Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 51

Edit: Cá Mặn (Nặm)​Điều đó có nghĩa là… cuộc sống bình yên này lẽ ra phải là của chị, còn em chỉ là kẻ đánh cắp…”

 

 

—–​Rõ ràng đại minh tinh Giang Dĩnh vẫn tồn tại, chỉ là không có sếp Tống.

 

 

Không rõ có phải trước khi ngủ, Khương Miện đã gặp lại những người thân quen của cơ thể này, hay là do vai Dương Tiểu Thiên đã giúp nguyên chủ thoã được tâm nguyện.  

Đêm ấy, Khương Miện đã có một giấc mơ.  

Giấc mơ bắt đầu bằng một màn sương trắng dày đặc. Khi làn sương dần tan đi, trong tai Khương Miện vang lên đủ thứ âm thanh rất đỗi quen thuộc: tiếng chảo xào nấu, tiếng TV xì xào, tiếng bát đũa va vào nhau trên bàn ăn, tiếng côn trùng dưới ánh đèn đường và cả tiếng còi xe từ ngoài cửa sổ vọng lại. Tất cả đều rất sống động, ấm áp như lửa bếp gia đình.  

Kế đến là tiếng cười đùa vui vẻ của một gia đình ba người đang vừa ăn cơm vừa trò chuyện.  

Khương Miện có cảm giác như mình đang lơ lửng ngoài cửa sổ nhà họ. Qua tấm kính mở hé, cô nhìn thấy khuôn mặt mờ nhạt của người cha và người mẹ trong gia đình đó, song lại không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái đang ngồi quay lưng về phía mình. Cô gái ấy mặc đồng phục trắng xanh, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng.  

Cho đến khi cô gái bất chợt đứng dậy, định bới thêm cơm cho cha.  

Khương Miện nhìn thấy một gương mặt giống hệt mình.  

Ngay lúc cô nhìn thấy cô gái, thì cô gái đó cũng nhìn thấy cô.  

Tay cô gái run một cái, chiếc bát sứ trơn tuột khỏi tay rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh, dọa ba mẹ cô ấy hoảng hốt lao tới hỏi han xem có bị thương ở đâu không.  

Mắt thấy Khương Miện đang từ từ lùi xa dần, cô gái hốt hoảng vội đẩy cha mẹ ra và lao thẳng ra cửa.  

“Đang ăn cơm mà, con định đi đâu thế?”  

Mẹ cô gái dịu dàng gọi.  

“Con đi một chút rồi về ngay!”  

Cô gái đáp lại, mở cửa chạy ra ngoài.  

Chạy một mạch xuống tầng, cô ấy ngẩng đầu lên liền đối mặt với Khương Miện đang đứng dưới gốc cây quế trước cửa nhà.  

Cô gái bất giác lao tới định nắm lấy tay Khương Miện, nhưng chỉ nắm được không khí. Điều này khiến vẻ mặt cô ấy sốt ruột.  

“Đừng phí công nữa. Chắc là chị đã vô tình đi đến thế giới này…”  

Khương Miện mỉm cười nhắc nhở.  

Dưới gốc cây quế, hai cô gái với gương mặt y hệt nhau ngồi đối diện.  

Cô gái mặc đồng phục kể lại rằng sau khi tham gia “Nhịp đập thần tượng”, vì quá đói nên đã ngất đi, lúc tỉnh lại thì đã ở trong cơ thể hiện tại này. Cô ấy quay về năm mười tuổi, khi ba mẹ vẫn chưa qua đời.  

Nhờ nhắc nhở kịp thời, ba mẹ của cô ấy trong thế giới này vẫn bình an vô sự, sống khỏe mạnh đến giờ. Cô ấy đã sống ở thế giới này 6-7 năm rồi, chuẩn bị thi đại học.  

Cậu mợ Khương Miên từ lâu đã bị ba mẹ cô ấy coi như họ hàng xa, gần như không qua lại.  

Trong thế giới này, Hứa Tinh Minh chưa bao giờ xuất hiện. Tuy thỉnh thoảng cô ấy vẫn gặp một số bạn học cũ cấp ba nhưng không hề thấy Hứa Tinh Minh. Cô ấy cũng không rõ liệu sau này có gặp lại Lâm Thiến không.  

