Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 31

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Chớp mắt ba ngày đã trôi qua.

Có một người thầy giỏi như Tống Kỳ Sâm kèm 1-1 cho Khương Miện, sự tiến bộ của cô tuy không thể tới một ngàn dặm nhưng ít nhiều cũng được cả trăm dặm.

Hôm nay vẫn như trước, Khương Miện vẫn là người đầu tiên vào phòng thu để thử giọng. Sau khi hát xong cả bài “Giới hạn nhịp đập”, bản thân cảm thấy thể hiện khá tốt.

Khi bước ra khỏi phòng thu, cô phát hiện gần như tất cả mọi người bên ngoài đều đang há hốc mồm, ánh mắt ngây dại nhìn mình.

Thấy thế, Khương Miện mặt mo vốn dày cũng không khỏi lúng ta lúng túng.

“Sao vậy? Tôi hát ổn chứ?”

Khương Miện hỏi thử.

“Bốp bốp bốp.”

Cô vừa hỏi xong, cố vấn sân khấu Triệu Phi Vũ đã tháo tai nghe xuống trước tiên, cười và bắt đầu vỗ tay.

Nghe cậu vỗ tay, các thí sinh khác cũng lục tục vỗ tay theo.

Càng vỗ càng to, càng vỗ Khương Miện càng phổng mũi.

Không hổ danh là chụy!

Giữa tiếng vỗ tay vui vẻ, Triệu Phi Vũ lén đưa khuỷu tay huých vào Tống Kỳ Sâm bên cạnh: “Được đó! Cậu biết dạy, em bạn gái của cậu cũng học không tồi.”

Lúc nói chuyện, Triệu Phi Vũ hạ thấp giọng đến mức môi gần như không động đậy.

Nghe đến đây, tay vỗ của Tống Kỳ Sâm hơi khựng lại: “Không có chuyện đó, đừng nói bậy.”

Lời vừa dứt, anh đã thấy Khương Miện ở đằng xa với khuôn mặt đỏ bừng hứng khởi đang nhìn thẳng về phía mình, dáng vẻ như mong được khen ngợi khiến Tống Kỳ Sâm không khỏi buồn cười. Thừa dịp không ai để ý, anh giơ ngón cái lên với cô.

Triệu Phi Vũ liếc thấy cảnh này thầm tặc lưỡi.

Đàn ông, đây gọi là nói một đằng làm một nẻo.

Còn bên này, Khương Miện được giơ ngón cái càng thêm đắc ý.

Đắc ý đến mức ngay cả bình luận cũng không chịu nổi nữa.

[Bé Miên chỉ có 3 tuổi hoi, không thể nhiều hơn được. Mấy bà mau nhìn kìa, khóe miệng của ẻm sắp toét đến tận mang tai rồi!]

[Thích tính cách như vậy nè. Vốn dĩ là thế mà, vui thì là vui thôi có gì mà phải che giấu. Như Khương Miên kiểu này, tôi đã cố gắng tỏa sáng, được khen ngợi thì tôi vui, vậy mới chân thực!]

[Tui phải khen Khương Center thôi. Mấy người hôm nọ chửi Khương Miên không xứng với vị trí center bước ra đây coi. Giọng hát này tôi nghe cả đời cũng được luôn!]

[Thật sự rất hay, Khương Miên có thể tiến hóa từ chuyên gia đưa tang chỉ trong ba ngày thành giọng ca thiên nga như bây giờ chắc chắn đã nỗ lực rất nhiều. Cực kỳ thích người cố gắng, yêu cả Chu Lệ và Khương Miên!]

[Chuyên gia đưa tang hahahaha.]

Có lẽ giọng hát suýt đưa tiễn người ta của ba ngày trước để lại quá sâu đậm, nên dù sau đó giọng hát của Chu Lệ và Lâm Thiến đều hay tới mấy thì Khương Miện vẫn vững vàng ở vị trí center.

Sau đó liên tục thu âm hai ngày, ca khúc chủ đề “Giới hạn nhịp đập” cuối cùng cũng được thu xong.

Việc sản xuất và phát hành là chuyện sau này.

Hiện tại vấn đề nghiêm trọng nhất đặt ra trước mắt các thí sinh chính là vòng thi biểu diễn ca múa đầu tiên.

