Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 32

“Sau đó em cũng không biết chuyện gì.”

Lộc Hàm nói rất lâu, nhớ lại rất nhiều chuyện, từng điểm ký ức được nhắc lại khiến người bi thương, dù sao cũng từng là cố nhân nói ra thì đơn giản nhưng vẫn là không thể hoàn toàn thản nhiên.

Ngô Thế Huân yên lặng dựa vào gáy Lộc Hàm, không muốn làm cậu gián đoạn.

Lộc Hàm ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Từ đó về sau, em đều bận bịu chuẩn bị vào công ty giải trí, bởi vì trong nhà không có tiền cho nên không thể tiếp tục đi học.”

“Trước khi vào được công ty giải trí, em đã nhận được cú điện thoại lạ, người đàn ông đó cảnh cáo em không được tiến vào giới giải trí, nếu không ông ta nhất định khiến em đau khổ. Lúc đó em cũng không tin…”

“Sau đó vài lần gặp trắc trở, em mới phát hiện có lẽ những lời ông ta nói là đúng, có lần em cố hỏi xem ông ta rốt cuộc là ai, ông ta mới nói Dương Thiên Hội vì muốn quay về nước tìm em, cho nên gặp phải tai nạn máy bay.”

“Đại khái có lẽ là người nhà của cậu ấy, ông ta vốn dĩ vừa có thế lực lại có tiền tài cho nên không cần em hoàn tiền, nhưng cũng không để em sống yên ổn. Từ đó về sau em cũng không nhận thêm cú điện thoại nào của ông ta nữa, cũng bởi vì vẫn luôn bị Hà Miễn quấy nhiễu.”

“Sau đó em được anh nâng đỡ, cho nên ông ta lại xuất hiện.”

Lộc Hàm thở dài một hơi thật sâu, qua một lát mới xoay người lại, khuôn mặt đối diện với Ngô Thế Huân.

Cậu nói: “Cảm ơn.”

Nói xong, liền nhướn mình lên đặt một nụ hôn lên môi Ngô Thế Huân, nói không hết có bao nhiêu thành khẩn.

Ngô Thế Huân nghe được những lời kia của Lộc Hàm càng cảm thấy cậu đáng thương, vốn dĩ cuộc sống đã không thuận lợi vậy mà còn rước thêm hoạ vào thân. Rõ ràng là người được yêu thương, vậy mà cuối cùng lại trở thành vô tội bị trừng phạt.

“Em có thích Dương Thiên Hội không?”

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo cậu.

Lộc Hàm cụp mắt xuống, nói: “Không!”

“Vậy thì em không có tội!”

Ngô Thế Huân giơ tay lên nâng lấy khuôn mặt Lộc Hàm, nhìn cậu, tiếp tục nói: “Cậu ta thích em là việc của cậu ta, không có liên quan gì tới em. Em cũng đừng quá tự trách mình.”

Lộc Hàm nín thở, do dự rất lâu, mới phản bác: “Nhưng cậu ấy chết rồi, đều là vì em.”

Trong biểu tình của Lộc Hàm còn mang theo một chút áy náy, nghe được những lời kia của Ngô Thế Huân còn cảm giác như nhận được phao cứu sinh nhưng vẫn không thể hoàn toàn vứt bỏ nỗi sợ hãi và tự trách đã bao năm.

Lời trong miệng tuy là phản bác, nhưng trong lòng lại không ngừng nỗ lực khuyên nhủ bản thân tự cho mình lý do không cần cảm thấy tự trách.

Ngô Thế Huân bất lực thở dài, bàn tay xoa xoa lưng Lộc Hàm, nói: “Có thể đau buồn, nhưng không thể thay đổi cuộc sống của em.”

Anh lại vươn tay lên ôm lấy Lộc Hàm càng chặt, nói: “Hơn nữa, bây giờ đã trở thành cuộc sống của chúng ta. Chúng ta!”

————————————————

Cuộc sống quá bình thản sẽ khiến con người ta cảm thấy nhàm chán, nhưng nếu như lại quá mức cuồng nhiệt cũng khiến con người không chịu nổi.

Giới giải trí lại một lần nữa nổi lên sóng gió bởi tài khoản “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí“.

