Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 48

Edit: Cá Mặn (Nặm)​Nghe Lâm Thiến nói vậy, Địch Phi Dương như đã xác nhận được điều gì đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua chát: “Thiến Thiến, những bài đăng về Khương Miên là dùng điện thoại của tớ để đăng đúng không?

 

 

 

 

 

 

 

 

—–​Đương nhiên là vì tin đồn của tôi đang treo trên hot search rồi…

 

 

 

 

 

 

 

 

Cười đủ rồi, Khương Miện ngẩng đầu đối diện với đôi mắt bất lực của Tống Kỳ Sâm rồi chợt xích lại gần. 

 

 

Vì cười quá nhiều nên trong mắt cô gái còn rươm rướm chút nước mắt sinh lý. Dưới ánh đèn sáng của hành lang, trông nó thật long lanh và ướt át. 

 

 

Chỉ một cái nhìn, Tống Kỳ Sâm bị nhìn chằm chằm đến nỗi mặt hơi nóng, tức thì khẽ liếc mắt đi. 

 

 

Bởi vì anh sợ lại nhận được một lời so sánh kỳ quặc về mông khỉ. 

 

 

Chính lúc này, giọng nói ngọt ngào của Khương Miện vang lên: “Tống Kỳ Sâm, anh… không sợ những tin đồn mà họ tung ra đều là thật sao?” 

 

 

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm không nhịn được liền trợn mắt nhìn cô: “Hình ảnh của anh trong lòng em là một tên đần hả?” 

 

 

“Anh tin tưởng tôi đến thế à?” Khương Miện lại áp sát thêm chút nữa: “À đúng rồi, lần này anh vừa PR, vừa thu thập bằng chứng, lại còn tìm người tra địa chỉ IP, nghe có vẻ như sẽ tốn rất nhiều tiền đấy. Chuyện gì đây, cuối cùng anh cũng nhớ ra em là con chim hoàng yến nhỏ cần anh bỏ tiền ra nuông chiều rồi à?” 

 

 

Khương Miện cười tủm tỉm. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “!!!” 

 

 

Tiền! 

 

 

Vừa rồi anh lại quên mất tất cả những thứ này đều cần phải tốn tiền, mà còn là tiền mồ hôi nước mắt tự mình kiếm được từng xu từng đồng. 

 

 

Sao anh có thể quên được chứ? Sao anh có thể quên được chứ? 

 

 

Tống Kỳ Sâm chuyển ánh mắt về Khương Miện bên cạnh: “Chúng ta thương lư…” Lượng. 

 

 

Tống Kỳ Sâm còn chưa kịp nói ra từ cuối cùng đã bị Khương Miện bịt chặt lấy miệng. 

 

 

“Không thương lượng gì hết.” 

 

 

Như thể đã đoán trước được anh sẽ nói gì, Khương Miện cười rạng rỡ. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “Ưm ưm ưm ưm ưm ưm.” Em viết giấy nợ cho anh. 

 

 

“Ứ viết nhá.” 

 

 

Khương Miện lắc đầu cười hì hì. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” Lời anh nói chính anh còn không hiểu, sao em lại biết hết vậy? 

 

 

“Em biết đấy.” 

 

 

Khương Miện lại trả lời. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “!!!” Anh còn chưa nói gì mà! 

 

 

“Mắt anh đã viết ra hết rồi. Có thể đoán được tâm trạng của đại gia thay đổi bất cứ lúc nào, hiểu rõ hoạt động tâm lý của đại gia, đó chính là kỹ năng sinh tồn cần thiết của một con chim hoàng yến nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn, hiểu chuyện và dịu dàng như em đấy!” 

 

 

Giọng Khương Miện mềm mại và ngọt ngào. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” Nói dối kiểu này, chính em nghe xong không thấy hổ thẹn sao? 

 

 

“Thật kỳ lạ, em hoàn toàn không thấy thế.” 

 

 

Khương Miện chớp chớp mắt. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

 

 

Hừ, nói chứ sao dưới đất lại có hai tôi đứng thế này, hóa ra là tôi đã tách ra làm đôi rồi. 

 

 

Trong khi Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đang đùa giỡn trong hành lang, trong phòng biểu diễn, các thí sinh vừa tập luyện nghiêm túc vai diễn của mình theo hướng dẫn của Lý Lai đã rời đi từ sớm, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. 

 

 

“Hả? Thật hay giả vậy? Nhìn cô ấy không giống thế…” 

 

 

“Khương Miện là người như vậy à? Tôi chẳng nhìn ra…” 

 

 

“Nghe nói đã lên hot search rồi, chắc không phải giả đâu.” 

 

 

… 

 

 

Một tin đồn nhỏ nghe được từ nhân viên, chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp phòng biểu diễn. 

