Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 27

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Sau khi bị con lợn Triệu Phi Vũ này kéo chiếc mặt nạ xuống, mắt Tống Kỳ Sâm còn không dám nhìn về phía Khương Miện lấy một lần.

Trong lòng anh đầy sự dày vò đợi Chương Thấm hoàn thành các thủ tục của chương trình. Đám thí sinh lần lượt ra khỏi phòng cố vấn để tham gia các hạng mục khác, Tống Kỳ Sâm mới thoáng nhẹ nhõm được một nửa.

Tại sao là một nửa?

Thực sự là thời gian ghi hình sắp tới còn dài, đối phương đã trông thấy anh thì sớm muộn gì cũng sẽ tóm được anh. Tới lúc đó việc “đổ máu” chắc chắn là không tránh khỏi…

Nghĩ tới cảnh tượng đó, tâm trạng của Tống Kỳ Sâm từ vui vẻ kiếm tiền biến thành cau có kiếm tiền.

“Hahaha A Sâm, tớ không ngờ cậu sẽ đến tham gia chương trình luôn ấy. Nói thật đi, có phải vì tớ nên cậu mới đến đúng không? Cậu cũng trọng nghĩa quá! Hahaha.”

Triệu Phi Vũ với nét mặt rạng rỡ vỗ mạnh vai Tống Kỳ Sâm.

Tống Kỳ Sâm: “…” Ha ha.

Triệu Phi Vũ – cậu cả nhà họ Triệu thuộc giới thượng lưu, biệt danh là Triệu Husky.

Chủ yếu là do người này có năng lực gây rắc rối cực mạnh, thuộc tuýp người ham hóng hớt. Đáng tiếc là các bậc trưởng bối trong nhà họ Triệu người nào cũng cổ hủ. Có lẽ để chống lại mấy ông già cổ hủ trong nhà nên vừa tốt nghiệp đại học, Triệu Phi vũ đã lao đầu vào giới giải trí, lăn lộn bao nhiêu năm đã tạo được không ít tiếng tăm.

Hiện giờ cậu được xem là nhà sản xuất âm nhạc tài năng nổi tiếng trong giới.

Cậu cũng là người bạn đầu tiên và duy nhất mà Tống Kỳ Sâm quen biết sau khi được nhận về nhà họ Tống.

Ở bên nọ, sự nhiệt tình của Triệu Phi Vũ không được Tống Kỳ Sâm đáp lại. Song, cậu vẫn không tức giận mà ngược lại còn thẳng thừng đi tới sau lưng Tống Kỳ Sâm, liếc nhìn con số lít nha lít nhít trên máy tính của anh mà da đầu tê rần.

“Cái gì thế đại ca, ra ngoài chơi mà vẫn không quên làm việc à! Có cần phải cố gắng tới vậy không?” Triệu Phi Vũ bất giác kêu lên.

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm quay đầu thoáng nhìn cậu một cái rồi lại chuyển tầm mắt về màn hình máy tính.

Thấy thế, Triệu Phi Vũ biết rõ tính cách của bạn mình nên chán nản bĩu môi. Cậu bóc một quả chuối từ đĩa trái cây trên bàn và bắt đầu lột ăn.

Người đàn ông tóc xanh lá vừa ăn vừa đánh giá góc nghiêng hoàn hảo không tì vết của Tống Kỳ Sâm.

Trong lòng không khỏi thầm thán phục.

Mẹ nó, một thời gian không gặp sao cậu cảm thấy nhan sắc của tên này lại tăng thêm một nấc nữa, cũng sắp vượt qua cậu rồi.

Tới bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của Tống Kỳ Sâm khi mới được nhận về nhà họ Tống và lần đầu tham dự buổi tiệc cách đây vài năm. Lúc ấy cả người anh gầy như vừa đi tị nạn về, toàn thân chỉ có da bọc xương, ban đêm đi ra ngoài khéo người ta còn tưởng là bộ xương từ bệnh viện nào trốn ra ấy chứ.

Diện mạo xấu xí đến mức chẳng ai dám lại gần trong phạm vi 3m.

Chưa kể ánh mắt của người này còn giống sói cô độc, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta hoảng sợ.

Khi đó, tuy Tống Kỳ Sâm là con trai ruột duy nhất của ông Tống nhưng do nhiều năm lang thang bên ngoài, lại không được tiếp nhận nền giáo dục tốt, nên dẫn đến rất nhiều người từ tận đáy lòng cho rằng Tống Huy nhận về đứa con trai này thì sau này nhà họ Tống cũng chỉ nuôi thêm một miệng ăn mà thôi. Tập đoàn Tống thị to lớn như thế, cuối cùng vẫn phải giao cho đứa con nuôi Tống Hi Quang được bồi dưỡng kỹ càng nhiều năm.

