Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 29

Edit: Cá Mặn (Nặm)

——

Mặt trời lặn về phía Tây, chân trời như bị ai đó làm đổ hộp màu vẽ, màu tím hồng đan xen với xanh đen, cam vàng quyện lấy đỏ rực tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Lúc này, tại góc sân thượng hẻo lánh.

Gần 5 tiếng dạy miễn phí, sếp Tống đã kiệt sức.

Anh mệt mỏi đến mức chỉ muốn quay ngược thời gian 5 tiếng trước để tát chết chính mình ngu ngục ngây thơ kia.

Đã quen biết người phụ nữ này lâu như vậy, rõ biết cô là người thế nào mà tại sao mình cứ mãi không biết rút kinh nghiệm.

Và trong 5 tiếng này, tâm trạng của Khương Miện từ lúc bắt đầu: Huhuhu em chỉ là một con gà mờ bé nhỏ.

Chuyển thành: Đúng vậy, chị đây chính là con gà mờ!

Mức độ lý sự và mặt dày vô sỉ khiến Tống Kỳ Sâm trợn mắt há mồm, ngây ra như phỗng.

Từ đó càng hối hận hơn bản thân mình đã nhất thời sơ suất.

“Em cảm thấy mình như đã biết hát rồi. Anh giỏi quá Sâm Sâm!”

Khương Miện cười ha hả vỗ vai Tống Kỳ Sâm bên cạnh, không tiếc lời khen ngợi.

Tống Kỳ Sâm: “Haha.”

“Anh đừng cứ ha ha với em mãi thế. Anh không thấy em đã rất cố gắng học rồi sao? Hát được như bây giờ đã khó lắm rồi. Thầy Tống à, phương pháp dạy của thầy có vấn đề đó, không nên đả kích trò hoài mà phải khích lệ nhiều hơn chứ.”

Khương Miện nói năng lý lẽ.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Không khích lệ mà đã thế này rồi, nếu khích lệ nữa chắc cô bay lên trời luôn quá?

“Được rồi, đã học được tàm tạm rồi, tôi cũng phải đi…”

Vừa xử lý công việc bằng điện thoại vừa phải dạy Khương Miện hát, uống gió Tây Bắc cả buổi chiều, Tống Kỳ Sâm chỉ thấy nếu không đi ngay thì e rằng người ở dưới sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Nhất là Triệu Phi Vũ.

Bạn nghĩ tại sao từ nhỏ tới lớn cậu ấy cứ hay gây rắc rối hả?

Còn chẳng phải là do cậu ấy có trực giác nhạy bén, luôn có thể nhìn thấy những điều người khác không thấy rồi bắt đầu gây rắc rối đủ kiểu.

Dẫu anh và Khương Miên chẳng có gì, song Tống Kỳ Sâm cũng chẳng muốn sự kiện long phượng thai lại xảy ra một lần nữa!

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm vừa định đứng dậy bước đi, nào ngờ giây tiếp theo đã bị ai đó túm lấy vạt áo.

Người đàn ông quay đầu, đối diện với đôi mắt to tròn ướt át ngây thơ của Khương Miện.

“Làm gì đấy?”

“Sâm Sâm~” Khương Miện bắt đầu lấy ngón tay vân vê góc áo anh.

“Nói chuyện đàng hoàng.”

Tống Kỳ Sâm nghiến răng.

Khương Miện ngây thơ đáng yêu chớp chớp mắt.

“Có nói không, không nói thì tôi đi.”

Vừa nói, Tống Kỳ Sâm vừa định giật vạt áo ra khỏi tay Khương Miện.

“Nói mà, em muốn anh dạy em thêm mấy ngày nữa. Hôm nay thời gian ít quá, em chẳng học được gì cả. Em đứng vị trí center mà, sau này quay chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, em không muốn bị xấu mặt đâu!”

Khương Miện tức tốc trình bày yêu cầu của mình.

Tống Kỳ Sâm: “…” Tự cô nghe xem lời mình nói có bao nhiêu vô lý!