 

 

Vì tình cờ nghe thấy tên Khương Miện, Chu Lệ cũng tò mò đến gần. 

 

 

“Cái gì cái gì? Khương Miện làm sao? Tôi cũng muốn nghe.” 

 

 

Thấy cô ấy hỏi vậy, mấy người còn lại hơi ngập ngừng một chút. Một nữ thí sinh thấp bé trong đó lập tức ghé vào tai cô ấy thì thầm. 

 

 

Nửa phút sau, Chu Lệ đột nhiên đứng dậy quát lớn: “Cô nói bậy bạ gì vậy?” 

 

 

Mặt cô gái đỏ bừng vì tức giận. 

 

 

“Những tin này các cô nghe từ đâu vậy? Vô tình nghe được nhân viên nói à? Nhân viên nào, họ gì tên gì, nói ở đâu? Nói rõ cho tôi nghe.” 

 

 

Chu Lệ nghiêm khắc quở trách, hoàn toàn không để ý đến việc kênh trực tiếp của “Nhịp đập thần tượng” vẫn đang mở, cư dân mạng đang theo dõi từng lời nói hành động của họ. 

 

 

Có lẽ không ngờ rằng mình có lòng tốt chia sẻ tin tức mà còn bị nói, nữ thí sinh thấp bé cũng tỏ ra không vui: “Sao tôi biết là ai nói? Tôi chỉ biết mọi người đều nói thế, thậm chí còn lên hot search cả rồi. Có ngon cô đi tìm người đó đi, ở đây la hét với tôi làm gì?” 

 

 

“Hừ, mọi người nói sao cô cũng nói vậy. Là người trưởng thành rồi còn không phân biệt được đâu là tin đồn đâu là sự thật hả?” 

 

 

Chu Lệ càng nói càng tức. 

 

 

“Chu Lệ, cô nói vậy là có ý gì?” 

 

 

Một người khác cũng đứng dậy, mặt đầy giận dữ. 

 

 

“Tôi có ý gì à? Tôi bảo cô nói chuyện phải động não một chút!” 

 

 

Chu Lệ không kiêng dè chút nào. 

 

 

Kênh trực tiếp vốn đang yên ắng bỗng nhiên nổ ra cuộc cãi vã. Không chỉ vậy, nguyên nhân dường như còn liên quan đến Khương Miên hiện đang treo trên hot search. Bình luận trở nên sôi nổi ngay. 

 

 

[Ôi trời ơi, không ngờ vì Khương Miên mà mấy thí sinh này cãi nhau. Sao họ biết được tin tức bên ngoài vậy?] 

 

 

[Không nghe là vô tình nghe được nhân viên nói sao? Bất ngờ ghê, Chu Lệ lại bênh vực Khương Miên đến thế. Tôi nhớ lúc họ mới đến còn đối đầu nhau mà nhỉ?] 

 

 

[Không ngờ Chu Lệ trọng tình trọng nghĩa tới vậy.] 

 

 

[Vào lúc này mà còn nói đến trọng nghĩa thì đúng là ngu dốt. Mới ở chung bao lâu mà đã lên tiếng bảo vệ Khương Miên như vậy, nếu những tin đồn đen tối kia được chứng minh là sự thật thì e rằng Chu Lệ cũng sẽ bị kéo xuống nước.] 

 

 

[Mười phần thì tám chín phần là thật rồi, không thấy có đến hơn nửa lớp 17 Thanh Xuyên đã đứng ra làm chứng sao? Nhiều người như vậy, tin về Khương Miên không thể nào là giả được!] 

 

 

[Haizz đúng là bất ngờ, tui mới bắt đầu hâm mộ cô ấy…] 

 

 

[Tui đã hủy follow rồi, một cô gái hỗn loạn với đời tư bê bối kiểu này, ai hâm mộ người đó ngu!] 

 

 

[Nhân tiện, Khương Miên đâu rồi? Sao trường hợp quan trọng thế này cô ấy lại không có mặt? Chẳng lẽ đã bị chương trình gọi đi khuyên rút lui rồi??] 

 

 

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, bên trong đối đầu gay gắt. 

 

 

Đúng vào thời khắc quan trọng nhất, một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên — 

 

 

“Tiểu Lệ, cậu đừng nói nữa…” 

 

 

Lúc này, Lâm Thiến từ từ đứng dậy. 

 

 

Cử động này của cô ta gần như thu hút toàn bộ sự chú ý của các thí sinh, kể cả dân mạng. 

 

 

“Tớ biết cậu và Khương Miên rất thân, nhưng tớ hy vọng cậu có thể nghĩ cho bản thân mình, sự nghiệp của cậu chỉ mới bắt đầu, tớ nhớ cậu rất thích sân khấu…” Nói đến đây, Lâm Thiến dừng lại một chút. 