Thậm chí khi tra cứu thông tin, cô ấy phát hiện thế giới này không hề có tập đoàn Tống thị và cũng không có Tống Kỳ Sâm. Rõ ràng đại minh tinh Giang Dĩnh vẫn tồn tại, chỉ là không có sếp Tống.  

“Chị nói xem có kỳ lạ không?” 

Cô gái nhỏ cười tươi.  

Khương Miện nghe thấy cũng cong khóe miệng lên.  

Rồi lại nhận thấy trong ánh mắt cô bé bất chợt lộ ra chút hoảng loạn.  

“Em… rất xin lỗi chị, em… em có lỗi với chị. Lúc em vừa xuyên qua đây, có một giọng nói vang lên bên tai bảo rằng chị đã ở trong cơ thể của em, mà do đời trước chị giết chết vua zombie và sớm kết thúc thời đại tận thế nên có nhiều công đức. Nhờ hưởng chút công đức đó mà em mới có được kiếp này. Điều đó có nghĩa là… cuộc sống bình yên này lẽ ra phải là của chị, còn em chỉ là kẻ đánh cắp…”  

Càng nói, mắt cô gái càng đỏ hoe.  

Cô ấy kiên cường lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ tầng năm, sau đó quay lại nhìn Khương Miện: “Chị ơi, nếu chị muốn đổi lại, chị… cho em hai tiếng để nói lời tạm biệt với ba mẹ. Em sẵn sàng…sẵn sàng đổi lại với chị!” 

Cô gái nhỏ mím chặt môi.  

Cũng chẳng biết sao, dù trong lòng rất thích Hứa Tinh Minh nhưng nếu có thể đánh đổi để gặp lại ba mẹ, cô ấy sẵn sàng đánh đổi cả đời, cả ngàn lần, cả vạn lần.  

Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô gái nhỏ trước mặt, Khương Miện không khỏi thấy xót xa.  

Đổi lại sao?  

Ý nghĩ ấy chỉ vừa lóe lên trong đầu thì một gương mặt mỉm cười vụt qua tâm trí cô, nhanh đến mức Khương Miện còn chưa kịp nhìn rõ.  

Hơn nữa, trước mặt là cô gái nhỏ với gương mặt giống hệt mình nhưng trông vừa đáng thương vừa quyến luyến.  

Khương Miện khẽ bật cười, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của cô bé.  

“Em có muốn đổi không? Chỉ cần em không muốn đổi, chúng ta sẽ không đổi.”  

“Nhưng mà…” 

“Không nhưng nhị gì cả. Em muốn hay không muốn?”  

Khương Miện nghiêm túc nhìn cô ấy.  

Cô bé ngẩn người một lát, sau đó kiên định lắc đầu thật mạnh: “Em không muốn rời xa ba mẹ, một chút cũng không muốn.”   

“Vậy thì về đi, ba mẹ em còn đang đợi em ăn cơm đấy.”  

Khương Miện ra hiệu về phía tầng năm, nơi hai người lớn đã thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống.  

“Miên Miên, sao con đứng dưới đó một mình vậy? Mau lên ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi…”  

Họ gọi lớn.  

“Đi đi.”  

Khương Miện khẽ đẩy cô bé một cái.  

Cô bé vẫn còn chút do dự, đi được vài bước rồi quay đầu lại, song đã không còn thấy bóng dáng Khương Miện đâu.  

Cô bé hoảng hốt chạy đến gốc cây quế, dáo dác tìm kiếm.  

Khi không thấy ai, cô ấy mới chắc rằng Khương Miện đã rời đi.  

“Cảm ơn chị.”  

Cô ấy vô thức nói nhỏ một câu cảm ơn, rồi ngước lên bắt gặp ánh mắt lo lắng của ba mẹ từ trên lầu, miệng cười toe toét, chạy lên: “Con lên ngay đây!”  

Hôm sau, Khương Miện hiếm khi ngủ quên.  

Nằm trong đệm chăn mềm mại, cô cảm nhận được ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu lên mặt mình. Khương Miện nheo mắt, đưa tay che ánh sáng.  

Cảm nhận hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay, lòng Khương Miện ngập tràn niềm vui.  

“Chào buổi sáng!”  

Đột nhiên cô ra đứng bên cửa sổ tầng hai, hướng xuống các thí sinh bên dưới mà gọi to.  