Đêm khuya ngày 12 tháng 7, vào lúc 10h50 phút, web chủ của nick “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” đăng tin như sau:

【Bộ phim điện ảnh《Tầm mịch》đã tạm định được hai nhân vật chính, là ngôi sao họ W vô cùng nổi tiếng cùng tiểu thịt tươi L mới nổi. Hai người trước đó không lâu đã từng hợp tác trong một bộ phim thanh xuân nào đó, quan hệ rất tốt, tốt đến mức có fans chụp được L tiên sinh đến chơi nhà W tiên sinh, thật sự rất đáng để cho mọi người mong đợi!】

《Tầm mịch》là lời hứa cuối cùng của đạo diễn Vương Tống Vỹ nổi tiếng đã nói trước khi về ở ẩn.

Hiện tại đạo diễn Vương Tống Vỹ đã 60 tuổi, là đạo diễn nổi tiếng trước khi ở ẩn đã giành được rất nhiều giải thưởng, ông là đạo diễn theo phóng cách hướng ra thế giới. Trước khi ông về ở ẩn có nói muốn trải nghiệm làm phim về đề tài bi kịch trong tình cảm đồng tính, cũng vừa xinh kịch bản của《Tầm mịch》luôn ở bên người, chỉ là vẫn mãi chưa tìm được diễn viên phù hợp. Nếu chỉ cần đến một ngày cho ông gặp được diễn viễn vừa lòng, ông nguyện ý tái xuất giang hồ, quay xong bộ phim đó sẽ yên tâm chấm dứt hẳn tâm nguyện làm phim của mình.

Đây quả là lời khiêu chiến rất to tát.

Trong nước cũng chưa phải chưa từng làm qua phim ảnh về đề tài đồng tính, nhưng cũng không có ai đem những bộ phim đó đi tuyên truyền quá nổi bật, dẫu sao dất nước này vẫn là một đất nước phong kiến.

Bởi vì danh tiếng của Vương Tống Vỹ mà bộ phim nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Bài weibo nửa thật nửa giả này được đăng lên, mọi người đều repost bàn luận rất nhiều còn trực tiếp lên hotsearch.

Có thể là do thủy quân cố ý làm vậy, mọi người bắt đầu dấy lên suy nghĩ hai nhân vật chính là Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, bởi vì hai người họ quá mức phù hợp.

Vốn dĩ Lộc Hàm sáng nay còn ở chung cư ăn bánh mỳ cùng uống sữa, sau đó sẽ tự lái xe Ngô Thế Huân mua cho cậu đến phim trường, thì chuông cửa lại đột nhiên vang lên, từ cửa mắt mèo Lộc Hàm nhìn thấy đó là Tống Thanh Thủy cho nên không hề nghi ngờ gì mà mở cửa ra.

Vừa vào cửa Tống Thanh Thủy đã kéo Lộc Hàm ngồi xuống sô pha, nhìn thấy cậu ấy thở hồng hộc, Lộc Hàm cực kỳ nghi hoặc cho nên liền hỏi: “Làm sao thế?”

Tống Thanh Thủy từ trong túi quần lôi điện thoại ra, sau đó cúi đầu dùng vận tốc nhanh nhất nhấn cái gì đó, vừa nói: “Anh Thế Huân bảo tôi hôm nay phải ngăn cậu không được đến phim trường, trên mạng có tên não tàn đáng ghét nào đó tung bài bát quái, nên phỏng đoán sẽ có đám phóng viên đi chặn cậu.”

Nói xong, cậu ấy dúi điện thoại vào tay Lộc Hàm, trên màn hình chính là bài weibo của “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí.”

Lộc Hàm đọc từ bài viết cho tới bình luận, trợn tròn mắt, cuối cùng ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Thủy, nói: “Điên, điên à…”

Tống Thanh Thủy bất lực thở dài, nói: “Sóng gió khôn lường, quá loạn quá loạn.”

Lộc Hàm trả điện thoại lại cho Tống Thanh Thuỷ; sau đó lôi ra điện thoại của mình có chút đắn đo, cuối cùng vẫn là tự mở ra weibo của mình.

Quả nhiên là thảm đến không chịu nổi.

Cậu có chút do dự nghi hoặc hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”

Tống Thanh Thuỷ trả lời: “Yên lặng quan sát, hôm nay đừng đến phim trường nữa. Anh Thế Huân đang nghi ngờ có kẻ cố ý giở trò, tám phần muốn tạo tin đồn về hai người, sau đó hắt bẩn vào danh tiếng của cậu.”

Lộc Hàm cảm thấy buồn bực, đúng là vô lực phản kháng. Bởi vì trên thực tế đúng là họ đã ở bên nhau, nếu như có tin đồn nổ ra thật sự rất phiền phức, cậu thật sự nghi ngờ bản thân mình đến lúc đó có thể diễn được hay không? Có thể cố tỏ ra mình một thân chính nghĩa, hoàn toàn trong sạch hay không?