“Được không? Anh là tốt nhất mà Sâm Sâm~”

Khương Miện tiếp tục ỏn à ỏn ẻn.

Có việc thì Sâm Sâm, không có việc gì thì Tống Kỳ Sâm!

Anh đã nhìn thấu cô rồi.

Tống Kỳ Sâm kiên quyết giật vạt áo mình ra khỏi tay Khương Miện.

Năm tiếng chiều nay coi như nhất thời bất cẩn, chẳng lẽ anh có thể tắm hai lần trên cùng dòng sông à?

Không thể nào!

Tống Kỳ Sâm rút vạt áo về rồi quay đầu bước đi không ngoái lại.

“Cho anh đưa ra điều kiện cũng không được luôn hả?”

Đi được vài bước, giọng Khương Miện đã vang lên phía sau.

Nghe thế, Tống Kỳ Sâm khựng lại rồi quay đầu, hơi nhướng mày hỏi lại: “Thật?”

Khương Miện gật đầu.

“Nói có giữ lời không?”

“’Đương nhiên rồi, tôi Khương Miên* luôn là người nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”

Chú thích(*) Khúc này raw tác giả để là “Khương Miện” mà tui thấy hong hợp lý lắm. Tại tui nghĩ nói ra tên Khương Miện thì na9 chắc sẽ phải thắc mắc nên tui nghĩ chắc là type sai. Có gì mấy bà góp ý cho tui he.

 

Khương Miện đưa tay vỗ ngực.

“Được, đợi tin tôi.”

Tống Kỳ Sâm gật đầu, vừa định bước đi, không biết nghĩ đến điều gì lại bảo Khương Miện xuống trước.

Dù sao chương trình “Nhịp đập thần tượng” này chủ yếu quay các thí sinh. Anh đi muộn một chút không sao, nhưng Khương Miện biến mất lâu như thế, nếu không xuất hiện thì chắc cư dân mạng sẽ bàn tán.

“Nhớ hồi âm cho em nhé, em trông cậy hết vào anh đó đại ca!”

Trước khi kéo cửa, Khương Miện vẫn không quên dặn dò Tống Kỳ Sâm.

“Biết rồi, đi mau đi.”

Tống Kỳ Sâm thúc giục.

Được đồng ý, Khương Miện vui vẻ hớn hở nhảy chân sáo xuống cầu thang.

Nhìn bóng dáng cô gái khuất sau góc tường, Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mắt vẫn nhìn về hướng Khương Miện vừa đi, chẳng hiểu sao khóe miệng người đàn ông bỗng nhếch lên.

“Chậc chậc.”

Ngay lúc đó, một tiếng tặc lưỡi đột nhiên vang lên bên tai.

Tống Kỳ Sâm mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc lẹm, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía phát ra âm thanh.

Một giây sau đã thấy một cái bóng đen thui bước ra từ góc khuất.

Đợi đối phương đi đến chỗ sáng, Tống Kỳ Sâm không khỏi thở phào.

“Triệu Phi Vũ, rảnh quá núp ở đó giả ma giả quỷ làm gì?”

“Nếu tớ không giả ma giả quỷ thì sao có thể thấy được mối tình sân thượng đẹp đẽ sâu sắc của sếp Tống chúng ta chứ?”

“Cậu nói bậy bạ gì đó? Mối tình sân thượng gì? Cậu nói tôi với Khương Miên á? Là cậu đang mớ ngủ hay là tôi đang mớ ngủ? Chỉ dạy cô ấy hát một xíu thôi. Khoan đã, cậu có thể xuất hiện ở đây, những người khác…”

“Giờ mới biết lo lắng chuyện này à? Trước đó bận làm gì? À, trước đó cậu bận tình ý mặn nồng, đâu còn để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này. Yên tâm đi, tớ chỉ mới phát hiện ra hai người mới 1h trước, sau đó xuống dưới xem camera giám sát. Trong khoảng thời gian này, ngoài hai người, chẳng ai lên sân thượng cả.”