Nghe tiếng của Khương Miện, đám thí sinh còn chưa kịp phản ứng thì Chu Lệ đã là người đầu tiên đứng lên vẫy tay: “Miên Miên, chào buổi sáng!”  

Cạnh cô ấy là Trần Dữ với nụ cười ấm áp.  

Hít sâu bầu không khí trong lành buổi sáng, Khương Miện phấn chấn lui vào, chuẩn bị dậy ăn sáng.  

Nhưng khác với tâm trạng tươi vui tràn đầy năng lượng của Khương Miện, đám người Lý Bác Văn ở đồn cảnh sát gần như sợ vỡ mật.  

Mỗi người đều khóc lóc cầu xin nói rằng họ chỉ tung tin đồn trên mạng, đâu biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.  

Không chỉ vậy, họ trả lời răm rắp mọi câu hỏi của cảnh sát. Trương Minh Mẫn thừa nhận khi đó nhất thời thấy bạn trai ngay cả con nhỏ Khương Miên lôi thôi như quỷ mà cũng đi tán tỉnh được, còn đòi chia tay với cô ta nên cô ta mới cố ý tung tin nhảm về Khương Miên.  

Lý Bác Văn cũng thừa nhận hồi cấp hai cậu ta và Khương Miên học cùng lớp. Khi ấy, Khương Miên rất xinh đẹp, mái tóc dài đen mượt, mặt trắng trẻo, trông như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Cậu ta thầm thương cô suốt một thời gian dài, nhưng sau khi lấy hết can đảm tỏ tình lại bị từ chối thẳng thừng. Từ đó, Lý Bác Văn ôm mối hận trong lòng. Để cô không thể đến với bất kỳ chàng trai nào khác, cậu ta cố ý tung tin đồn xấu về cô, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của Khương Miên. 

Những lời khai như thế này khiến các nữ cảnh sát không khỏi ngầm rủa thầm trong lòng.  

Sao lòng dạ đám học sinh này lại có thể độc ác đến thế? Chẳng lẽ trời sinh chúng đã là những kẻ xấu xa như vậy?  

Phải nói những gì Khương Miên đã trải qua thực sự khiến người khác tức giận không nguôi.  

Trong số những học sinh nhát gan đến mức sẵn sàng khai ra cả chuyện từng tè dầm lúc chín tuổi, có một người tên Địch Phi Dương lại giữ được vẻ bình tĩnh khác thường.  

Cậu ta không nói nhiều, cảnh sát hỏi gì cậu ta chỉ đáp rằng căm ghét Khương Miện vì cô từ chối lời tỏ tình khiến cậu ta bẽ mặt.  

Ngoài ra, về những điều khả nghi trong điện thoại, cậu ta vẫn cứng đầu giữ im lặng, chỉ khăng khăng rằng chính mình đã cố tình hãm hại Khương Miên.  

Khiến các anh chị cảnh sát phải bàn tán rằng, trong nhóm này chỉ có Địch Phi Dương có tinh thần thép và cũng là người khó đối phó nhất.  

Dù vậy, năng lực chuyên môn của cảnh sát không phải để trưng cho đẹp, họ nhanh chóng tìm thấy trong điện thoại của cậu ta có một đầu mối quan trọng: một cô gái tên Lâm Thiến.  

Ngay khi đó, tại nhà thần tượng.  

Sau khi dùng bữa sáng một mình, Khương Miện vừa bước ra thì đụng ngay Lâm Thiến đang đẩy xe lăn tới.  

Với người này, Khương Miện thực sự không có gì để nói.  

Nhưng Lâm Thiến lại liếc về camera trên vách tường rồi làm bộ loay hoay không đẩy xe đi được. 

Càng đẩy càng không đi, càng không đi gương mặt cô ta càng đỏ bừng. Cuối cùng, đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước.  

Vừa ngước mắt đôi mắt ầng ậng nước lên nhìn Khương Miện, trông thấy ánh mắt dửng dưng của cô, Lâm Thiến lập tức cụp đầu xuống đầy vẻ cô độc, tiếp tục vất vả đẩy xe lăn. 

Toàn bộ cảnh này đều được camera ghi lại và phát trực tiếp.  

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả fan lẫn antifan đang xem Khương Miện lập tức xôn xao.  

Có độ hot thường có cả ưu lẫn nhược, fan đông nhưng anti cũng không ít.  