Tống Thanh Thuỷ yên lặng nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm một lát, sau đó dường như là nhớ ra chuyện gì, bèn vội vàng mở cửa đi ra ngoài sau đó khi trở vào lại xách theo một cái lồng cho mèo.

Cửa lồng vừa được mở, Carson đã chui ra, phát hiện bốn bề đều là cảnh vật xa lạ, cậu chàng lúc đầu còn hơi lo lắng, lông dựng ngược lên, chân bám chắc xuống nền nhà, ngó Đông rồi lại ngó Tây.

Cuối cùng quay đầu qua nhìn thấy trên sô pha ngoài Tống Thanh Thuỷ ra, còn có Lộc Hàm đang mở to mắt nhìn mình, thì cậu chàng liên nhanh nhảu chạy đến hướng ống quần của Lộc Hàm dùi dụi lấy lòng.

Lộc Hàm không nói được gì quay ra nhìn Tống Thanh Thuỷ, dùng biểu tình trên khuôn mặt ám thị “muốn làm gì”.

Tống Thanh Thuỷ cười cười, nói: “Dù sao thì cậu cũng không ra khỏi nhà được, ở nhà chăm Carson hộ tôi đi, tôi và anh tôi phải đi Thanh Đảo một chuyến!”

Lộc Hàm cảm thấy bất bình, hỏi: “Sao cậu không đưa qua cho Lâm Tranh chăm hộ?”

Tống Thanh Thuỷ lập tức trả lời: “Không được! Carson mà gặp anh ấy thì liền nháo!”

Lộc Hàm: “…”

——————————————————

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào thắp sáng cả căn phòng, Lộc Hàm ngồi trên sô pha, chậm rãi “a” một tiếng sau đó duỗi duỗi thân mình vươn vai một cái. Cuối cùng lại ngồi dựa vào sô pha, úp kịch bản lên mặt.

“Buồn ngủ rồi?”

Ngô Thế Huân ở phía đối diện, nhìn bộ dạng lười nhác của Lộc Hàm liền hỏi.

Lộc Hàm gỡ kịch bản đang úp trên mặt mình xuống, nghiêng mắt qua nhìn Ngô Thế Huân, nói: “Hôm nay bởi vì tin đồn mà không thể đến phim trường, nhưng sao em muốn đọc kịch bản mà anh cũng ở đây.”

Ngô Thế Huân cười một tiếng, cúi đầu lật lật kịch bản giống y hệt của Lộc Hàm trong tay mình, nói: “Em đã quay đến đoạn nội dung nào rồi?”

Lộc Hàm nghĩ một lát, rồi nói: “Nghiêm Chân nhìn thấy cảnh sư phụ truyền bảo vật cho Bạch Khởi.”

Ngô Thế Huân lý trí khí cường, truy hỏi: “Em có biết cảnh sau chính là cảnh hôn không?”

Lộc Hàm toàn thân giật mình, cầm kịch bản lật qua lật lại, cánh môi hơi khẽ cong lên nói: “Em nhớ là còn lâu nữa mới đến mà…không thể nào a…”

Sau đó lật mãi lật mãi những trang kịch bản đáng thương, cũng đến được những trang cậu đã đánh dấu xanh đỏ.

Lộc Hàm: “…”

Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu lại ngây người ra, liền khẽ cười rồi bước đến, cúi đầu nhìn ba cái dấu chấm than cảm thán Lộc Hàm viết trên trang kịch bản. Sau đó liền hỏi: “Tuy rằng không phải hôn lưỡi, nhưng mà hôn thì cũng phải có kỹ thuật.”

Ngô Thế Huân lại ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ, sau đó đi tới kéo rèm cửa lại, rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm.

Nghiêng đầu qua hỏi: “Anh dạy em nhé?”

Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu, nói: “Nói cứ như em không biết ấy!”

“Hứ!”

Ngô Thế Huân cảm thấy vô cùng bất lực, giơ tay lên khẽ vò tóc Lộc Hàm, nhìn thấy tên tiểu quỷ này bày ra dáng vẻ mạnh mẽ thật sự rất thú vị.

Sau đó anh nói: “Thế em nhớ kỹ đấy, bảo đảm sau này đừng đến cầu xin anh dạy em.”
Bình Luận (0)
Comment