“Các thí sinh đến tham gia chương trình đa số đều nhắm vào máy quay, ngay cả khi học hát cũng sẽ chọn nơi có máy quay. Ai như sếp Tống của chúng ta, cố tình dẫn cô gái nhỏ đến mấy chỗ không có máy quay, chậc chậc chậc!”

Triệu Phi Vũ xoa xoa cằm.

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm chỉ quay đầu lườm nhẹ cậu một cái rồi đi thẳng xuống dưới lầu.

“Này, tớ còn chưa nói xong, cậu chạy đi đâu thế. Nói đi, sao mà quen biết với cô gái đó? Tớ hiểu cậu, nếu không quen từ trước thì không thể nào vô duyên vô cớ qua dạy người ta hát được. Còn nữa, cậu biết hát từ hồi nào vậy, ngay cả người anh em như tớ cũng không biết? Kỳ Sâm à, ông quá tinh quái, tinh quái…”

Cậu hỏi càng nhanh, Tống Kỳ Sâm đi càng nhanh, quay người tiến thẳng vô nhà vệ sinh nam.

Thực sự bị Triệu Phi Vũ làm phiền không chịu nổi, nhân lúc ở đây không có camera.

Tống Kỳ Sâm đứng trước bồn rửa tay, quay đầu nhìn Triệu Phi Vũ đang trêu tức bên cạnh, ánh mắt anh nghiêm túc và chân thành: “Tôi biết hát, là hồi chưa về nhà họ Tống làm việc ở bên ngoài học được. Tôi đúng là quen biết cô ấy, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức quen biết thôi. Ngoài ra, tuyệt đối không có khả năng phát triển thêm, tôi nói đủ chi tiết chưa?”

Nghe lời Tống Kỳ Sâm nói, Triệu Phi Vũ cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết nói dối trên gương mặt bạn mình.

Chỉ tiếc là không có, điều này cũng có nghĩa là những gì Tống Kỳ Sâm nói đều là sự thật.

Lúc này, trong lòng anh thực sự không có ý định phát triển thêm một bước với cô gái nhỏ kia, nói dạy hát thì chỉ là dạy hát mà thôi.

Nhưng càng như vậy mới càng kỳ lạ đó!

Tống Kỳ Sâm…

Người xem thời gian là vàng bạc, xem tiền bạc là sinh mạng như Tống Kỳ Sâm.

Lại có một ngày chịu lãng phí 5 giờ đồng hồ để dạy hát một cô gái mình quen biết?

Đúng, trong quá trình dạy có thể tiện xử lý công việc bằng điện thoại.

Nhưng vẫn sẽ lãng phí không ít thời gian mà?

Chẳng biết sao trực giác của Triệu Phi Vũ mách bảo rằng sự việc tuyệt đối không đơn giản thế.

Cô gái họ Khương kia, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên xuất hiện trong cuộc đời Tống Kỳ Sâm.

*

“Hi Quang, hẹn tớ ra đây có chuyện gì không?”

Vẫn là quán bar lần trước, vừa bước vào cửa, Giản Khải đã ngồi phịch xuống đối diện Tống Hi Quang, đưa tay mở luôn một chai rượu vang đỏ, rót đầy một ly rồi ngả người ra sau bắt đầu nốc ừng ực.

Động tác phóng khoáng như thế khiến Tống Hi Quang đau lòng đến mức co rúm.

Phải nói là từ khi bị Tống Kỳ Sâm đuổi khỏi tập đoàn Tống thị, tay anh ta nào còn rủng rỉnh như lúc còn ở Tống thị nữa.

Rượu vang gì đó chẳng qua để ở trên bàn cho có vẻ sang trọng thôi.

Lần trước tên đần này đã đổ một chai Lafite của anh ta còn chưa tính, lần này vừa đến đã mở luôn chai rượu vang của anh ta…

Tống Hi Quang nhắm mắt hít sâu một hơi mới nén mình không để lộ ra vẻ mặt đau lòng.