Lần này, các antifan rốt cuộc cũng bắt được cơ hội hiếm hoi. 

[Cái gì đây? Khương Miên không thấy Lâm Thiến đang gặp khó khăn sao? Giúp một tay thì mất mát gì nhỉ?] 

[Dù nổi tiếng đến đâu mà nhân cách tệ thế này liệu có nên debut không đây?]  

[Theo tôi thấy, Khương Miên bây giờ là tự biết mình hot, nổi tiếng nên bắt đầu chảnh rồi.] 

[Tuyên bố trước, tôi không phải fan Lâm Thiến đâu. Con bé đúng là hơi thảo mai thật, nhưng Khương Miên đối xử với người bạn cũ của mình thế này có phải quá đáng không? Nghe nói hai người này trước kia còn là bạn thân mà!] 

[Đừng gọi bạn thân nữa, bạn thân mà thấy bạn mình gãy chân cũng thờ ơ hờ hững thế à? Lâm Thiến phạm tội tày đình gì mà để Khương Miên đối xử như vậy chứ?]  

[Nhắc đến chuyện gãy chân mới thấy lạ, Lâm Thiến rốt cuộc làm sao mà gãy chân nhỉ? Hôm diễn tập lại không mở livestream, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra?]  

…  

Có vẻ các antifan cuối cùng cũng tìm thấy vết nhơ của Khương Miện, họ lập tức đẩy mạnh các bình luận trong kênh trực tiếp.  

Thậm chí có người còn đưa ra lý luận rằng chắc chắn Khương Miên có vấn đề nên mới bị bạn bè tẩy chay. Bình luận này khiến nhiều người xem mà chán ghét lẫn buồn cười.  

Ngay lúc đám người độc miệng đang nhảy nhót trên màn hình chưa đầy mười phút, Weibo của chương trình “Nhịp Đập Thần Tượng”,đã tung ra các đoạn ghi hình từ buổi diễn tập, công bố sự việc một cách công bằng. Toàn bộ từ cảnh Lâm Thiến xích mích với một nữ thí sinh khác dẫn đến chân bị thương, nhân viên y tế băng bó chân cho cô ta xong thì cô ta lại xung đột với Khương Miện, cả đoạn cay nghiệt trong MP5 của Khương Miện phát ra đều được tổ chương trình phát hết.  

Ngay khi được tung ra, đám antifan vừa nãy đang hùng hổ trong kênh trực tiếp đột nhiên im bặt.  

Trong khi đó, nhóm Sợi Gừng lại vui mừng bùng nổ:   

[Haha chết cười mất, còn ai nói Lâm Thiến phạm tội tày trời gì không? Loại bạn độc hại thế này tặng không tôi cũng không dám nhận đâu!]  

[Trước mặt thì cậu là bạn thân nhất của tớ, sau lưng thì châm chọc, xỉa xói! Sao trên đời lại có người như vậy nhỉ?]  

[Cùng Miên Miên đốt phong long nào, mong rằng từ nay sẽ không có gì dây dưa với người như này nữa, tránh rước xui xẻo!]  

[Nhìn Lâm Thiến diễn kìa, đúng là nữ hoàng drama!]  

[Mẹ ơi, cô gái vô tình làm gãy chân Lâm Thiến đúng là ân nhân cứu dân mà!]  

…  

Bình luận nhao nhao hỗn loạn, Khương Miện đã không buồn liếc sang Lâm Thiến mà bước thẳng đi. 

Thoáng nhìn bóng lưng rời đi của Khương Miện, Lâm Thiến cắn chặt môi dưới.  

Ai ngờ đúng lúc này, xe lăn của cô ta bất ngờ chuyển động. Người đứng sau không ai khác ngoài Hứa Tinh Minh.  

Nhưng đối phương chỉ đẩy giúp cô ta qua đoạn dốc rồi thu tay lại chứ không thèm liếc nhìn lấy một cái. Thế mà ánh mắt Lâm Thiến bừng sáng như bắt gặp tia hy vọng, vội túm lấy bàn tay đang buông thõng của anh.  

“Tinh Minh!”   

Cô ta vội gọi.  

