Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 44

Edit: Cá Mặn (Nặm)​Triệu Phi Vũ: “…

 

 

 

 

 

 

 

 

—–​Cả hai vừa đang bàn luận về diễn xuất, nay lại bị kéo vào câu chuyện thịt heo, khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng một cách vi diệu.

 

 

 

 

 

 

 

 

Trong nhà vệ sinh, ngay lúc Tống Kỳ Sâm đang nghi ngờ về xu hướng tình dục của mình thì có một bóng người vội vã đi ngang qua cửa.  

Người đó đi xa rồi nhưng đột nhiên quay lại, bước thẳng vào nhà vệ sinh và vỗ mạnh lên vai Tống Kỳ Sâm đang đứng trước bồn rửa tay. 

Khiến anh giật mình. 

“Bạn hiền à, cậu trốn ở đây làm gì? Tớ đi tìm cậu khắp trên dưới bao nhiêu vòng rồi, gọi cậu mấy lần mà sao không thèm trả lời tớ một tiếng?” 

Triệu Phi Vũ trách móc. 

Chưa kịp để Tống Kỳ Sâm phản ứng, cậu đã kéo tay anh bước nhanh ra ngoài. 

“Cậu cũng thật là, chắc cậu vẫn chưa biết người đàn ông mặc đồ đen mà chúng ta thấy lúc nãy là ai đâu nhỉ? Lý Lai, anh ta chính là Lý Lai đấy…” 

Triệu Phi Vũ vừa đi vừa nói. 

“Bây giờ đạo diễn, phó đạo diễn, cả tổ chương trình và các thí sinh đều đang đổ xô đến phòng biểu diễn để mong được anh ta chỉ bảo thôi! Sau này nói ra ít nhiều gì cũng là người được Lý Lai chỉ dạy, ai mà không muốn nắm bắt cơ hội chứ? Nhưng mấy cái đó chưa phải quan trọng nhất…” 

Triệu Phi Vũ bỗng bí hiểm ghé sát tai Tống Kỳ Sâm nói nhỏ: “Quan trọng nhất là tớ thấy lần này Lý Lai mười phần chắc tám là nhắm đến Khương Miên đấy.” 

Tống Kỳ Sâm: “???” Thế thì sao? 

Thấy Tống Kỳ Sâm vẫn không mấy bận tâm, Triệu Phi Vũ vỗ đầu mình. Suýt quên mất, Tống Kỳ Sâm từ nhỏ không lớn lên ở Yên Kinh, còn Lý Lai thì đã rời khỏi nhà họ Lý từ khi hơn mười tuổi để lang thang khắp nơi rồi. 

Dù nhà họ Lý và nhà họ Tống đều là gia tộc quyền quý ở Yên Kinh và có quan hệ làm ăn rất mật thiết. Nhưng giữa hai người họ vốn chưa từng gặp nhau, đôi bên không hiểu gì về nhau, ngoại trừ việc phim của Lý Lai thường xuyên dùng Giang Dĩnh của Quang Ngu. 

Nhưng Quang Ngu cũng chỉ là một trong những công ty thuộc Tập đoàn Tống thị, Tống Kỳ Sâm không quản lý nhiều lắm. 

“Bạn hiền à, cậu không lớn lên cùng thế hệ trẻ của mấy gia tộc lớn ở Yên Kinh nên có lẽ không hiểu rõ lắm.” 

Triệu Phi Vũ bắt đầu giải thích. 

“Thằng nhóc Lý Lai ấy, cậu đừng nhìn bộ râu ria xồm xoàm mà đánh giá chứ gương mặt nhỏ nhắn kia trông rất điển trai đó. Không chỉ vậy, cậu ta còn là một cao thủ tình trường. Nghe nói chỉ cần cậu ta để mắt tới cô gái nào thì không ai thoát được. Mỗi lần yêu đương còn viết một bài tình ca cho cô gái đó, dẫn đến mỗi lần cậu ta đề nghị chia tay là đối phương vẫn ca ngợi không ngớt ở bên ngoài, còn nói những lời ngớ ngẩn kiểu như ‘khi còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời’ gì đó.” 