 

 

“Hiện tại chuyện của Khương Miên không phải chuyện nhỏ, mặc dù tớ cũng hy vọng những điều mà nhân viên nói đều là tin đồn, nhưng có quá nhiều người đứng ra, tớ cảm thấy có lẽ…” 

 

 

“Có lẽ gì?” 

 

 

Lâm Thiến còn chưa nói xong câu sau, một giọng nói quen thuộc đã tiếp lời cô ta. 

 

 

Mọi người quay đầu lại, ngay cả camera trên tường cũng xoay về phía đó. 

 

 

Chỉ thấy cô gái đang dựa nghiêng vào cửa phòng biểu diễn không phải Khương Miện thì còn ai vào đây nữa. 

 

 

“Khương Miên!” 

 

 

Vừa thấy cô, Chu Lệ lập tức chạy tới. 

 

 

Từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn là người cứng đầu, không đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại. 

 

 

Cái gì mà hot search, cái gì mà tin đồn, cô ấy hoàn toàn không tin, cô ấy chỉ tin vào những gì mắt mình thấy, Khương Miên tuyệt đối không phải như những gì mọi người nói. 

 

 

Chu Lệ vừa cất bước, Trần Dữ – người quen biết thân thiết với cô ấy từ nhỏ cũng lập tức theo sau. 

 

 

Ngoài hai người họ ra, những người khác bao gồm cả Hứa Tinh Minh đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. 

 

 

Thực ra những tin tức này, Hứa Tinh Minh đã nghe qua một lần hồi cấp ba rồi. Đây cũng là lý do chính khiến anh ta vẫn không tiến thêm một bước nào về phía cô gái ngoan ngoãn yên lặng thường đi theo sau mình ngày xưa, dù cho bản thân có cảm tình. 

 

 

Anh ta sợ người khác cười nhạo mình. 

 

 

Sau đó dù dần dần tiếp xúc với Khương Miên, biết rằng cô hoàn toàn không thể là người như thế, anh ta vẫn không bước tiếp. 

 

 

Hứa Tinh Minh nào ngờ được, đã qua mấy năm rồi mà mấy người bạn cùng lớp vẫn còn nói những chuyện này, thậm chí còn ầm ĩ lên hot search. 

 

 

Điều này khiến Hứa Tinh Minh vừa nhìn thấy Khương Miện thì vô thức muốn đứng dậy bước về phía cô lại bắt đầu do dự không quyết. 

 

 

Sự do dự này của anh ta khiến hai bên nháy mắt phân chia rõ ràng. 

 

 

Ba người Khương Miện, Chu Lệ, Trần Dữ là một phe, 27 thí sinh còn lại là một phe khác. 

 

 

“Khương Miên…” 

 

 

Lâm Thiến làm bộ bước đi một chút, nhưng vị trí chẳng có thay đổi gì. 

 

 

“Vừa rồi cậu đi đâu vậy? Có phải đạo diễn… họ gọi cậu qua không?” 

 

 

Lâm Thiến thăm dò hỏi. 

 

 

Nghe cô ta nói vậy, mọi người bao gồm cả Chu Lệ đều đồng loạt quay đầu nhìn Khương Miện. 

 

 

Nghe vậy, Khương Miện gật đầu một cái không mấy quan tâm. 

 

 

Những người có mặt đều trao đổi ánh mắt với nhau. Lâm Thiến siết chặt tay ngay lập tức, cố gắng không để khóe miệng nhếch lên. 

 

 

“Đang yên lành sao họ lại gọi cậu qua?” 

 

 

Lâm Thiến tiếp tục hỏi. 

 

 

“Còn có thể là gì? Đương nhiên là vì tin đồn của tôi đang treo trên hot search rồi…” 

 

 

“Tin đồn!” 

 

 

Chu Lệ lập tức nắm lấy tay Khương Miện, mừng rỡ: “Đạo diễn họ đã điều tra rõ, xác định là tin đồn rồi sao?” 

 

 

“Thời gian ngắn như vậy làm sao điều tra được, lừa ai chứ?” Một nam sinh nhân cơ hội chen vào một câu. 

 

 

“Lừa một số đứa đần nghe gió thổi thì bảo mưa rơi.” Khương Miện cười híp mắt đáp lại. 

 

 

“Cô nói ai!” 

 

 

“Ai trả lời thì nói người đó.” 

 

 

“Cô…” 

 

 

Người đàn ông có thân hình to con bị Khương Miện đáp trả như vậy trước ống kính có phần khó chịu. Anh ta đột nhiên đứng dậy, định xông tới trước mặt Khương Miện. 

 

 

Bỗng thấy tay cô nhẹ nhàng giật tay nắm cửa bằng sắt của phòng biểu diễn xuống, cầm trong tay vò vò thành một quả cầu rồi ném lên ném xuống. 