“Anh… anh vẫn còn tình cảm với em đúng không? Em biết em sai rồi, em trước kia chỉ vì quá ghen tị với Khương Miên thôi, anh có thể cho em một cơ hội nữa được không? Em cầu xin anh, em mất hết rồi, em thật sự không thể mất anh được…”  

Lâm Thiến vừa kêu khóc, nước mắt vừa rơi lã chã. Tay cô ta nắm chặt tay Hứa Tinh Minh không chịu buông.  

Hứa Tinh Minh thực sự là hy vọng cuối cùng của cô ta. Mặc dù đã qua vòng thi diễn xuất thứ hai, đó cũng là nhờ các đoạn ghi hình hậu trường của nhà thần tượng chưa bị tung ra. Một khi được tung ra, cô ta chắc chắn sẽ không thể qua được vòng ba. Không chỉ vậy, ngay cả cha cô ta cũng sẽ coi thường, có khi còn gấp rút gả cô ta cho một người nào đó để tránh tai tiếng.  

Làm sao cô ta chấp nhận nổi chuyện đó?  

Bao năm nay sống yên lành, sao cô ta có thể chấp nhận bị ép gả cho một người không có tiền?  

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh sau này kết hôn mà cuộc sống chỉ quanh quẩn trong những chiếc xe bình thường, thậm chí không thể mua nổi một chiếc túi đắt tiền, có khi còn chẳng được ở biệt thự rộng rãi, Lâm Thiến đã cảm thấy ngột ngạt.  

Cô ta tuyệt đối không buông tay Hứa Tinh Minh.  

“Buông ra…” Hứa Tinh Minh nhíu mày.  

“Không! Em sẽ không bao giờ buông tay anh, bất kể có chuyện gì xảy ra. Cả đời này em cũng không muốn rời khỏi anh, Tinh Minh!”  

Nước mắt Lâm Thiến giàn giụa.  

Dù có phải mặt dày, dù bị đánh mắng, cô ta cũng nhất quyết giữ chặt lấy Hứa Tinh Minh không bao giờ buông. 

Đúng lúc đó, bên hành lang đột nhiên có một nhân viên chạy đến, tay giơ chiếc điện thoại đen.  

“Thí sinh Hứa, điện thoại của cậu từ sáng đến giờ cứ reo mãi. Chúng tôi thấy hiển thị tên người gọi là mẹ cậu nên đem đến để cậu nghe luôn.”  

Nghe thấy vậy, không chỉ Hứa Tinh Minh mà ngay cả Lâm Thiến đang nắm chặt tay anh cũng ngớ người.  

Thấy thế, Hứa Tinh Minh lập tức đưa tay phải đang để không cầm lấy điện thoại. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc la khiến người ta phải rùng mình.   

“Tinh Minh, con mau về đi! Cha con sắp không qua khỏi rồi, nhà họ Hứa sắp sụp đổ rồi! Ông ấy giấu mẹ đầu tư thất bại… Giờ nợ ngoài kia lên đến hàng chục tỷ. Ông ấy nghĩ quẩn… đã uống thuốc ngủ rồi, con mau về đi!!”   

Giọng mẹ anh tuyệt vọng, đầy đau khổ vang lên qua điện thoại. 

Tiếng khóc quá lớn khiến không chỉ Hứa Tinh Minh mà cả nhân viên và Lâm Thiến bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.  

Vì Hứa Tinh Minh đang đeo tai nghe, cả cư dân mạng trong kênh trực tiếp cũng nghe được phần nào câu chuyện.   

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay Hứa Tinh Minh. Gần như cùng lúc đó, tay Lâm Thiến cũng buông anh ra. 

Mặt Hứa Tinh Minh tái nhợt, anh loạng choạng chạy ra ngoài.  

Để lại một đám cư dân mạng càng thêm hiếu kỳ về anh.  

[Ôi trời ơi, hoá ra thí sinh Hứa này là cậu ấm nhà giàu sao? Nợ hàng chục tỷ, đùa chứ, trả đến bao giờ cho xong?]  

[Trước chắc là giàu thật, nhưng giờ thì chưa chắc. Nghe nói cha cậu ấy còn phải điều trị bệnh nữa, không biết có qua khỏi không, đúng là thảm thật.] 

[Hứa Tinh Minh họ Hứa, có phải là nhà họ Hứa ở Thanh Xuyên không? Nghe đâu họ kiếm tiền bẩn lắm, thậm chí công nhân té chết ở công trường cũng chẳng chịu bồi thường. Đáng đời, hừ!]  