Nhưng ai có thể ngờ được vài năm trôi qua, Tống Kỳ Sâm lại có bản lĩnh như này.

Những người từng mỉa mai Tống Kỳ Sâm trước đây, bây giờ đứng trước mặt anh ai cũng phải cười nịnh nọt, kể cả anh trai của Triệu Phi Vũ cậu.

Ặc.

Nghe nói lúc trước ông Tống tìm được anh là lúc anh quá túng thiếu, bước đến đường cùng phải bán máu. Thậm chí còn bí mật thỏa thuận với người ta về việc hiến thận có thù lao, suýt nữa đã ký hợp đồng.

Kỳ thật theo hiểu biết của cậu về Tống Kỳ Sâm, dù người này lớn lên trong cô nhi viện nhưng năng lực rất đỉnh. Đáng lẽ chẳng đến mức phải làm như thế.

Nhưng về sau Triệu Phi Vũ mới biết rằng nếu chỉ một mình anh thì đương nhiên không tới nỗi phải làm vậy, song đằng sau anh còn có hơn chục đứa trẻ ở cô nhi viện. Những đứa trẻ bị bỏ rơi ở cô nhi viện ít nhiều gì trên người cũng có vấn đề sức khỏe. Còn không đúng sao, có một bé gái khoảng 3 – 4 tuổi được phát hiện mắc bệnh bạch cầu, cần gấp một khoản tiền lớn để phẫu thuật.

Đối mặt với tất cả những điều này, có lẽ Tống Kỳ Sâm trước kia sẽ chẳng tận tâm tận lực tới thế. Nhưng ai bảo lúc đó mẹ viện trưởng vừa mất, Tống Kỳ Sâm đã cố hết sức nhưng vẫn không cứu được người phụ nữ mà mình vẫn xem như mẹ trong suốt hơn 10 năm lưu lạc bên ngoài.

Cuối cùng, anh chỉ kịp hứa với bà trước khi qua đời rằng với tư cách là anh cả, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho các em trai em gái ở cô nhi viện.

Sau đó, anh như phát điên quyết tâm cứu bé gái mắc bệnh bạch cầu. Vì thế mà suýt bán thận…

Nhớ tới đây, Triệu Phi Vũ cũng đã ăn xong quả chuối.

“Đúng rồi A Sâm, gần đây tớ kiếm được một ít. Dù sao tớ cũng không tiêu hết được nhiều như vậy nên đã chuyển vào tài khoản cho cậu rồi…”

Vứt vỏ chuối vào thùng rác, Triệu Phi Vũ nhắc nhở

Vì đang phát sóng trực tiếp và còn do tật xấu quái lạ của người nào đó nên cậu cũng không nói quá rõ ràng.

“Ừm.”

Nghe vậy, ngón tay Tống Kỳ Sâm hơi ngừng lại rồi đáp.

Nhìn anh như thế, Triệu Phi Vũ càng muốn trợn trắng mắt. Chưa từng thấy ai làm việc tốt mà còn lén lút như này.

Bây giờ kẻ có tiền làm việc tốt đều gióng trống khua chiêng. E rằng chỉ có mỗi Tống Kỳ Sâm là những đứa em ở cô nhi viện đều chẳng biết anh làm những gì.

Thậm chí Triệu Phi Vũ còn nghi ngờ sau này nếu người này qua đời, có lẽ cũng chẳng ai biết anh đã âm thầm cứu giúp bao nhiêu trẻ mồ côi trong các cô nhi viện trên toàn quốc.

Vừa mới nghĩ tới đây, Triệu Phi Vũ đã nghe thấy điện thoại của Tống Kỳ Sâm ở không xa chợt rung lên trên bàn.

Tống Kỳ Sâm bên này nhìn chữ “cha” hiển thị trên màn hình cũng hơi mờ mịt. Dù sao cha anh chưa bao giờ gọi điện cho anh vào thời điểm này, vì ông biết thông thường giờ này anh đang làm việc. Chẳng lẽ là đã thấy anh lên show giải trí rồi?

Tống Kỳ Sâm vừa đoán mò vừa nhận điện thoại: “Alo cha…”

“A Sâm, con lập tức đến bệnh viện cho cha ngay!”

“Chuyện gì vậy cha…”

“Con còn hỏi chuyện gì à? Con lén lút với con gái nhà người ta sinh cả cặp long phượng, giờ con còn hỏi cha chuyện gì à? Cô gái họ Khương đó bây giờ đang ở đâu? Con mau đưa con bé về nhà ngay đi. Người ta là một cô gái trong trắng, nếu không vì yêu con thì sao chịu chấp nhận loại tủi thân ấy, còn sinh cho con một trai một gái…”

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Tại sao mỗi từ cha nói anh đều hiểu, nhưng ghép lại thì có hơi khó hiểu thế.