“Thế còn chưa tính, thằng này bẩm sinh có tính phản nghịch. Rõ ràng bản thân là một thiên tài học hành, lại nhất quyết bỏ học đi lang thang lúc mới hơn mười tuổi rồi hơn hai mươi tuổi quay về làm đạo diễn. Sau khi làm đạo diễn thì càng biến thái hơn, cứ quay một bộ phim là yêu đương một lần, nói gì mà tình yêu mang lại cho cậu ta nguồn cảm hứng sáng tạo vô tận, bạn gái chính là nữ thần Muse của cậu ta.” 

“Trước khi phim cậu ta nổi tiếng, vô số cô gái tranh nhau làm nữ thần Muse của cậu ta. Giờ càng không cần phải nói, trừ Giang Dĩnh ra, gần như nữ chính trong mỗi bộ phim đều là bạn gái cậu ta!” 

Theo tin đồn trong giới, chỉ cần sa vào lưới tình, đừng nói là tài nguyên, gã đàn ông này ngay cả mạng cũng có thể cho cậu. Đm mấy cô gái trong giới giải trí ai mà chịu nổi cái sức hút đó. Cậu không thấy Đổng Dao đến giờ vẫn nói với truyền thông rằng chỉ cần Lý Lai chịu cưới, cô ấy sẵn sàng tự tát vào mặt mình mỗi khi cãi nhau…” 

“Cho nên tớ mới nghi ngờ thằng Lý Lai này đột nhiên nảy ra ý tưởng đến “Nhịp đập thần tượng” chính là nhắm đến…” 

Triệu Phi Vũ còn chưa nói xong, Tống Kỳ Sâm đã chạy nhanh về phía phòng biểu diễn. 

Đồng thời, tại khu ký túc xá. 

Nhìn cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Hoàng Hân Hân đã chuẩn bị xong xuôi, vội vàng đến trước cửa kính gõ gõ: “Thiến Thiến, cậu xong chưa? Phải đi rồi, nghe nói đạo diễn Lý đã đến từ sáng sớm, không đi sợ là muộn mất…” 

Nghe tiếng gõ, Lâm Thiến giật mình rồi đáp với giọng kìm nén: “Không được rồi, cậu đừng đợi tớ nữa. Tớ đau bụng, chắc còn khoảng hai phút nữa, cậu đi trước đi, tớ sẽ theo sau ngay.” 

“Nhưng mà…” 

“Đừng nhưng nhị gì nữa, cậu mau đi đi, chiếm một vị trí tốt, tớ sẽ đến ngay.”  

Lâm Thiến khuyên. 

“Được rồi, vậy cậu nhanh lên nhé.” 

Nói xong, nương theo tiếng đóng cửa, ký túc xá trở nên yên tĩnh. 

Lâm Thiến nhìn vào màn hình điện thoại, cả người bỗng trở nên bình tĩnh và điềm đạm. 

Mất đúng ba ngày, cuối cùng cô cũng thu thập được tất cả những thông tin đen tối về Khương Miên từ miệng những người bạn học cũ của cô ta.  

Thật không ngờ, từ gian lận thi cử, cướp bạn trai của 3 người khác, phá thai hồi cấp hai, đến việc mập mờ không rõ ràng với một gã độc thân hơn bốn mươi tuổi vì tiền… 

Khương Miên, rốt cuộc cô còn bao nhiêu “bất ngờ” mà tôi chưa biết? 

Lâm Thiến đã đăng ký tài khoản mới trên các diễn đàn lớn, chỉ chờ đến thời điểm này tung hết lên một lượt. 

Một mặt là do tất cả dân mạng đều biết thí sinh chắc chắn không có điện thoại. Chọn thời điểm này để tung tin sẽ không ai nghi ngờ đến cô. 

Mặt khác, vòng thi thứ hai đã gần kề, cô không tin tung ra nhiều tin bôi xấu như vậy vào lúc này mà Khương Miên vẫn có thể yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi diễn xuất. 

Để phòng ngừa, Lâm Thiến còn chuẩn bị hai kế hoạch, một bên tung tin trên các diễn đàn giải trí có lượng truy cập lớn, một bên gửi riêng cho một số tài khoản marketing thích ké fame bên giới thượng lưu trên Weibo. 

Chỉ cần những tin đồn này lan truyền, Khương Miên sẽ xong đời. 