Hiện tại, máy chiếu bên cạnh đang chiếu không phải cái gì khác chính là buổi phát sóng trực tiếp của “Nhịp đập thần tượng.”

Trước khi Giản Khải đến, Tống Hi Quang vẫn luôn xem trực tiếp, chỉ để hiểu được đối thủ này của mình mắc gì đang yên đang lành không làm sếp Tống nữa mà lại đi tham gia cái show giải trí tuyển chọn này.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu xem cậu đang nghĩ gì thôi? Bữa trước trước khi cậu đi chẳng phải nói muốn chơi tới cùng với A Sâm sao? Thực ra A Sâm là anh em của tớ, cậu cũng là anh em của tớ, tớ thật sự không muốn thấy hai người làm tổn thương nhau, mặc dù lần này A Sâm làm quả thật hơi quá…”

“Nào chỉ là quá. Hi Quang, có lẽ cậu chưa xem bình luận của cư dân mạng hiện tại nhỉ? Cậu biết họ nói gì không? Họ thậm chí chẳng do dự nói ngoại hình của Tống Kỳ Sâm có thể một hơi đánh bại tớ năm trận qua lại! Những lời như vậy đổi lại là cậu thì cậu có chịu nổi không? Dù sao tớ với Tống Kỳ Sâm vậy là không đội trời chung…”

Giản Khải vừa nói đến đây, trên màn hình bên cạnh, chương trình “Nhịp đập thần tượng” đã phát trực tiếp đến cảnh các thí sinh bắt đầu thử giọng.

Đứng vị trí center, Khương Miện không thể không bước vào phòng thu âm đầu tiên.

Có trời mới biết Khương Miện lớn từng này tuổi chưa từng hát đàng hoàng một bài nào lại còn lạc nhịp, giờ đây hoảng loạn biết bao.

Cô gần như vô thức nhìn ra ngoài. Lúc thấy Tống Kỳ Sâm trong đám đông, trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch mới dần dần bình tĩnh lại đôi chút.

Khóe miệng hơi nhếch lên. Đối diện với micro, Khương Miện bắt đầu hát…

Một khúc kết thúc.

Bình luận:

[Ừm, hát cũng được nhưng mà sao tui cứ cảm giác mình như đang đưa tang vậy?]

[Đúng á, nghe sao cũng thấy như mình đang bị chị này tiễn đưa!]

[Phụt hahaha, cười chết với hai lầu trên. Tui cũng đã nằm trong quan tài luôn rồi còn nói gì nữa?]

[Nghệ thuật có thể lên điện đường, nhưng đừng lên linh đường?]

[Nghệ thuật có thể chạm tới nhân gian, nhưng đừng chạm tới âm phủ? Nghệ thuật có thể tặng cho khán giả, nhưng đừng tiễn khán giả? Hahaha.]

Vì tiếng ca của Khương Miện mà trong một thời gian ngắn bình luận bắt đầu chơi chữ.

Thực sự là giọng hát của cô cũng chẳng có vấn đề gì, giọng còn khá hay đấy. Song, cái cảm giác mang lại như đang khóc tang cho người ta vậy.

Triệu Phi Vũ bên này đeo tai nghe nghe xong bài “Giới hạn nhịp đập” của Khương Miện thì vô thức nhìn sang thằng bạn chí cốt bên cạnh.

Tống Kỳ Sâm nhìn trời nhìn đất nhìn tường nhưng không nhìn cậu.

Dù sao anh từ chối nhận đây là kết quả mà mình dạy ra. Rõ ràng lúc nọ hát trên sân thượng cũng khá ổn mà, tất cả là tại Khương Miện.

Đừng nói Tống Kỳ Sâm, Khương Miện cũng không biết mình bị gì. Cô cảm thấy có lẽ trước kia mình quá muốn kiếm tiền từ việc khóc tang. Ngay cả tận thế ập tới cũng thường xuyên luyện tập, chỉ để sau này thế giới trở lại bình thường, ít ra cô cũng có một khoản thu nhập ổn định, ít nhiều gì cũng được 80 một ngày mà!

