Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 13

“Này, Tiểu Lộc, cậu nói anh Thế Huân sao lại nuôi nhóc hamster này chứ?” Tống Thanh Thuỷ ngồi xuống dưới đất bên cạnh giường của Lộc Hàm nói.

“Anh Thế Huân cao lớn lại đẹp trai, nhóc hamster lại mập mạp ngốc nghếch…”

Tiểu Hoàng đang đứng ở trên giường yên lặng gặm hạnh nhân Lộc Hàm đưa tới, đối mặt với Tống Thanh Thủy đang đùa giỡn lỗ tai của nó, Tiểu Hoàng vô cùng coi thường đồng thời lùi dần lùi dần ra đằng sau.

Lộc Hàm cúi đầu nhìn cái tên nhóc ngốc manh kia, nghĩ một hồi mới nói: “Thích động vật nhỏ cũng đâu có gì là kỳ lạ!”

Sau đó lại bồi thêm một cậu: “Cậu không cảm thấy…nó rất đáng yêu sao?”

Tống Thanh Thuỷ nghiêm túc nhìn một lượt rồi cũng gật đầu.

Một tiếng trước Ngô Thế Huân đã bị bạn bè gọi ra ngoài, trước khi đi còn nói mấy hôm này giao Tiểu Hoàng cho Lộc Hàm chăm sóc. Sau đó Lộc Hàm cùng Tống Thanh Thuỷ đối với nhóc hamster chỉ biết ăn kia thành ra lại có chủ đề để nói chuyện, chỉ nhìn nhóc ăn thôi mà cũng mất gần một tiếng đồng hồ.

Cánh tay của Tống Thanh Thủy gác lên cái bàn trên giường, tay chống vào cằm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lộc Hàm. Lộc Hàm bị cậu ấy nhìn chằm chằm có chút bất an, cho nên ngại ngùng mà tránh đi tầm mắt của người kia, rồi hỏi: “Nhìn gì thế?”

Tống Thanh Thuỷ không trả lời, cậu cố gắng nhìn xuống, qua được một lúc thì do do dự dự cuối cùng cũng mở lời nói: “Tiểu Lộc sao mà quen được anh Thế Huân vậy?”

Lộc Hàm đương nhiên là hơi bất ngờ, bởi vì không nghĩ đến cậu ấy sẽ hỏi một câu như thế. Lộc Hàm vẫn nghĩ Ngô Thế Huân đối với chuyện cậu bị quy tắc ngầm có chút bất bình, cho nên mới giúp đỡ cậu, hoặc là do anh đối với cậu có hứng thú.

Nhưng mà gần đây thấy được, vế sau hình như không được logic cho lắm!

Vì vậy Lộc Hàm ngập ngừng một chút mới nói: “Là trùng hợp trong một buổi tuyên truyền phim.”

Tống Thanh Sơn lập tức truy hỏi: “Cậu cảm thấy anh Thế Huân là người có dễ giao tiếp không?”

Lộc Hàm nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Đương nhiên!”

Tống Thanh Thuỷ khẽ ừ một tiếng, không có biểu đạt rõ ràng cái gì cũng không nói tại sao mình lại hỏi những câu này.

Tiểu Hoàng ăn no hạnh nhân rồi thì trèo lên trước ngực Lộc Hàm, sau đó chạy quanh một vòng rồi co người lại thành một nắm tròn tròn dường như là sắp ngủ rồi!

“…” Lộc Hàm vạn phần bất lực.

Tống Thanh Thuỷ lúc lắc cái mông đi đến trước hai cái chân của Lộc Hàm, rồi nhìn chân cậu nói: “Tôi chưa từng thấy anh ấy đối với ai quan tâm như vậy!”

Một câu nói vừa khéo đi vào chủ đề, nếu như đây là cuộc đối thoại giữa những cô gái với nhau tự nhiên sẽ trở thành chuyện của một chàng trai nào đó đang tỏ ra vô cùng quan tâm đến một cô gái nào đó như thế chính là thích rồi, nhưng mà giữa những người đàn ông với nhau thì không cần nghĩ nhiều thế.

