Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Tống Kỳ Sâm e là không cách nào tự mình tỉnh táo lại được.
Không chỉ vậy, khi lỡ bung tiền một lần thì người đàn ông có hơi không dừng được nữa.
Đoạn đường từ biệt thự nhà họ Tống đến nhà thần tượng chỉ mất khoảng bốn mươi phút lái xe. Đi ngang qua tiệm này, anh sẽ nghĩ Khương Miên có lẽ sẽ thích, đi ngang qua tiệm kia, anh cũng nghĩ Khương Miên sẽ mê lắm…
Suốt chặng đường, chỉ cần nghĩ đến cảnh Khương Miên vui vẻ ra mặt là là khóe môi Tống Kỳ Sâm cứ nhếch lên không thôi. Cho đến khi…
Trong gara tại nhà thần tượng, sau khi dừng hẳn chiếc Rolls-Royce của Triệu Phi Vũ, anh quay lại nhìn dãy ghế sau đang chất đầy đồ đến tận nóc.
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
Người đàn ông khó tin nổi mà trừng to mắt.
Ủa khoan.
Mình đã mua ngần này thứ sao?
Sao mà mình mua lắm thế này?
Mình điên rồi chăng?
Hay bị ma nhập?
Mấy thứ này… có trả lại được không nhỉ?
Anh luống cuống tháo dây an toàn rồi đi ra sau xe. Đưa tay kéo mở cửa một phát, đống túi to túi nhỏ đủ loại đồ ăn vặt và đồ chơi sặc sỡ bỗng chốc rơi đầy đất.
Không được, phải trả lại, nhìn mà muốn tăng huyết áp.
Anh hoàn toàn không biết mình mua nhiều như vậy lúc nào?
Trả… trả… trả cái nào đây?
Bánh kem nhỏ?
Không được, Khương Miên hẳn là sẽ thích.
Con nhện đồ chơi này thì sao?
Cũng không được, lần trước thấy cô chơi với nhện như vậy anh đoán chắc là cô thích nó.
Hay là trả lại mấy viên sô cô la thủ công?
Không được, sắp tới còn mấy vòng thi nữa, kiểu gì cô cũng phải tập luyện điên cuồng, mấy thứ này bổ sung năng lượng rất tốt.
Vậy thì… trả lại bó hoa này?
Không được không được, hôm qua cô đã giành được giải nhất vòng thi diễn xuất thứ hai, thế mà anh còn chưa chúc mừng đã phải về nhà. Bó hoa này là để chúc mừng.
…
Tống Kỳ Sâm: “… … …”
Sau nửa tiếng trời lãng phí, Tống Kỳ Sâm chẳng trả lại được thứ nào, tay xách nách mang đủ thứ đồ lỉnh kỉnh bước vào thang máy với khuôn mặt chán chường.
Nhìn gương mặt ủ rũ như nhà có tang trong gương thang máy, Tống Kỳ Sâm rất muốn mỉm cười, nhưng thử mãi mà khóe môi không nhếch lên nổi.
Về đến ký túc xá cho cố vấn, Triệu Phi Vũ không có ở đó.
Theo lịch trình của chương trình, giờ này chắc là đến phần chơi nhỏ trước khi vào vòng thi thứ ba.
Thông qua trò chơi để xác định thứ tự xuất hiện trong vòng thi thứ ba.
Vừa nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm đã nghe thấy tiếng cười nói huyên náo vọng từ phía nam của tòa nhà.
Nghe thấy âm thanh đó, Tống Kỳ Sâm thay quần áo xong xuôi, định mở cửa đi ra ngoài, tay vừa chạm vào tay nắm cửa lại rụt về.
Ngay sau đó, người đàn ông lục lọi trong đống đồ sặc sỡ ấy, lấy ra bánh kem có sáu trái dâu tây trang trí bên trên. Nhìn mà khóe miệng cong cong.
Có thể là sợ bị người khác phát hiện hoặc sợ camera quay trúng, Tống Kỳ Sâm còn cẩn thận bỏ chiếc bánh vào một túi nilon đen, sau đó mới xách đi về phía khu vực phía nam của tòa nhà.