Giờ thì hay rồi, lúc bình thường cũng vô thức nhập tâm vào trạng thái đó.

Sau khi ra khỏi phòng thu âm, Triệu Phi Vũ nhìn Khương Miện đang cúi đầu.

Tuy người này tương lai có thể sẽ trở thành người một nhà với khứa Tống, nhưng cần phê bình thì vẫn phải phê bình.

“Thí sinh Khương Miên đúng không? Cô cần phải luyện tập nhiều hơn nữa, giọng hát của cô có hơi đặc biệt. Nếu cứ tiếp tục đặc biệt thế thì sợ là sẽ không đảm nổi vị trí center… Ba ngày nữa là thử quay, nếu lúc đó cô còn chưa có sự thay đổi thì biết rồi đó.”

Triệu Phi Vũ giải thích.

Nghe vậy, Khương Miện ngẩng đầu.

“Vâng, tôi sẽ cố gắng!”

Tin là Tống Kỳ Sâm cũng sẽ vậy!

Khương Miện nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực nhìn sang Tống Kỳ Sâm.

Tống Kỳ Sâm: “…” Đang tự kỉ đừng cue tôi vào.

Cùng lúc đó, bên ngoài màn hình.

Tống Hi Quang trợn tròn mắt nhìn chai rượu vang hơn 500 nghìn tệ của mình vừa bị Giản Khải uống hết. Rượu chảy xuống từ khóe miệng người đàn ông đang nhìn trân trối.

“A Khải…”

Tống Hi Quang vừa gọi cậu ta một tiếng, Giản Khải lập tức ném bừa ly rượu sang một bên, lấy khăn giấy lau miệng, hai mắt nhìn đăm đăm vào Khương Miện trong màn hình không hề chớp.

“Hi Quang, trong vòng 3’ tớ muốn biết tất cả thông tin về cô gái này, cậu hãy tra cho tớ!”

Tống Hi Quang: “…” Cậu gọi cha cậu đấy à?

“Tớ không chịu nổi nữa, tớ đã sa ngã rồi. Tớ rất thích cô ấy, cô ấy trông giống như mối tình đầu của tớ. Bây giờ tớ muốn đi nói với quản lý rằng mình muốn tham gia “Nhịp đập thần tượng” không cần thù lao cũng được!”

Vừa nói, Giản Khải vừa bay ra ngoài.

“Này, cậu không còn sống chết với Tống Kỳ Sâm nữa à?”

Tống Hi Quang không nhịn được nói ra lời trong lòng.

“Không còn nữa, không còn nữa. Tớ muốn đi tìm tình yêu đích thực của mình, tớ muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình!”

Lời vừa dứt, Giản Khải đã biến mất tăm.

Tống Hi Quang: “…”

Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi chứ đừng để tôi hết gặp tên ngốc này đến tên ngốc khác!!!

Tống Hi Quang hò hét trong lòng.

Chẳng bao lâu sau, anh ta như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đuổi theo tới cửa. Đáng tiếc Giản Khải đã chạy mất dạng.

Bởi vì Tống Hi Quang vừa mới nhớ ra tuyệt kỹ phi nĩa cạo đầu của Khương Miện ngày hôm đó ở buổi thưởng trà.

Nếu tên đần Giản Khải này trực tiếp xông lên kiêu ngạo nói với cô gái này: “Em, hãy làm người phụ nữ của anh.”

Tống Hi Quang thiệt tình đoán đối phương có khi nào dứt khoát cho Giản Khải một đòn phi đao tận gốc luôn không?

Cùng lúc đó, Giản Khải lòng đầy lửa nóng không cách nào giải tỏa, vừa lên xe đã hắt hơi mạnh một cái.

Ơ, gì vậy ta?

Chắc đang có người đang thầm khen mình đẹp trai.

Haha.

Bình Luận (0)
Comment