Hơn nữa Lộc Hàm có một đoạn quá khứ không muốn nghĩ đến lắm! Hà Miễn không phải lúc khởi đầu cũng là luôn lấy lòng cậu, sau đó không vừa ý chuyện cậu không biết điều, cuối cùng rồi cũng là cưỡng bách cậu sao? Lộc Hàm nghe một lúc mà thấy hít thở không thông, bởi vì nhất thời không thể tưởng tượng nổi nếu như tiền bối mà mình sùng bái tỏ ra chiếu cố mình, chỉ hoàn toàn là vì muốn lấy chuyện quy tắc ngầm với cậu làm mục đích thì sẽ như thế nào?

Sắc mặt Lộc Hàm có chút không tốt, không hiểu nổi lời kia của Tống Thanh Thủy là có ý gì, rốt cuộc là chỉ vô tình nói thế hay là trong lời nói còn ẩn dấu ý tứ khác. Cho nên cậu trầm mặc không trả lời.

Tống Thanh Thủy đại khái cũng cảm thấy không khí quá cứng ngắc, cho nên lúng túng cười cười rồi liên tiếp nói: “Cũng khó trách hahaha…anh Thế Huân còn chưa có bạn gái bao giờ, nên tôi cũng không biết được bộ dáng anh ấy đối tốt với người khác là như thế nào…”

Lộc Hàm hiển nhiên là ngẩn cả người, Ngô Thế Huân là kiểu đàn ông cường thế hơn nữa lại phát ra mê lực của người đàn ông trưởng thành thành đạt sao có thể 20 mấy tuổi vẫn chưa từng có bạn gái…

Tống Thanh Thủy nói xong cũng thấy mình ngốc thật, cho nên trong đầu tràn đầy ý nghĩ: …Có phải mình lại nói sai không! Định mệnh mình đây là đang để lộ ra anh Thế Huân là đồng chí sao? AAA quả nhiên đúng là tại mình còn chưa đọc xongTổng tài đại nhân chỉ sủng một mình tôicho nên mới nói linh tinh tiếng Trung gây ra phiền phức như vậy!

Sau đó Lộc Hàm có chút không hiểu nhìn về hướng người nào đó vừa bị đụng vào tường.

“Cái đó…Cậu không sao chứ?…”

Tống Thanh Thủy mãnh liệt quay đầu mặt như sắp khóc, dùng tay chỉ vào miệng xong lại xua xua tay ý đại khái là: tôi không thể nói, đừng để ý đến tôi!!!

Lộc Hàm: “…” Đúng là cùng một mẹ sinh ra…

——————————————————

Buổi tối, Lộc Hàm cần được nghỉ ngơi nhiều nên là đã đi ngủ sớm, cho đến nửa đêm Ngô Thế Huân mới từ tiệc rượu trở về.

Trong giới có một đồng nghiệp kết hôn bí mật, vì muốn tránh không bị lộ tin tức vợ chồng nhà họ chỉ mời bạn bè thân thiết nhất trong giới đến tiệc rượu xem như chúc mừng.

Chơi cũng khá vui, nên Ngô Thế Huân uống nhiều hơn bình thường một chút, trước khi về nhà đầu óc anh đã hơi choáng váng sau đó vẫn là được Lâm Tranh đưa về đến cửa biệt thự, Ngô Thế Huân mới kêu anh có thể về.

Lâm Tranh thuận tiện gọi điện cho Tống Thanh Thuỷ, đón cậu ấy đi để lại thế giới hai người cho Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm ngủ cũng không say, cho nên khi cánh cửa phòng mình được mở ra cậu đã ngay lập tức tỉnh lại. Mở to mắt nhìn ra phía ngoài cửa, nhờ có ánh sáng chiếu vào mà Lộc Hàm nhận ra người vào phòng là Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân đi từng bước từng bước gần về phía Lộc Hàm, điều này làm Lộc Hàm nhớ đến câu nói ám muội của Tống Thanh Thuỷ khi nãy, vì vậy đầu óc cậu lúc này vô cùng hỗn loạn.