Cặp long phượng gì? Cô gái họ Khương nào?

Anh đâu có quen biết cô gái họ Khương nào?

À không đúng, anh đúng là có quen một người.

Khương Miên.

Ý gì?

Anh… anh và Khương Miên sinh một cặp long phượng???

Tống Kỳ Sâm chấn động tại chỗ.

Vì đang phát sóng trực tiếp nên có nhiều lời không tiện nói, anh đành vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài tìm một chỗ không có camera để bắt đầu giải thích với cha Tống.

10’ sau.

“Ý của con là… cháu trai cháu gái của cha không có nữa?”

Trong điện thoại, giọng cha Tống bỗng trầm xuống.

Tống Kỳ Sâm: “…” Sao nghe giọng cha còn có vẻ thất vọng thế!

“Không có, từ đầu đã chẳng có cháu trai cháu gái nào cả. Chaa đừng nghe bậy bạ, đợi con về làm rõ xem rốt cuộc là ai đã lan truyền những tin đồn vớ vẩn ấy. Con…”

Tống Kỳ Sâm bắt đầu nghiến răng.

Đồn ai không đồn lại đồn anh với Khương Miên.

Anh không muốn sống nữa à?

“Haizzz A Sâm à, không phải cha lải nhải, con cũng biết cha cứ 3 ngày 2 bữa là vào bệnh viện, chỉ sợ là không còn sống được mấy ngày nữa. Con đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền tiết kiệm, cũng nên nghĩ tới chuyện tình cảm chứ. Cha thật sự chẳng có yêu cầu gì với bạn gái của con, không cần quá xinh đẹp cũng không cần là tiểu thư khuê các. Miễn là con thích, dù con bé cụt tay cụt chân cũng chẳng sao cả. Cô gái họ Khương đó…

“Con với cô ấy tuyệt đối không thể nào!”

Tống Kỳ Sâm nói dứt khoát, chắc như đinh đóng cột.

Nói chung, nếu thật sự ở với vị đại lực sĩ dũng mãnh phi thường kia, Tống Kỳ Sâm nghi ngờ người cụt tay cụt chân chỉ có thể là mình thôi.

Nói tới nói lui, cuối cùng cũng thuyết phục được cha Tống. Tống Kỳ Sâm thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh như một viên đá bích tỉ rồi xoay người định vào phòng.

Chỉ là vừa mới đi qua hành lang, một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn chợt duỗi ra, tiếp theo là một lực kéo siêu mạnh không cách nào phản kháng.

Tống Kỳ Sâm bị một người kéo vào lối thoát hiểm bên cạnh, sau đó một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt trên bên mặt anh.

Mũi vừa ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, Tống Kỳ Sâm đã chẳng muốn quay đầu lại, càng không muốn đối mặt với thực tế.

Nhưng hiện thực không phải là thứ anh không muốn đối mặt thì có thể không cần đối mặt.

Đầu ngón tay út nhỏ hồng hào nhẹ nhàng chọc vào ngực anh.

“Anh trai biết chơi quá nhỉ, em thấy màn vừa rồi của anh diễn thiệt là như dê thả rắm cừu, vừa sành điệu lại vừa phong tình.

“Chẳng phải thích đeo mặt nạ sao, chẳng phải thích dùng giọng giả sao, chẳng phải cố ý trốn em sao. Nào nào, lại diễn cho em xem nữa đi, em muốn mở mang tầm mắt!”

Tống Kỳ Sâm…T ống Kỳ Sâm đang giả chết.

“Đừng im lặng chứ!”

Khương Miện thẳng thừng đi đến dưới tầm mắt của người đàn ông: “Nếu anh không muốn biểu diễn cũng không sao. Nói đi, sao anh lại thay thế Giản Khải đột nhiên xuất hiện trong “Nhịp đập thần tượng” vậy?”

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm giật giật môi, chưa kịp nói gì thì đã thấy Khương Miện đứng trước mặt mình, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô bỗng sáng lên.

“Khoan đã, anh đừng nói, để em đoán xem! Chắc chắn là tới vì em đúng không?”

Tống Kỳ Sâm: “…” Chị thật là tự cao.

“Ôi chao~”

Khương Miện khẽ đụng vào cánh tay Tống Kỳ Sâm, mắt phải chớp chớp: “Không ngờ Tống Kỳ Sâm anh trông có vẻ lãnh đạm, bình thường còn tỏ ra keo kiệt, thực chất bên trong lại ghiền như thế. Đuổi theo cô vợ nhỏ tới tận chương trình, chậc chậc chậc. Nói thật…”


Khương Miện choàng một tay qua cổ Tống Kỳ Sâm như kiểu anh em tốt: “Có phải anh đã sớm yêu em từ cái nhìn đầu tiên, gặp lại càng thêm say đắm, trằn trọc khó ngủ, không thể chợp mắt. Muốn ngay lập tức giấu em đi không cho đàn ông khác nhìn thấy, vừa nhìn là cảm thấy ghen tuông gặm nhấm trái tim? Anh nói thật đi, em không cười anh đâu!”