 

 

Chu Lệ, Trần Dữ: “!!!” 

 

 

Người đàn ông to con: “!!!” 

 

 

Các thí sinh khác: “!!!!” 

 

 

Bình luận: !!!!!!! 

 

 

“Xin lỗi.” Khương Miện vừa tung quả cầu sắt nhỏ vừa đứng trước mặt người đàn ông to lớn cười nói. 

 

 

Nghe vậy, người đàn ông vẫn đang trong trạng thái kinh hoàng nhất thời không nghe rõ Khương Miện nói gì. 

 

 

Thấy anh ta không nhúc nhích, Khương Miện giơ tay lên. 

 

 

Còn chưa mở miệng, người đàn ông đã lập tức giơ hai tay lên che mặt: “Đừng đừng, đừng đánh mặt, không được đánh mặt…” 

 

 

Anh ta còn chưa nói hết câu sau, Khương Miện đã lướt qua vai anh ta bước về phía trước. 

 

 

Người đàn ông cầu xin tha mạng bỗng lúng túng hạ tay xuống, mặt đỏ bừng nhìn vào tấm gương bên cạnh, chỉ muốn dùng ngón chân đào một cái lỗ dưới đất để chui xuống. 

 

 

Anh ta, anh ta thế này đâu tính là nhát gan đâu đúng không? 

 

 

Ai gặp phải con quái vật cự lực đó mà chẳng run chân. 

 

 

Phản ứng của anh ta mới là bình thường, bình thường… 

 

 

Trong khi người đàn ông đang liên tục tự thuyết phục bản thân, Khương Miện đã bước qua anh ta, tiến đến trước mặt Lâm Thiến. 

 

 

Nhìn quả cầu sắt trong tay cô, đồng tử Lâm Thiến co lại, hơi thở cũng bất giác nhẹ đi, cố gắng kiềm chế không lùi về sau một bước. 

 

 

Không ngờ Khương Miện chỉ liếc nhìn cô ta một cái, rồi ánh mắt chính xác hướng về một camera nào đó trên tường, ánh nhìn lạnh lẽo, khóe miệng hơi nhếch lên. 

 

 

Như thể đang nhìn xuyên qua camera để thấy những người nào đó đang ngồi trước màn hình vậy. 

 

 

“Đã lên tới đại học rồi mà sao vẫn nghĩ mạng internet là vùng đất ngoài vòng pháp luật vậy?” 

 

 

Câu nói lạnh lùng của Khương Miện khiến một số bạn học đang ngồi trước máy tính không ngừng chửi bới cô trong phần bình luận bỗng thấy tim run lên một cách khó hiểu. 

 

 

“Lý Bác Văn, Trương Minh Mẫn, Thịnh Gia Giai, Trịnh Đông, Đường Tĩnh… Tôi biết các cậu chắc chắn đang xem trực tiếp của tôi, cũng biết những kẻ gần đây nhảy nhót trên mạng chính là các cậu. Nếu các cậu chắc chắn những gì mình nói không phải là tin đồn, được thôi, tôi đã thông qua tổ chương trình để báo cảnh sát rồi…” 

 

 

Nghe vậy, những người đang xem trực tiếp lập tức run tay, vội vàng tìm những bình luận họ đã đăng trên Quả Đậu trước đó. Vừa định xóa đi thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Khương Miện như thở dài, truyền qua tai nghe. 

 

 

“Đừng xóa nha, xóa rồi thì không vui nữa. Hơn nữa tôi đã bảo người ta lưu lại chứng cứ rồi, bây giờ mới xóa có phải hơi muộn rồi không?” 

 

 

Giọng Khương Miện trầm xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ống kính, nở một nụ cười rạng rỡ. 

 

 

“Những dân mạng hóng chuyện có phải đều muốn biết những tin đồn về tôi trên mạng là thật hay giả không? Vậy xin mời mọi người đón xem vòng thi thử thách diễn xuất thứ hai của chương trình ‘Nhịp đập thần tượng’ sáu ngày sau. Chúng ta hẹn gặp lại nhé.” 

 

 

Khương Miện nhìn vào ống kính và nháy mắt một cái chuẩn mực. 

 

 

Cô gái xinh đẹp nháy mắt như vậy, tức khắc có không ít fan sắc đẹp ý chí không vững đã bị thuyết phục. 

 

 

[Tôi cũng không muốn tin cô ấy, nhưng cô ấy xinh đẹp quá, lại còn nháy mắt với tôi nữa!] 

 

 

[Ư ư ư, chị đẹp còn hẹn gặp lại tui nữa!] 