Mắt Lộc Hàm nhắm chặt lại, thậm chí cảm giác đến hơi thở cũng biến mất. Chỉ còn lại thính giác cùng xúc giác, Lộc Hàm cảm nhận được hơi thở của Ngô Thế Huân sắp phả lên da thịt mình. Càng lúc càng nghe rõ âm thanh kia, tiếng dép đi trong nhà quẹt quẹt trên sàn gỗ, vạt áo chạm vào chăn còn có cả tiếng da thịt va chạm.

Lộc Hàm thậm chí còn cảm thấy tiếng đập của trái tim mình vô cùng lộ liễu, có phải là đang phập phồng quá lớn hay không sẽ để người khác nhận ra cậu không hề ngủ.

Bỗng nhiên! Trên môi lại có thêm một phần trọng lượng.

Trên khuôn mặt bị hơi thở nồng mùi rượu của Ngô Thế Huân quấn lấy, đôi môi của anh dừng lại trên đôi môi của cậu, dường như không có ý muốn rời đi. Trái tim của Lộc Hàm dường như ngừng đập, nhưng trong khoảnh khắc Ngô Thế Huân có hơi khẽ rời đôi môi của cậu đi một chút, trái tim Lộc Hàm như được sống lại liều mạng đập liên hồi.

“Lộc Hàm!”

Còn chưa kịp điều chỉnh, đột nhiên lại bị gọi tên, Lộc Hàm hoàn toàn ngây cả người.

“Đôi mắt của cậu đang run rẩy, mau mở mắt ra đi!”

Lộc Hàm đại khái suy nghĩ hơn 10 giây, rốt cuộc cũng mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là đôi mắt của Ngô Thế Huân đang gần trong gang tấc.

Anh còn không đợi cho Lộc Hàm kịp phản ứng, lại tiếp tục hôn xuống còn gia tăng lực độ nhấn xuống đôi môi kia như đóng một con dấu vậy.

Ngô Thế Huân yên lặng chạm lên khuôn mặt đã nóng rẫy của Lộc Hàm, khẽ cười.

Lộc Hàm giơ tay lên bắt lấy tay của Ngô Thế Huân, tay của cậu còn hơi run run.

Cậu dừng lại một chút, rồi nói: “Anh…”

“Tiểu Lộc…” Ngô Thế Huân cắt đứt lời Lộc Hàm, tiếp tục nói: “Tôi muốn ở bên em!”

Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân điên rồi, cậu cũng điên rồi, đây hoàn toàn chỉ là một giấc mộng.

“Anh…anh uống say rồi…” Lộc Hàm né tránh bàn tay của Ngô Thế Huân, quay đầu sang một bên.

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình, nhẹ nhàng cầm lên hôn hôn vào đầu ngón tay.

Thân thể Lộc Hàm cứng đờ nhắm chặt hai mắt, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân xa dần, còn truyền đến tiếng mở cửa và tiếng khoá lại.

Năm rưỡi sáng hôm sau, Ngô Thế Huân ngồi trong khoang hạng nhất, ngón tay không ngừng cào tóc, đau khổ hành hạ mái tóc của mình, sau đó bày ra vẻ mặt khốn khổ nhìn Lâm Tranh, nói: “Tại sao tôi say rượu lại vào phòng Lộc Hàm chứ?”

Lâm Tranh: “…” (Mặt lạnh lùng)

Ngô Thế Huân: “Tôi có phải là ngốc quá không…Sao lại kích động như thế…”

Lâm Tranh: “…” Đâu có thua thiệt gì!

Ngô Thế Huân: “Tại sao tôi lại hôn em ấy? Lại còn tỏ tình? Tôi có phải bị ngốc hay không?!”

Lâm Tranh: “…” Ai bảo cậu làm.
Bình Luận (0)
Comment