Chung quy trong số thí sinh tham gia “Nhịp đập thần tượng” lần này có không ít diễn viên nhí và con cháu nhà nổi tiếng. Họ hoặc bố mẹ họ hầu hết đã có công ty quản lý riêng rồi. 

Ở vòng thi đầu tiên, không phải họ không mua hot search, nhưng sức nóng của cả đám cộng lại vẫn không bằng một mình Khương Miên đóng vai Phong Ngọc Thanh. Họ có cam lòng không?  

Không đời nào. 

Bây giờ, ngay cả đạo diễn Lý Lai cũng đến “Nhịp đập thần tượng”, người tinh ý đều biết rất có thể anh ấy đến vì Khương Miên. 

Đạo diễn Lý Lai.  

Có ai trong giới giải trí mà chẳng muốn đóng phim của anh ấy chứ? 

Lần này Khương Miên càng kéo thêm nhiều thù hận. 

Vì vậy, bất kể những tin đồn này là thật hay giả, chỉ cần có dấu hiệu, chắc chắn sẽ có người phía sau phóng đại và lan truyền rộng rãi. 

Khi còn là bạn thân với Khương Miên, Lâm Thiến đã tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của cô. Cô tuyệt đối không có khả năng chống lại những người này. 

Khương Miên chết chắc rồi!  

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Thiến nhếch lên nụ cười khoái ý. 

Ở bên nọ, Tống Kỳ Sâm hổn hển chạy đến phòng biểu diễn thì hành lang đã chật kín người. Anh thậm chí không thể nhìn thấy Khương Miên ở đâu. 

Ngay lúc Tống Kỳ Sâm đang phân vân có nên hỏi ai đó Khương Miên đang ở đâu không thì cuộc trò chuyện của hai người bên cạnh đã lọt vào tai. 

“Khương Miên may mắn ghê, cô ấy được đạo diễn Lý chỉ dạy riêng. Còn chúng ta thì sao, e là chỉ có thể tụ tập lại học chung thôi.” 

“Hãy nghĩ thoáng chút đi, ít ra chúng ta vẫn được chỉ dạy. Năm khu vực thi đấu khác bây giờ còn chưa đến kịp, sợ là ngay cả mặt đạo diễn Lý cũng không được thấy.” 

“Hơn nữa đạo diễn Lý cũng vừa nói rõ ràng, bản thân đến đây là để gặp Phong Ngọc Thanh, chẳng hề nhắc đến hai chữ Khương Miên. Cậu cần gì phải thấy bất công? Ai bảo ở vòng đầu tiên Khương Miên diễn Phong Ngọc Thanh tốt đến thế…” 

Người kia vỗ vai bạn bên cạnh, an ủi như vậy. 

Trong những lời của hai người này, Tống Kỳ Sâm chỉ nghe lọt chữ “riêng”.  

Nghĩa là bây giờ, trong phòng biểu diễn chỉ có tên biến thái Lý Lai đó và Khương Miên. 

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm tức tốc rẽ đám đông trước mặt ra. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh phá tan cánh cửa đóng chặt của phòng biểu diễn cái rầm một tiếng rồi lao vào trong. 

“Dừng…” 

Chữ “lại” đã đến bên miệng rồi. Nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, giữ khoảng cách an toàn. 

Lời trong miệng của Tống Kỳ Sâm liền chuyển hướng thành: “Dừng… Heo… heo hình như lại tăng giá rồi, có phải không Triệu Phi Vũ?” 

Triệu Phi Vũ vội vàng chạy đến chưa kịp thở: “…” 

“Đúng, đúng vậy, giá thịt heo càng ngày càng tăng mạnh. Hèn gì sáng nay ăn cháo trứng muối thịt nạc, trứng muối thì nhiều chứ thịt nạc chẳng được bao nhiêu.” 

Mình đang nói cái quái gì thế này?  

Triệu Phi Vũ tan nát trong lòng.  

Hình tượng công tử nhà giàu của mình là kiểu mở miệng ra là trứng muối, ngậm miệng là thịt heo à?  

Bạn hiền à, tớ hy sinh quá nhiều vì cậu rồi. 

Một bên khác – 

Khương Miện: “…” 

Lý Lai: “…” 

Cả hai vừa đang bàn luận về diễn xuất, nay lại bị kéo vào câu chuyện thịt heo, khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng một cách vi diệu. 