Xuống đến dưới tầng, anh đã thấy từng nhóm nhỏ các thí sinh vừa đi về các phòng tập vừa bàn tán sôi nổi cái gì ấy mà đỏ bừng cả mặt.
Sau vòng thi thứ hai.
Từ 150 thí sinh chỉ còn lại 97 người. Ban đầu lẽ ra phải còn lại 99 người, ai bảo Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh lại đi theo hai con đường khác nhau. Người thì theo cảnh sát về đồn uống trà, còn người thì gia đình phá sản, cha nhập viện, đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì.
Vừa nhìn thấy Tống Kỳ Sâm, các thí sinh lập tức lễ phép chào: “Chào cố vấn Ari.”
Tống Kỳ Sâm gật đầu đáp lại.
Hai bên tách nhau được mấy bước rồi mà Tống Kỳ Sâm còn nghe thấy các cô gái còn kìm tiếng thét chói tai.
“Aaaa, cố vấn Tống đẹp trai quá! Còn đẹp trai hơn cả Giản Khải nữa. Vừa nãy anh ấy còn gật đầu với tớ nữa, suýt nữa thì hồn tớ bay luôn rồi!”
“Huhuhu, nếu có một người bạn trai như thế này chắc mỗi bữa tớ sẽ ăn được thêm hai bát cơm luôn đấy!”
“Không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ? Tớ có nên thử xin WeChat của anh ấy không nhỉ?”
“Cứ đi đi, bọn tớ ủng hộ cậu đấy, chỉ cần xin được rồi chia sẻ cho bọn tớ là được…”
Khi đám nữ sinh còn đang xô xô đẩy đẩy, Tống Kỳ Sâm đã ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi hiện trường.
Lý do cũng đơn giản thôi, đám cô gái tay yếu chân mềm kia chỉ sợ còn chẳng chịu nổi một cú đấm của Khương Miên.
Anh không muốn hại người đâu.
Tống Kỳ Sâm mím chặt môi, cố không để lộ nụ cười trên môi, đồng thời chân bước càng lúc càng nhanh.
Rõ ràng mới chỉ xa nhau có mười tiếng ba mươi bảy phút, mà anh đã có cảm giác như rất lâu rồi chưa gặp Khương Miên.
Giờ đây, anh chỉ muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Mặt mày người đàn ông vui vẻ, anh vừa bước qua một góc rẽ, ngẩng đầu thì thấy Khương Miện trong bộ đồ thể thao màu trắng đang cầm chai nước khoáng uống từng ngụm.
Sắp đến tháng bảy nên thời tiết cũng bắt đầu nóng dần.
Bộ đồ thể thao của cô đã được thay thành kiểu ngắn, để lộ đôi chân dài trắng nõn. Có lẽ vừa mới vận động xong nên trên trán có vài giọt mồ hôi, làm cho mái tóc đen mềm mại hơi dính vào má, hai gò má ửng hồng phơn phớt.
Chỉ nhìn một cái, tim Tống Kỳ Sâm đã đập loạn xạ.
Rõ ràng lần trước anh đã thấy cô trong bộ lễ phục dạ hội, vậy mà không hiểu sao lần này lại thấy tim mình đập kịch liệt đến thế.
Đôi môi người đàn ông khẽ mấp máy, muốn mở miệng gọi người song lại thấy cổ họng khô chát cùng cực.
Chỗ ngực thì như có một con thỏ đang nhảy nhót tưng bừng…
Nhưng một giây sau, anh đã thấy một nam sinh điển trai trong bộ đồ thể thao đen đột nhiên ở đâu đâu chạy đến đứng bên phải cô, vươn tay vỗ nhẹ vào vai trái cô gái vừa buông chai nước khoáng xuống.
Bụp.
Con thỏ trong lồng ngực Tống Kỳ Sâm đâm sầm vào thân cây, đâm đến đầu đầy máu.
Chiếc túi nilon đen anh đang cầm trên tay cũng rơi phịch xuống đất.
Ngau sau đó, anh trông thấy Khương Miện từ từ quay sang bên trái. Cậu nam sinh lập tức cười hì hì giơ cây kem áp vào má trái của cô.