Cũng vào lúc này, MC Chương Thấm cuối cùng cũng công bố chủ đề của vòng thi đầu tiên “Mộng đuổi theo mộng”.

“Mộng đuổi theo mộng là chủ đề chính của chương trình, cũng là mục tiêu cuối cùng của các bạn khi đến với “Nhịp đập thần tượng”. Vì vậy chủ đề vòng thi đầu tiên của chúng ta là  mộng đuổi theo mộng!

“Tôi biết các bạn đến đây chắc chắn có người muốn làm ca sĩ, có người muốn làm diễn viên, thậm chí muốn nổi tiếng, đoạt giải, siêu hot v.v. Mọi người có thể thoải mái bày tỏ, chúng ta có thể để lại trong chương trình những kỳ vọng và viễn cảnh về tương lai. Sau khi chương trình kết thúc, 5 năm hoặc 10 năm sau nhìn lại xem mọi người có thể thực hiện được giấc mơ của mình không.”

“Có ai muốn nói về giấc mơ của mình không?”

Chỉ trong nháy mắt, các thí sinh liên tục hưởng ứng.

Đúng như Chương Thấm đã nói trước đó, ước mơ của mọi người đa dạng đủ kiểu, nhưng hầu hết đều không thoát khỏi hai chữ nổi tiếng. Chỉ có Lâm Thiến là hơi khác với người ta, cô ta không quan tâm đến việc nổi tiếng hay không, cô ta chỉ muốn dựa vào nỗ lực của bản thân kiếm tiền, hiếu thảo với người mẹ đã cùng mình nương tựa với nhau từ nhỏ, để bà không bệnh tật, vô ưu vô lo sống hết quãng đời còn lại, thế là tốt nhất rồi.

Lâm Thiến nói cực kỳ chân thành, chân thành tới nỗi trong bình luận có thêm không ít người lên tiếng ủng hộ.

[Thực ra tui thấy Lâm Thiến rất tốt, cô ấy cũng rất hiếu thảo và chân thành. Chẳng hiểu sao bình luận lại có ác ý lớn như vậy đối với cô ấy?]

[Đúng á, chỉ cần cô ấy xuất hiện là nhóm Sợi Gừng liền nhắn cô ấy nhanh bị loại đi. Thật sự làm mất thiện cảm quá.]

[Ê, ai nói những người nhắn Lâm Thiến bị loại là Sợi Gừng hả? Mấy người cũng vội chụp mũ người ta quá rồi đấy? Chúng tui là Sợi Gừng mê nhan sắc của bé Miên, nghe giọng hát của bé Miên còn không kịp chứ rảnh đâu mà đi ngó người khác.]

[Nữa rồi nữa rồi, Lâm thảo mai mang màn trình diễn của cô ta tới rồi. Để mị xem có bao nhiêu đứa đần bị lừa nào.]

“Còn ai muốn nói nữa không? Thí sinh center của chúng ta Khương Miên thì sao?”

Chương Thấm cười và trực tiếp gọi tên Khương Miên.

Vì thu âm với tư cách là center, Khương Miện đã liên tiếp hai đêm không ngủ ngon. Vừa nghe thấy lời Chương Thấm, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Chỉ nhìn Chương Thấm chớp chớp mắt.

Chương Thấm nhìn ra ngay đối phương vừa rồi đang thất thần, dễ tính lặp lại câu hỏi.

“Ước mơ của bạn là gì?”

Khương Miện nhíu mày suy nghĩ.

“Một đêm chợt trở nên giàu có rồi sau đó ăn không ngồi rồi?”

Chương Thấm: “…”

Các thí sinh: “…”

Bình luận: “…”

[Phụt hahaha, tui biết ngay câu trả lời của Khương Miên sẽ không làm tui thất vọng mà!]

[Haha, ai cũng không bằng bé Miên của chúng ta, đi thẳng vào vấn đề luôn!]

[Bảo bối à, sao em lại nói ra lý tưởng của chị vậy, phạm quy rồi!]

[Ôi, ai mà chẳng muốn phất nhanh trong một đêm, sau đó mỗi ngày nằm ườn ở nhà. Tui đã đi làm đủ rồi!]