Tống Kỳ Thâm: “…” Tôi muốn chửi thề.

“Còn nữa, trước đây anh tỏ ra yêu tiền đến vậy, một đồng cũng không nỡ tiêu cho em, có phải cũng là để thu hút sự chú ý của em không?”

Không chịu nổi nữa.

Tống Kỳ Sâm: “Khương Miên…”

“Hả?”

“Cô có thể sỉ nhục tôi nhưng cô không nên sỉ nhục gu thẩm mỹ của tôi.”

Khương Miên: “…”

“Haha, từ từ ý anh là gì, tôi tệ lắm sao? Còn sỉ nhục gu thẩm mỹ của anh, anh có tin là tôi sẽ sỉ nhục anh ngay tại đây không?”

Khương Miện đe dọa.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Nhưng rất nhanh anh đã thấy Khương Miện nhếch môi nở một nụ cười ngọt ngào: “Này, anh đừng có sợ. Nói sao thì chúng ta cũng coi như là bạn bè, không muốn bị sỉ nhục thì cũng được thôi. Vậy đi, anh thay Giản Khải đến ghi hình chắc cũng sẽ có thù lao đúng không? Bao nhiêu tiền thế? Đừng có ki bo, gặp nhau rồi thì chia một nửa đi!”

Chia… một nửa?!

Này nào phải là “đổ máu” bình thường mà mình dự đoán trước đó, rõ ràng người này đang nhắm thẳng vào động mạch cổ của anh.

Tống Kỳ Sâm hít nhẹ một hơi, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: “À này, cô có thể lặp lại câu hỏi trước đó lần nữa được không?”

Khương Miện hơi mù mờ: “Câu hỏi trước đó… Anh có thù lao đúng không?”

“Không phải, câu trước nữa.”

“Tôi… tôi sẽ sỉ nhục anh ngay tại đây??”

“Được, tôi đồng ý.”

Tống Kỳ Sâm gật đầu.

Nhìn gương mặt Tống Kỳ Sâm rõ ràng đang viết: Tiền không có nên cứ sỉ nhục thoải mái.

Khương Miện: “…”

“Gì đấy? Gì đấy? Anh đừng tưởng tôi không dám nhé.”

Tống Kỳ Sâm liếc nhìn cô một cái, ý tứ rất rõ ràng – Dám thì lên đi.

Cái tính nóng này này của tôi ơi!

Khương Miện không chịu nổi sự khiêu khích, thẳng thừng nắm lấy cánh tay Tống Kỳ Sâm, định kiễng chân hôn anh.

Nhìn đôi môi hồng nhạt gần trong gang tấc của người đàn ông. Nói thật, Khương Miện chưa từng hôn đàn ông nào trong suốt cuộc đời mình thực sự có hơi khó mà hạ miệng được.

Cô nuốt một ngụm nước bọt.

Tự chuẩn bị tâm lý đâu vào đấy cho mình. Cuối cùng… dưới ánh mắt lạnh lùng của Tống Kỳ Sâm, cô buông tay ra.

Khương Miện cảm thấy hơi thất bại. Cô vô thức xoay người, phù, không được, cô không liều lĩnh được như tên Tống kẹt xỉ đó.

Khương Miện từ từ ngẩng đầu lên, giây tiếp theo cô thấy trong tấm kính vòi chữa cháy trước mặt là Tống Kỳ Sâm với khóe miệng hơi nhếch lên. Chẳng biết có phải là do cô tưởng tượng không, nhưng nhìn sao cũng thấy đắc ý!

Thấy thế, Khương Miện bỗng quay người, ánh mắt bốc lửa: “Này Tống Kỳ Sâm, vừa rồi anh cố ý đúng không? Anh đoán chắc tôi không dám nên mới cố ý nói vậy chứ gì?”

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Ánh mắt người đàn ông hơi thay đổi.

Quả nhiên!

Khương Miện bắt đầu nóng đầu.

Tống Kỳ Sâm nhất thời chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy có một đôi tay chẳng chút do dự ôm lấy cổ mình, mạnh mẽ kéo xuống. Ngay sau đó, môi anh đã in lên hai mảnh mềm mại.

Trong tích tắc, đồng tử Tống Kỳ Sâm sực co lại. Có một khoảnh khắc, anh dường như thấy mình đã đánh mất cả năm giác quan, không nghe thấy không nhìn thấy và không ngửi thấy…

Ha, anh đánh cược tôi không dám à?

Tôi dám đấy!

Chị đây là người chí khí nhất thiên hạ!

Bình Luận (0)
Comment