 

 

Sau khi nói xong trước ống kính, Khương Miện quay người nhìn về phía Lâm Thiến phía sau, giọng điệu như vô ý: “Ôi chà, nghe nói khi cảnh sát điều tra, họ có thể tra ra địa chỉ IP, thậm chí là địa chỉ cụ thể của người đăng bài đấy. Đến lúc đó chắc sẽ biết được ai đã tung tin đồn về tôi, Lâm Thiến, cậu cũng vui mừng cho tôi nhỉ!” 

 

 

Khi nghe đến bốn chữ “địa chỉ cụ thể”, sắc mặt Lâm Thiến lập tức trắng bệch. Nghe câu hỏi của Khương Miện, cô ta liền gượng gạo gật đầu. 

 

 

“Cậu đúng là bạn tốt của tôi, Thiến Thiến ạ.” Khương Miện cười hì hì. 

 

 

Chu Lệ đứng bên cạnh nghe vậy liền vội vàng chen vào: “Cô ta là bạn tốt của cậu còn tớ thì không à? Tốt quá rồi, cảnh sát làm việc rất nhanh, sẽ bắt được con chó đó. Nghe nói hiện nay nếu chia sẻ trên 500 lần có thể bị phạt tù tối đa 3 năm đấy. Khương Miên, nếu cậu không có tiền kiện tụng thì tớ sẽ cho cậu mượn, nhất định phải cho bọn chúng ngồi tù một thời gian!” 

 

 

Chu Lệ nghiến răng ken két. 

 

 

Lâm Thiến muốn nổ đom đóm mắt. 

 

 

“Cảm ơn Tiểu Lệ, cậu đúng là chị em tốt của tớ.” Khương Miện nắm lấy tay cô ấy. 

 

 

Khác với buổi phát sóng trực tiếp “đầy tình cảm”, trong nhóm chat lớp 17 Thanh Xuyên sau khi nghe lời Khương Miện nói, có một số đứa nhát gan vừa xóa bài, xóa bình luận, vừa chửi bới om sòm trong nhóm. 

 

 

Đường Tĩnh: [Lúc đầu tôi đã nói thế nào? Tôi bảo các cậu xác nhận xem tin đồn về Khương Miên có thật không mà? Nếu bịa đặt, cô ấy hoàn toàn có thể kiện chúng ta, các cậu cứ nói không sao không sao. Nếu tôi bị lưu hồ sơ, trường chắc chắn sẽ khuyên tôi thôi học! Mẹ tôi sẽ đánh chết tôi mất! Các cậu hại chết tôi rồi!] 

 

 

Trịnh Đông: [Lý Bác Văn, Trương Minh Mẫn, hai cậu học cùng trường với Khương Miên từ cấp hai mà. Đệt, mấy chuyện đó rốt cuộc là thật hay giả, các cậu nói đi chứ!] 

 

 

Thịnh Gia Giai: [Tên tôi đã bị nêu ra. Giờ thì hay rồi, dù không bị đuổi học thì danh tiếng của tôi cũng đã hỏng rồi. Bạn trai tôi còn gọi điện hỏi tôi, người Khương Miên nói trong buổi phát sóng trực tiếp có phải là tôi không? Lý Bác Văn, Trương Minh Mẫn, các cậu nói gì đi chứ!!!] 

 

 

Trương Minh Mẫn: [Mấy chuyện đó hồi trước tôi cũng chỉ nghe nói thôi…] 

 

 

Thịnh Gia Giai: [Cậu nghe nói mà cậu cứ thế nói bừa à, chuyện Khương Miên quyến rũ bạn trai cậu trước đây cũng là nghe nói phải không?] 

 

 

Trần Hiểu Vũ: [Cái này tôi biết.] 

 

 

Trương Minh Mẫn: [Trần Hiểu Vũ!] 

 

 

Trần Hiểu Vũ: [Lúc đó bạn trai ở lớp khác của Trương Minh Mẫn đang đánh bóng thấy Khương Miên ăn mặc xộc xệch, nhỏ nhắn đáng yêu ngồi trên khán đài trông rất dễ thương, nên mồm miệng lả lơi đi trêu ghẹo vài câu. Đúng lúc đó Minh Mẫn đang cãi nhau đòi chia tay với anh ta, nên cậu ấy nói Khương Miên cố tình quyến rũ bạn trai cậu ấy. Thực ra rõ ràng là anh chàng đó lăng nhăng, từ lâu đã có bạn gái bên ngoài trường, còn giấu Minh Mẫn…] 

 

 

Thịnh Gia Giai: [??? ] 

 

 

Trương Lỗ: [Cái này tôi cũng biết. Còn về chuyện gian lận hồi đó, rõ ràng là Trịnh Đông và mấy đứa khác xếp cùng phòng học dốt, nói để kiếm thêm tiền tiêu vặt nên gọi học sinh giỏi Khương Miên cho chúng chép bài. Nhưng không ngờ Khương Miên bình thường yếu đuối nhát sợ lại rất có nguyên tắc trong chuyện gian lận, không cho chép nên chúng hùa nhau tố cáo Khương Miên gian lận…] 