Lần nào cũng vậy, gần như cứ đến phần Khương Miện, cư dân mạng lại cười ngặt nghẽo. Lần này vì câu trả lời này và biểu cảm quá nghiêm túc của cô, đám dân mạng còn đưa cô lên hot search trong một hơi, thậm chí còn tạo ra vô số ảnh chế.

Cuộc tranh luận về ước mơ tạm thời kết thúc, tiếp theo là phần chia nhóm.

Cách thức rất đơn giản, đó chính là bốc thăm.

Ở đây tổng cộng có 50 thí sinh tham gia, ban tổ chức đã chuẩn bị thẻ rút có mười màu khác nhau. Những người bốc trúng cùng một màu sẽ tự động được xếp vào cùng một nhóm.

Mười nhóm và pk theo kiểu 2 – 2. Thắng thì cả đội đi tiếp, thua thì ngoại trừ thí sinh đứng đầu bình chọn online của nhóm đó được giữ lại thì còn lại đều bị loại.

Mới vòng kiểm tra đầu tiên đã khốc liệt từ 50 loại còn 30, ai nấy có mặt gần như đều hít một hơi lạnh.

Khương Miện bốc trúng thẻ màu xanh lá cây cũng theo đó mà hít một hơi lạnh.

Chỉ vì cô đã sớm thấy thẻ màu xanh lá cây trong tay cặp đôi trời sinh Hứa Tinh Minh và Lâm Thiến, lại thêm thẻ này trong tay mình.

Khương Miện nghi ngờ đây là do cốt truyện đang giãy giụa lần cuối trước khi sụp đổ, kiểu: “Tao không hành chết mày thì tao sẽ khiến mày mắc ói tới chết.”

Và Khương Miện mắc ói thiệt, cái kịch bản này quá là ác.

Nhưng ngay sau đó cô đã cảm nhận được ý đồ độc ác hơn của kịch bản.

Mỗi nhóm 5 người, nhóm xanh lá cây ngoài cô, Hứa Tinh Minh, Lâm Thiến ra thì hai người còn lại là Chu Lệ và Trần Dữ.

Cái gì? Bạn hỏi độc ác chỗ nào hả?

Hai cặp tình nhân dẫn theo cô một đứa độc thân.

Còn chưa đủ độc sao?

Quá độc!

Bàn tay cầm thẻ màu xanh lá của Khương Miện bắt đầu run rẩy.

Không được, cái tổ hợp này, nếu cô không để Sâm Sâm mua cho mình 10 cân 8 cân vàng thì không nguôi ngoai được.

Đúng vậy, vàng.

Khương Miện đã trải qua tận thế biết rằng vàng là thứ không bao giờ mất giá. Dù cho đến sau tận thế, vàng vẫn là đơn vị tiền tệ lưu thông trong căn cứ.

Lúc này, Tống Kỳ Sâm đang ngồi trên ghế cố vấn bỗng cảm giác phía sau thổi một luồng gió lạnh, chẳng hiểu sao toàn thân lạnh run.

Lúc này, bốn người còn lại đều đã đến trước mặt Khương Miện.

Ở phía trên, Chương Thấm vẫn đang giới thiệu hình thức biểu diễn. Cô ấy nói rằng ban tổ chức sẽ không giới hạn việc họ chọn bài hát, nhưng vì vấn đề bản quyền, tốt nhất là họ nên chọn các bài hát và vũ đạo trong phạm vi các nghệ sĩ thuộc Quang Ảnh Ent vì bọn họ có bản quyền.

Chọn bài hát của công ty khác cũng không phải là không được, nhưng họ cần thời gian để đàm phán, đàm phán cũng chưa chắc thành công nên mọi người tự cân nhắc.

Tiếp theo sẽ cho mọi người ba giờ tự do thảo luận, xin mọi người nhanh chóng xác định bài hát biểu diễn.

Ngay cả khi các đội khác chọn cùng một bài hát cũng không sao, đằng nào cũng biểu diễn trước sau để khán giả tự đánh giá.

Vừa nghe thấy tự do thảo luận còn có giới hạn thời gian, Chu Lệ vốn có tinh thần hiếu thắng mạnh mẽ không quan tâm gì nữa, lập tức kéo Khương Miện và Lâm Thiến bắt đầu thảo luận.