Nhưng với tinh thần tôi không ngượng, người ngượng chính là người khác, Tống Kỳ Sâm sửa sang lại quần áo một chút, bước vào phòng rồi tiện tay đóng cửa như thường. 

“Đạo diễn Lý đúng không? Nghe qua không bằng mắt thấy, lần trước Giang Dĩnh nói giúp hẹn gặp mặt nhưng anh lại không đến. Không biết lát nữa anh có rảnh cùng uống ly cà phê không?” 

Tống Kỳ Sâm mỉm cười. 

Nghe vậy, Lý Lai đã sớm tháo kính râm để lộ đôi mắt phượng đẹp đẽ, đứng dậy bắt tay với Tống Kỳ Sâm, nét mặt tươi cười: “Kiểu chia đôi ấy hả?” 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

Được lắm, mới mở đầu đã vạch trần khuyết điểm của anh trước mặt Khương Miên. Đúng là tâm cơ hạng SSS! 

Lúc này, Tống Kỳ Sâm đã hoàn toàn quên mất những chiến tích keo kiệt của mình trước mặt Khương Miện trong quá khứ. 

“Xin lỗi, chỉ đùa chút thôi, mong sếp Tống đừng để bụng.” 

Lý Lai tiếp lời trước khi Tống Kỳ Sâm kịp nói gì. 

Siêu cấp thảo mai!  

Tống Kỳ Sâm thầm mắng trong lòng. 

Không, với cái vẻ ngoài như này thì không xứng với từ thảo mai đẹp đẽ đó. Anh ta chính là cái đồ già dơ vừa già vừa chơi dơ. 

“Tôi từng tự học về tâm lý biểu cảm. Trông vẻ mặt của sếp Tống chắc không phải đang chửi tôi trong lòng đấy chứ?” 

Lý Lai khẽ cười. 

Tống Kỳ Sâm: “…” Người này chắc chắn tuổi Tuất. 

“Làm gì có chuyện đó? Sao đạo diễn Lý lại nghĩ về tôi như vậy? Tôi với anh vốn chẳng thù chẳng oán, tự dưng chửi anh trong lòng làm gì?” 

Tống Kỳ Sâm tỏ vẻ vô tội. 

Nhìn hai người này, Triệu Phi Vũ đứng bên cạnh thực sự được mở rộng tầm mắt.  

Trước đây cậu cứ nghĩ chỉ có con gái mới đấu đá nhau như thế. Giờ xem ra, đàn ông cũng chẳng kém cạnh gì. 

Trời ơi, nếu không phải không đúng lúc thì cậu muốn chộp lấy nắm hạt dưa ngồi xổm một bên xem họ cả buổi chiều. 

“Có lẽ do tôi học nghề chưa thạo, xin lỗi xin lỗi.” 

Lý Lai cười cười: “Chắc là không uống được cà phê rồi, tôi có chuyến bay lúc 11 giờ trưa nay. Hôm nay đến đây chủ yếu để gặp Phong Ngọc Thanh trong lòng tôi, cô Khương Miên. À đúng rồi Miên Miên, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ, hay là tiếp tục nhé? Dù sao lát nữa tôi còn phải chỉ dạy cho các thí sinh khác nữa.” 

Lý Lai mặt tỏ vẻ áy náy. 

Nghe anh ấy nói vậy, Khương Miện còn chưa kịp phản ứng. 

“Ồ, xin lỗi, tôi có thể gọi em như vậy không? Tôi nghĩ gọi bằng biệt danh sẽ khiến hai người gần gũi hơn. Tôi thật lòng muốn đến đây để làm bạn với em.” 

Lý Lai nói với vẻ mặt chân thành. 

Nghe vậy, Khương Miện đứng dậy: “Dĩ nhiên là được rồi, không sao hết, anh muốn gọi sao cũng được. À, tôi nghĩ về vấn đề anh vừa đề cập, tôi có ý kiến khác…” 

Khương Miện tức khắc vào trạng thái làm việc.  

Nếu nói trước đây cô tham gia “Nhịp đập thần tượng” là vì lý tưởng của nguyên chủ. Thì qua thời gian này, cô phát hiện ra mình dường như thật sự rất thích diễn xuất. 