Con thỏ trong ngực Tống Kỳ Sâm bắt đầu bị quật cho te tua, nắm tay anh siết chặt lại.
Nhưng chưa kịp xông lên, anh đã thấy Khương Miện chụp lấy tay phải của cậu bạn đang giơ kem, dứt khoát thực hiện một cú quật qua vai. Cậu nam sinh bay giữa không trung, nét mặt bắt đầu khiếp đảm và méo xệch.
Một tiếng vang dội rầm vang dội.
Chú thỏ trong lòng Tống Kỳ Sâm đã hồi sinh tại chỗ.
Mà ở bên kia, Khương Miện biết mình phản ứng hơi thái quá. Thực ra trong khoảnh khắc ném ngã Lam Duệ, cô cũng đã nghĩ đến việc kéo cậu lại. Có điều, nếu kéo lại có khi lại phải ôm người này, cô có hơi hoảng. Cuối cùng đành nhẹ lực, đảm bảo cho cậu ngã lên chiếc ghế gần đó mà không bị thương là được rồi.
Quan trọng nhất là khi thấy cây kem trong tay cậu suýt bay khỏi tay, Khương Miện đương nhiên quyết định cứu cây kem trước!
Khương Miện cầm cây kem ăn ngon lành tiến đến chỗ Lam Duệ đang ngồi cách đó hai mét. Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn, cái mông thì tê dại.
“Cậu không sao chứ? Lần sau đừng có xuất hiện bất ngờ sau lưng tôi, lại còn đánh lén tôi…”
Sống trong thời kỳ tận thế đã hình thành phản xạ chỉ cần phía sau lưng có người, cô sẽ lập tức có ý định ra tay. Ở thế giới này đã ở chung với nhiều người như thế, cô đã cố gắng rất nhiều để kiềm chế rồi. Ai biết người này bỗng dưng dí đồ vào má thế này thì sao mà kìm lại được chứ.
Lam Duệ: “…” Cô gọi cái đó là đánh lén hả? Rõ ràng chỉ là… định tạo bất ngờ thôi mà…
Lam Duệ thấy hơi tủi thân.
Nhìn Lam Duệ thế này, Khương Miện cũng thấy mình hơi quá đà. Cô do dự một lát, vừa định mở miệng nói gì đó.
“Khương Miên.”
Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên phía sau bọn họ.
Vừa nghe thấy, Lam Duệ chú ý tới đôi mắt mơ màng của cô gái trước mặt bỗng sáng lên rực rỡ, thậm chí còn bừng sáng hơn cả ánh nắng đầu hạ.
Điều đó khiến tim cậu thoáng run lên, quay đầu nhìn về phía người vừa đến.
Chỉ thấy cách đó không xa, người đang thong thả bước tới không ai khác chính là nhà sản xuất quốc dân Ari của “Nhịp đập thần tượng” – anh Tống.
Lam Duệ: “…” Quả thực không phải mình yếu, mà là đối thủ quá mạnh.
Lam Duệ luôn tự hào về ngoại hình của mình.
Những người như Giản Khải thì cậu chẳng thèm để vào mắt, trông quá quê mùa. Đạo diễn Lý Lai thì đúng là đẹp trai đấy, nhưng râu ria lởm chởm chẳng biết chăm sóc bản thân. Trần Dữ thì cũng có vẻ manly, nhưng đường nét lại quá thô. Còn Hứa Tinh Minh, mặt mũi không tệ, chỉ tiếc là khí chất quá kém, nhìn có hơi khúm núm.
Lớn như thế, cũng chỉ có mỗi cố vấn Tống là cậu thực sự thừa nhận đẹp trai hơn mình.
Chẳng lẽ Khương Miên thích anh ta?
Một cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng Lam Duệ.
Mà lúc này, Khương Miện đã chạy đến bên Tống Kỳ Sâm, Lam Duệ thấy vậy cũng vội vã chạy theo.
Lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, nội dung có vẻ bình thường.
Khương Miên hỏi tối qua đối phương đi đâu, anh ấy đáp là về nhà một chuyến.