 

 

Đường Tĩnh: [??? Thế ra chẳng có chuyện nào là thật, vậy sao các cậu lại nói trong nhóm chắc như đinh đóng cột thế. Giờ thì hay rồi, một khi Khương Miên truy cứu chúng ta…] 

 

 

Lý Bác Văn: [Sợ cái gì? Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, ai nói rõ được. Ít nhất tôi đã tận mắt thấy cô ta dây dưa với một lão đầu trọc ngoài đường, người ta còn nhét tiền cho cô ta, chuyện này tôi có thể thề.] 

 

 

Lý Bác Văn: [Các cậu sợ chứ tôi không sợ, tôi không tin, báo cảnh sát thì sao? Chúng ta nhiều người thế này cảnh sát có thể bắt hết được sao? Còn nữa, dù có kiện tụng, với cái bộ dạng nghèo kiết xác của cô ta thì trả nổi tiền cho luật sư không?] 

 

 

Đường Tĩnh: [Tôi không quan tâm đến cậu, dù sao tôi cũng không muốn ngồi tù đâu. Tôi sẽ xóa bài và xin lỗi!] 

 

 

Sau khi gửi đoạn tin nhắn này, Đường Tĩnh rời khỏi nhóm. 

 

 

Không chỉ cô ấy, sau đó còn có hai ba mươi người lần lượt rời đi. Họ đều là những người không nói bậy trên mạng, ngay cả khi học cấp ba, họ cũng không bắt nạt Khương Miên, nhiều lắm chỉ là người đứng xem. 

 

 

Chẳng mấy chốc, nhóm “Lớp 17 Thanh Xuyên” vốn ồn ào náo nhiệt giờ chỉ còn lại vài ba người. 

 

 

Gần như cùng lúc, hướng gió trên mạng cũng bắt đầu thay đổi. 

 

 

Một mặt là do tổ chương trình “Nhịp đập thần tượng” đăng bài ủng hộ Khương Miên, tuyên bố tin tưởng vào nhân cách của cô, và tin tưởng hơn vào sự công bằng của pháp luật, chắc chắn cơ quan chức năng sẽ đưa ra lời giải thích công bằng và hợp lý nhất. 

 

 

Mặt khác, sau khi Khương Miên nói những lời đó trong buổi phát sóng trực tiếp, nhiều bạn học lớp 17 Thanh Xuyên, bao gồm cả Đường Tĩnh đều âm thầm xóa bỏ những lời nói của mình. Một số người nhát gan còn ghim lời xin lỗi lên đầu bài viết của họ. 

 

 

Nhưng trái ngược với họ là đám Lý Bác Văn, một hai người càng nhảy dựng lên. 

 

 

Họ không nghĩ mình có lỗi, chỉ chửi bới Khương Miên thậm tệ trên mạng. Thậm chí còn vu khống rằng những bạn học khác xóa bài là vì đã nhận tiền bịt miệng của Khương Miên. 

 

 

Khiến các cư dân mạng đều hoang mang, không còn bình luận nữa, mà kiên nhẫn chờ đợi lời giải thích của Khương Miên sau sáu ngày, đồng thời kêu gọi xem drama một cách lý trí. 

 

 

Tối hôm đó, Lâm Thiến lén lút đi ra khỏi nhà thần tượng. Vừa thấy Địch Phi Dương đang hút thuốc trong góc tối, ánh mắt cô gái lập tức bừng lên niềm vui vô hạn. 

 

 

“Phi Dương.” Cô ta khẽ gọi. 

 

 

Địch Phi Dương đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Thiến Thiến.” 

 

 

Lâm Thiến tiến lại gần rồi lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi, nhét vào tay đối phương: “Phi Dương, điện thoại… trả lại cậu. Gần đây, gần đây nhà thần tượng kiểm tra nghiêm ngặt hơn, mấy lần suýt bị lục soát ra điện thoại của tớ, nên cậu cầm nó về đi.” 

 

 

Nói xong, Lâm Thiến quay đầu nhìn ánh đèn sáng trưng phía sau rồi đẩy Địch Phi Dương một cái: “Không còn sớm nữa, tớ cũng phải về rồi, cậu mau về trường đi…” 

 

 

Nghe Lâm Thiến nói vậy, Địch Phi Dương như đã xác nhận được điều gì đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua chát: “Thiến Thiến, những bài đăng về Khương Miên là dùng điện thoại của tớ để đăng đúng không?” 

 

 

Một câu nói nhẹ nhàng tức khắc khiến lòng Lâm Thiến dấy lên sóng gió dữ dội. 