[Này, thật hay xạo thế?]  

[Các cậu có để ý Lâm Thiến không? Cô ta vừa hứa sống hứa chết sẽ không bao giờ buông tay Hứa Tinh Minh, thế mà vừa nghe tin nhà cậu ấy phá sản nợ nần là thả tay ngay lập tức luôn!]  

[Tôi cũng thấy rồi, còn chụp màn hình lại đây này! Chị gái này đúng là chuyên làm mấy trò vả mặt trong vài giây.]  

[Thật không ra làm sao, giả bộ một chút cũng không nổi à? Sợ bị kéo xuống nước đến mức này sao?]  

… 

Khi đám cư dân mạng đang thảo luận sôi nổi thì bất ngờ có thêm một tình huống mới.  

Hứa Tinh Minh vừa rời đi, ngay sau đó một nhóm cảnh sát mặc đồng phục xanh nhạt được nhân viên dẫn thẳng đến chỗ của Lâm Thiến.  

Vừa thấy cảnh sát, đầu óc Lâm Thiến như bùng nổ. Chẳng buồn để ý đến xe lăn, cô ta đứng dậy, cà nhắc quay đầu chạy.  

“Đứng lại!”  

Các cảnh sát lập tức lao lên chặn đường.  

“Không phải tôi, tôi không làm gì hết, các anh không thể bắt tôi! Tôi không làm, là Khương Miên… là Khương Miên…” 

Sợ hãi khiến cho Lâm Thiến lắp bắp. 

Đám cư dân mạng muốn bùng nổ tại chỗ.  

[Đm đm đm, cô này làm gì đấy? Giết người hay phóng hỏa mà cảnh sát đuổi đến tận đây luôn rồi?]  

[Cô ta vừa gọi tên Khương Miên, tui có một suy đoán…]  

[Không dám giấu, tui cũng đoán ra rồi!]  

[Ý của các bạn là những tin đồn về Khương Miên ở trên mạng là do chính Lâm Thiến tung ra? Vch, trước mặt thì tỏ ra thân thiết, phía sau lại chơi đủ mưu hèn kế bẩn. Ghê tởm thật sự, đm buồn nôn chết!]  

[Chị bé Khương Miên đúng là xui tận mạng mới gặp loại tâm cơ này. Đốt phong long thôi chưa đủ, chắc phải rửa sạch xui xẻo bằng nước lá bưởi rồi.] 

[Nhưng nghe nói các thí sinh đâu được dùng điện thoại? Lâm Thiến lấy đâu ra máy chứ?]  

[Không được, phải xem lại các cảnh trước đây, nhất định phải xem kỹ xem có bằng chứng nào không.].  

[Tôi cũng đi!] 

Dân mạng lập tức sôi nổi tìm kiếm bằng chứng.  

Vài giờ sau, đám dân mạng hoàn toàn phấn khích.  

Bởi vì họ phát hiện những bài đăng đầu tiên về Khương Miên trên các diễn đàn như Quả Đậu, con mẹ Lâm Thiến đúng lúc đó cũng đang táo bón, ở trong nhà vệ sinh chết cũng chẳng chịu ra. Thêm vào đó, mỗi khi người có tài khoản “Tiểu Thiết Chùy” đăng bài, Lâm Thiến cũng chắc chắn không có mặt trước camera.  

Lâm Thiến lúc này không hề biết mình đã bị cư dân mạng bóc trần. Sau cơn hoảng loạn ban đầu, cô ta dần lấy lại bình tĩnh. Cảnh sát hỏi gì cũng một mực nói không biết, cái gì cũng không biết.  

Ở một diễn biến khác, Địch Phi Dương cũng khăng khăng nhận hết lỗi về mình.  

Nhà họ Lâm cũng đã cử luật sư đến để biện hộ cho Lâm Thiến. Song hôm nay việc này bị đám dân mạng víu vào làm to lên khiến Lâm Thiến trốn không thoát, cũng không biết phán quyết thế nào. 

Chuyện của Lâm Thiến khiến cha cô ta tức giận đến mức tuyên bố không bao giờ quan tâm đến đứa con bất hiếu này nữa. 

Đương nhiên đây đều là sau này. 