Chỉ là trước đây cô toàn tự mày mò, dựa vào kinh nghiệm đi hát rong khắp nơi, bán nghệ tại các đám tang để chèo chống cuộc sống. Hiện tại chợt gặp được một người thầy sẵn lòng dạy dỗ, Khương Miện thực sự rất vui mừng. 

Quan trọng là vị đạo diễn Lý Lai này nói chuyện rất lịch sự, dường như cô chưa từng gặp ai nhã nhặn văn hóa như vậy. 

“Ồ, vậy sao? Em nói đi, tôi nghe.” 

Không quan tâm đến Tống Kỳ Sâm, Lý Lai tự nhiên rời khỏi chiếc ghế sofa mình vừa ngồi để đi tới ngồi bên cạnh Khương Miện. 

Tống Kỳ Sâm: “!!!” 

Triệu Phi Vũ: “…” 

Còn nói gì nữa, cho anh chàng Lý Lai này một like đi.  

So với trình độ đẳng cấp của anh ta, đm thằng bạn mình có cái bíp chỉ là một học sinh tiểu học thôi! Thua rồi thua rồi. 

Triệu Phi Vũ quay đầu lén nhìn Tống Kỳ Sâm một cái, chỉ thấy anh cúi đầu siết chặt tay, không ư hử gì, trông như một chú mèo con bị bỏ rơi trong ngày mưa. Còn bên kia, hai người càng lúc càng ngồi gần nhau hơn. 

Xong rồi, xong rồi, thằng bạn mình không có cửa rồi. 

Triệu Phi Vũ thầm than trong lòng, đúng là chẳng ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Lý Lai. 

Hai người trên ghế sofa đang nói chuyện, có lẽ là để kiểm chứng kết quả dạy học, Khương Miện đột nhiên đứng dậy, ai ngờ giây tiếp theo “bịch” một tiếng ngã xuống đất. 

Lý Lai giật mình, định đưa tay ra đỡ nhưng đã không kịp. Tống Kỳ Sâm đứng gần đó lập tức đỡ Khương Miện dậy, mặt mũi tràn đầy đau lòng. 

“Sao rồi? Có bị đau không? Đang bình thường sao lại ngã thế? Đạo diễn Lý cũng không ngăn lại nữa? Sàn nhà ở đây cứng và bẩn lắm, nếu là tôi nhất định sẽ không để em ngã như vậy đâu!” 

Tống Kỳ Sâm đau lòng nâng bàn tay đỏ ửng của Khương Miện lên thổi nhẹ. 

Lý Lai: “…” 

Triệu Phi Vũ: “…” Vãi chưởng, là tớ đã xem thường cậu. Cậu mới đúng là cao thủ! 

Triệu Phi Vũ thầm giơ ngón cái trong lòng. 

May mà là phòng biểu diễn không được phép phát trực tiếp nếu không có sự đồng ý của Lý Lai. Nếu không… 

“Xin lỗi đạo diễn Lý, chắc anh không giận chứ? Tôi vốn quen thẳng thắn rồi, mong anh đừng để bụng. Thực ra tôi luôn rất ngưỡng mộ những người có cá tính như đạo diễn Lý, quay một bộ phim là có một bạn gái. Không giống như tôi, đến giờ vẫn chưa có mối tình đầu, cái gì cũng không biết, thật sự là quá kém cỏi!” 

Tống Kỳ Sâm thở dài sâu sắc. 

Lý Lai: “…” 

Triệu Phi Vũ: “…” Trà… trà thơm quá. 

“Đâu có, tôi thấy anh như vậy rất tốt mà. Tống Kỳ Sâm, anh đừng để ý quá mấy cái này. Ngoài việc hơi keo kiệt ra thì anh có rất nhiều ưu điểm, có gì mà phải ghen tị với người khác.” 

Giữa bầu không khí im lặng, Khương Miện đột nhiên lên tiếng an ủi. 

Lý Lai: “…” 

Tống Kỳ Sâm: “…” Phụt. 

Triệu Phi Vũ: “…” Cô ấy tin, cô ấy tin thật. 

Lúc này, Triệu Phi Vũ bắt đầu nghi ngờ rằng trong cả căn phòng này chỉ có mình Khương Miên là trai thẳng sắt thép, ba người đàn ông bọn họ cộng lại có khi chẳng làm lại cô! 

Respect!! 

Bình Luận (0)
Comment