 

 

“Cậu sợ cảnh sát điều tra đến đầu mình nên mới trả điện thoại cho tớ phải không?” 

 

 

Đồng tử Lâm Thiến co lại, môi bắt đầu run rẩy. 

 

 

Sau đó, cô ta đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi dọc theo khóe mắt. Cô ta nắm chặt cổ tay Địch Phi Dương, như người chết đuối bám víu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Giúp tớ, Phi Dương… Lúc này chỉ có cậu mới có thể giúp tớ. Tớ cầu xin cậu, cầu xin cậu…” 

 

 

Giọng Lâm Thiến đầy thảm thiết. 

 

 

Mặc dù không có lời nào thừa nhận mình đã đăng bài, nhưng từng câu từng chữ đều đang thừa nhận rằng chính bản thân đã đăng bài. 

 

 

Nghe vậy, Địch Phi Dương đau đớn nhắm mắt lại, sau đó từ từ giơ tay lên, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lâm Thiến. 

 

 

“Cậu biết mà, tớ sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cậu.” Địch Phi Dương nói từng chữ một. 

 

 

Nghe những lời như vậy, nước mắt Lâm Thiến tuôn rơi dữ dội hơn. 

 

 

Thấy thế, Địch Phi Dương giơ tay ôm cô ta vào lòng: “Cậu yên tâm, tớ sẽ khăng khăng rằng chính mình là người đăng bài!” 

 

 

“Ừm.” Lâm Thiến cuộn tròn trong lòng chàng trai, gật đầu. Nhưng có lẽ cảm thấy chưa đủ, cô ta lại thêm một câu: “Phi Dương, cậu yên tâm, tớ… tớ sẽ đợi cậu.” 

 

 

Cô ta biết cha của Địch Phi Dương bị kết án tù chung thân vì tội ngộ sát, đến giờ vẫn chưa được thả. Cô ta biết Địch Phi Dương ghét nhất chính là cha mình. 

 

 

Nên không biết vì tâm lý gì, Lâm Thiến bỗng nhiên thốt ra câu nói như vậy. 

 

 

Sau những lời này, Địch Phi Dương ôm cô chặt hơn. 

 

 

“Chậc chậc.” 

 

 

Gần như cùng lúc đó, Khương Miên đứng ở góc hẻo lánh trên sân thượng, vừa giơ điện thoại Tống Kỳ Sâm lên quay video vừa tặc lưỡi. 

 

 

“Cảm động quá!” 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” Giọng em có thể thực tình hơn được xíu không? 

 

 

Cúi đầu nhìn về phía hai người đang dựa vào nhau ở góc không xa, trong lòng Tống Kỳ Sâm thực sự có quá nhiều câu hỏi tại sao. 

 

 

Anh không hiểu tại sao Khương Miên lại biết hai người này chắc chắn sẽ gặp nhau ở đây tối nay? 

 

 

Không hiểu tại sao Khương Miên biết vị trí này chắc chắn có thể quay được hai người đó? 

 

 

Không hiểu tại sao Khương Miên chỉ cần tố cáo thẳng với tổ đạo diễn rằng Lâm Thiến có điện thoại, rồi nhờ người khôi phục lại dữ liệu là có thể kết tội cô ta rồi? Cớ gì phải phiền phức như vậy? 

 

 

Có lẽ cảm nhận được sự hoang mang của Tống Kỳ Sâm, thấy cặp “uyên ương khổ mệnh” dưới lầu đã buông nhau ra, một người đi về hướng nhà thần tượng, một người lén lút chạy về phía xa. 

 

 

Khương Miện quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm bên cạnh. 

 

 

“Sao thế? Có phải cái đầu nhỏ có những thắc mắc lớn, muốn chim hoàng yến nhỏ bé là em giải đáp cho anh không?” 

 

 

Khương Miện lưu video, thoát khỏi chế độ quay phim, ném điện thoại cho Tống Kỳ Sâm và cười. 

 

 

Nào có nhiều tại sao như vậy? 

 

 

Cô chẳng qua chỉ muốn kéo thêm một kẻ khốn nạn xuống nước mà thôi. 

 

 

Địch Phi Dương này, nếu cô nhớ không nhầm trong cốt truyện, nhân vật chính đang mang thai đứa con của Hứa Tinh Minh thì bị tên điên này lái xe đâm một cái, không chỉ mất con mà về sau còn không thể sinh nở được nữa. 

 

 

Tuy sau đó tên này đi tù, nhưng tổn thương của nhân vật chính là vĩnh viễn. 

 

 

Về điều này… chắc chắn sau này cô sẽ không thể mang thai với Hứa Tinh Minh, vậy thì tên điên cũng không thể đâm cô được. Không thể đâm thì sao đi tù? 