Lúc này, Khương Miện đang ngồi ăn trưa liếc nhìn Lam Duệ ngồi bên trái.  

Lam Duệ ngại ngùng: Khương Miên càng nhìn càng xinh, y như là thiên thần ngây thơ vậy!  

Rồi cô lại nhìn sang người ngồi bên phải là… Triệu Phi Vũ?  

Triệu Phi Vũ đầy phẫn nộ: Mình nhất định phải trông chừng bắp cải của anh em! Má nó tên Lam Duệ dám thừa cơ đào góc tường này đáng bị vùi dập giữa chợ!  

Thật kỳ lạ, hai người này sao lại ngồi cạnh mình? Chẳng lẽ là muốn cướp phần pudding của mình hả?  

Lòng Khương Miện run lên. 

Cô cũng không thèm đoái hoài gì tới hai người họ, trước tiên cảnh giác đưa pudding của mình vào miệng.   

Đại gia Tống còn chưa tính, hai người này tính là gì mà dám tranh phần ăn với cô?  

Ánh mắt Khương Miện hung ác.  

Trong mắt Lam Duệ: Ôi trời, Miên Miên đang nhìn mình, có khi nào cô ấy có ý với mình không? Chắc chắn cô ấy có ý với mình nhỉ?  

Trong mắt Triệu Phi Vũ: Không đúng, sao cô ấy lại nhìn Lam Duệ? Có khi nào cô ấy thích hắn thật không? Lão Tống ngây thơ phải làm sao! Không được, mình không thể đứng nhìn! 

Triệu Phi Vũ đập mạnh xuống bàn cái rầm: “Lam Duệ, cậu nhìn gì đấy?”   

Lam Duệ: “???”  

“Tôi có nhìn anh đâu!”  

Cậu chàng ngơ ngác. ” 

“Còn chối hả, vừa nãy rõ ràng là cậu nhìn tôi khó chịu, lại đây có gì nói rõ xem nào!”  

“Tôi không có, tôi không qua đâu…”  

Lam Duệ yếu đuối nhìn rất tội nghiệp.  

“Hừm, tôi biết ngay là cậu ghen tị với tài nhảy của tôi. Được rồi, tôi sẽ cho cậu xem thế nào là popping thực thụ!”  

Triệu Phi Vũ dứt lời liền vỗ vai cậu bạn.  

Lam Duệ từ nhỏ đã học đủ các loại vũ đạo, có thể chịu khiêu khích gì cũng được trừ khiêu khích về nhảy. Nghe vậy cậu ấy lập tức nổi hứng đáp trả.  

Cả hai bỗng dưng lao vào cuộc thi đấu vũ đạo ngay trong căn tin.  

Càng nhảy càng máu lửa, đến cuối còn có chút lửa thật.  

“Thôi xong, Miên Miên, mau ngăn họ lại đi!”  

Chu Lệ đứng ở một bên chứng kiến toàn bộ sự việc, vội vàng đi vào kéo lấy tay Khương Miện lay lay.  

Khương Miện không để ý tới.  

Trần Dữ lại ra hiệu cho Chu Lệ nhìn xuống.  

Cúi đầu, Chu Lệ liền lặng người.  

Hay lắm, người này không những không ngăn cản mà còn thừa cơ ăn vụng phần pudding và hoa quả của Triệu Phi Vũ và Lam Duệ???  

Chu Lệ: “…” Cậu đúng là thiên tài đấy!  

“Khương Miên!” 

Chu Lệ tức tối đẩy nhẹ Khương Miện đang ăn ngon lành. ” 

Nghe gọi, Khương Miện quay đầu lại nhìn, thấy hai người kia dường như sắp từ đấu nhảy chuyển sang đánh nhau thật.  

Thấy thế, cô nuốt vội phần pudding, rút khăn giấy lau miệng, rồi dưới sự hối thúc của Chu Lệ tiến vào giữa, hít sâu một hơi –– 

“Dừng tay, đừng đánh nhau nữa. Hai người đừng đánh nữa mà!”  

Nghe thấy câu nói quen thuộc này. 

Lam Duệ và Triệu Phi Vũ: “…” 

Chu Lệ và các thí sinh khác: “…”  

Dựa vào đâu mà chúng tôi chỉ được nói, còn cô thì lại có thể dùng cả meme chứ?  

Dựa vào đâu?  

Bình Luận (0)
Comment