“Ý của tớ là việc đầu tiên chúng ta cần làm không phải là xác định bài hát biểu diễn mà là phải chọn một đội trưởng, như vậy tương đương với việc đội của chúng ta sẽ có một trụ cột chính. Tới lúc đó dù là thảo luận nội bộ hay pk với người khác đều rất thuận tiện. Ý các cậu thế nào?”

Chu Lệ lên tiếng trước.

Nghe vậy, bốn người còn lại lần lượt gật đầu.

“Được rồi, tiếp theo là đội trưởng này tốt nhất nên được bầu chọn bởi mọi người. Tớ nghĩ…”

Lời của Chu Lệ còn chưa nói hết, Lâm Thiến đã cười và giơ tay lên: “Tớ đề cử Miên Miên, mọi người đều biết cậu ấy đã được bình chọn đứng ở center, đã có một nền tảng nhất định. Lần này khi thu âm ca khúc chủ đề cũng tỏa sáng rực rỡ, tin chắc cậu ấy có thể dẫn dắt tốt đội nhỏ của chúng ta!”

Nói xong, Lâm Thiến liền nhìn về Khương Miện với vẻ tin cậy.

[Đờ mờ, nhỏ này một ngày không gây sự thì ngứa ngáy khắp người phải không? Chu Lệ và Khương Miên đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải nhỏ giả tạo như này? Mọi người mau nhìn cái vẻ mặt đáng ghét của nhỏ kìa, sợ Chu Lệ và Khương Miên không gây gổ hay sao á!]

[Lầu trên quá đáng rồi nha, Lâm Thiến rõ ràng rất chân thành, người hiếu thảo thì có ý xấu gì chứ? Mấy người suy đoán lố quá.]

[Quá đáng gì chứ? Ai có mắt mà không thấy rõ ràng Chu Lệ muốn làm đội trưởng, nhỏ này lại cố tình xen vào một câu đề cử Khương Miên. Tui cứ chửi nhỏ đấy!]

Những lời này của Lâm Thiến khiến bình luận lại nhốn nháo lên.

Còn bên này, đối với mấy lời vô nghĩa của Lâm Thiến, Khương Miện như không nghe thấy gì. Cô quay đầu nhìn về phía Chu Lệ đang hơi bực bội bên cạnh, bất chợt giơ tay véo má cô ấy.

Thấy Chu Lệ trợn to mắt mèo nhìn về phía mình, Khương Miện làm mặt quỷ với cô ấy.

Chu Lệ lập tức bị chọc cười.

Quá trình tương tác của hai người khiến ánh mắt của Lâm Thiến lập tức thay đổi.

Cô ta không biết từ lúc nào mà mối quan hệ giữa Khương Miên và Chu Lệ lại tốt đến thế. Rõ ràng lúc mới đến, Chu Lệ còn chủ động mỉa mai Khương Miên, nhưng bây giờ…

Trước là Hứa Tinh Minh, giờ lại là Chu Lệ.

Đồ của cô ta tốt đến vậy sao?

Tại sao cái gì Khương Miên cũng cướp?

Đồ chó đẻ!

“Nói nhiều vô ích, bỏ phiếu đi.”

Khương Miện quyết định dứt khoát.

“Tôi chọn Chu Lệ.”

Nghe Khương Miện nói, Chu Lệ chấn động trong lòng: “Khương Miên, cậu…”

“Tại sao cậu chọn tớ?”

Phải chăng là vì trình độ chuyên môn của mình cao, năng lực mạnh, lại còn xinh đẹp?

Chu Lệ đưa ra đủ loại giả định trong lòng, đồng thời mím chặt môi, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để được Khương Miện tâng bốc.

“À, công việc vất vả như đội trưởng này cần một cô gái nhỏ không sợ khổ không sợ mệt như cậu để làm. Yếu ớt như tớ đây không thể đảm đương nổi, tất nhiên không thể quá lao lực được.”

Khương Miện nói mà mặt không đỏ tim không đập.

Lâm Thiến, Hứa Tinh Minh, Trần Dữ: “…”

Chu Lệ: “…”

Tống Kỳ Sâm không hiểu sao trong lòng hơi hoảng, vừa đi đến sau lưng mọi người: “…”

Cái quái gì mà yếu ớt không thể đảm nổi.

Cô là Võ Tòng có thể đánh lão hổ đấy!

Bình Luận (0)
Comment