 

 

Nên thừa dịp bây giờ có cơ hội gửi hắn đi tù vài năm, cô thấy cũng tốt. 

 

 

Còn về phần Lâm Thiến, với bằng chứng trong tay có lẽ cũng khó thoát tội. 

 

 

Có thể giải quyết được hai tên ngốc cùng một lúc, Khương Miện thấy rất thoải mái. 

 

 

“Muốn biết không? Muốn biết không? Nếu muốn thì phải cho tôi ăn hộp pudding dâu trong túi anh đấy!” 

 

 

Khương Miện chính xác chỉ vào túi bên phải của Tống Kỳ Sâm. 

 

 

Không biết sao hộp pudding cô đưa cho anh sáng nay đến giờ vẫn chưa ăn. 

 

 

Đã nhiều năm rồi Khương Miện không ăn pudding, thực sự rất muốn nếm thử mùi vị này. 

 

 

Nghe lời Khương Miện nói, Tống Kỳ Sâm đã gật đầu được một nửa rồi cứ thế đứng sững tại chỗ. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

 

 

Bây giờ anh nghi ngờ cô đã nhòm ngó hộp pudding này cả ngày rồi. 

 

 

Tống Kỳ Sâm chậm rãi lấy hộp pudding ra khỏi túi, quả nhiên thấy mắt Khương Miện sáng lên. 

 

 

Tống Kỳ Sâm lập tức bị gợi ra hứng thú. Anh từ từ mở hộp pudding ra, vẫy vẫy trước mặt Khương Miện. 

 

 

“Muốn ăn hả?” 

 

 

“Ừm ừm!” Khương Miện gật đầu, khóe miệng cong lên. 

 

 

“Không cho.” Tống Kỳ Sâm lập tức thu tay cầm pudding về, trong lòng hết sức khoái chí. 

 

 

Từ khi gặp cô, anh luôn bị ức chế. Đến cả trong mơ cũng bị cô bắt nạt, hiện tại trong lòng khỏi nói cũng biết là sướng đến mức nào. 

 

 

“Ồ, có sao băng kìa!” 

 

 

Đúng lúc này, Khương Miện đột nhiên giơ tay chỉ về phía chân trời, giọng đầy ngạc nhiên. 

 

 

Tống Kỳ Sâm quay đầu. 

 

 

Người đàn ông không thấy sao băng, lòng chợt lạnh, vội vàng quay đầu lại. 

 

 

Hay lắm, hộp pudding màu hồng trong hộp đã bị Khương Miện hút một hơi vào miệng. Miệng cô phồng lên, trông giống như một chú chuột hamster đang chứa đầy hạt hướng dương. 

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

 

 

Trong giây lát, anh hoàn toàn quên rằng mình không phải là đối thủ của nữ Kim Càng, tiến lên định bóp miệng cô. 

 

 

“Trả lại đây, em trả lại pudding cho anh! 

 

 

“Anh trai đừng…”  

 

 

“Anh trai? Gọi cha cũng đừng hòng, em nhả ra cho anh!” 

 

 

Thật sự không được à? 

 

 

“Cha!” 

 

 

Khương Miện thử gọi một tiếng, tay Tống Kỳ Sâm đang bóp miệng cô bắt đầu run rẩy. 

 

 

Có tác dụng. 

 

 

“Cha cha cha cha…”  

 

 

Tống Kỳ Sâm: “!!!” 

 

 

Anh chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ tới thế. 

 

 

Gần như cùng lúc đó, vì không tìm thấy Tống Kỳ Sâm ở đâu, Triệu Phi Vũ cũng nghĩ đến sân thượng nhỏ này, vừa đến trước cửa đã nghe thấy tiếng Khương Miện gọi cha. 

 

 

Triệu Phi Vũ: “!!!”  

 

 

Cậu thực sự không nhìn ra hóa ra hai người này khi ở riêng lại chơi dữ như này?  

 

 

Là cậu quá quê mùa!  

 

 

Cơ mà nếu hai người như này thì tôi hết buồn ngủ rồi.  

 

 

Hehe.  

 

 

Tai vừa áp vào cửa, cửa đột nhiên bị người bên trong kéo ra bất ngờ không kịp đề phòng, Triệu Phi Vũ lập tức lăn vào như một quả hồ lô.  

 

 

Tống Kỳ Sâm vừa đến cửa: “???”  

 

 

Lúc này bên trái anh là Triệu Phi Vũ đang huýt sáo giả vờ chỉ là đi dạo tình cờ đến đây, bên phải là Khương Miện miệng phồng lên, không hiểu sao lại hăng lên muốn gọi anh là cha.  

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

 

 

“… …”  

 

 

Nghiệp chướng!! 

Bình Luận (0)
Comment