nhìn đoạn tin nhắn, trong lòng đã sáng tỏ, cười cười xong rồi mở bàn phím lên gõ một chữ rồi gửi đi.

【Đi.】
Bình Luận (0)
Comment