Cố vấn Tống hỏi cô có bị cậu mợ gây khó dễ không, cô nói họ chỉ đến thăm một chút rồi đi.
Nghe thì giống một cuộc trao đổi giữa bạn bè bình thường, nhưng… bầu không khí lại rất sai sai.
Hai người họ trò chuyện tự nhiên đến mức cậu đứng ngay cạnh, mà lại có cảm giác mình hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.
Cậu thấy mình như một kẻ thừa thãi, không nên tồn tại ở đó.
Không không không, không thể nghĩ như vậy.
Lam Duệ nhanh chóng giữ vững tinh thần, mạnh dạn chen vào một câu.
“Đúng rồi, Khương Miên, tối nay có trò chơi biểu diễn tài năng dành cho tất cả thí sinh. Cô đã nghĩ ra tiết mục đặc biệt gì cho mình chưa?”
Đúng vậy, lần này trước khi vào vòng thi thứ ba, chương trình đã lên kế hoạch tổ chức một buổi biểu diễn tài năng.
Bắt đầu lúc sáu giờ tối, 99 thí sinh mỗi người sẽ có một phút biểu diễn kỹ năng đặc biệt của mình.
Khi mọi người đều đã hoàn thành, năm vị cố vấn và MC Chương Thấm sẽ cùng các thí sinh bỏ phiếu.
Ai có nhiều phiếu nhất sẽ được quyền ưu tiên chọn thứ tự thi tiếp theo. Hiện tại họ còn khoảng chín tiếng để chuẩn bị.
Nghe Lam Duệ hỏi, Khương Miện thoáng dừng lại rồi bắt đầu giơ tay ra đếm.
“Haha nhiều lắm. Chọc thủng tấm thép, đập vỡ đá trên ngực, lấy thương đâm cổ họng…”
Lam Duệ: “…”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Không cần phải mãnh liệt như thế chứ.
“Mấy này hình như quá kích thích, mà mấy đứa trẻ dễ bắt chước theo, chương trình không duyệt đâu.”
Lam Duệ dè dặt mở miệng.
“Thật sao? Vậy… làm nhà giấy, gấp vàng mã, cắt giấy…”
Lam Duệ: “…”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Ờm, có tiết mục nào đỡ âm u hơn không? Đêm hôm khuya khắt mà làm mấy thứ đó thì hơi rợn người đấy…
Nhìn vẻ mặt của Lam Duệ và Tống Kỳ Sâm, Khương Miện biết chắc những tài nghệ này không phù hợp.
“Cái này không được, cái kia cũng không xong…”
Cô nhíu mày.
Đột nhiên, cô quay sang Lam Duệ: “Đúng rồi, cậu nghĩ ra tiết mục gì chưa? Nếu chưa có thì làm chung đi?”
Lam Duệ nghe vậy thì mắt sáng rực.
“Chưa… chưa có…”
Nam sinh lắp ba lắp bắp.
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
“Khoan đã, thí sinh có thể biểu diễn tài năng chung với nhau à? Chương Thấm không có quy định cấm hỗ trợ nhau sao?”
Tống Kỳ Sâm ngoài cười nhưng trong không cười.
Anh đứng sờ sờ ở đây mà cô không thèm hỏi han gì lại chạy đi nói chuyện với Lam Duệ?
Đáng giận.
Nhưng càng bực, nụ cười của Tống Kỳ Sâm càng lịch sự.
“Không được giúp nhau sao? Chị Chương Thấm hình như không nói.”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Giờ anh sẽ báo ngay cho người ta bổ sung vào!!!
Dù sao không thể để họ bên nhau cả 9 tiếng đồng hồ!!!
Nhưng nghĩ lại, nếu thông báo truyền xuống tới, còn chưa tới tai Chương Thấm thì hai người này đã đi với nhau, anh sẽ có bao nhiêu bức bối.
Không được, tốt nhất nên dập tắt ngay từ bây giờ.
“Khương Miên, tài năng đặc biệt em nghĩ ra chưa chắc đã phù hợp với Lam Duệ. Đây là phần thi của mỗi cá nhân, nếu cần ai đó hỗ trợ thì em cũng không nên tìm người là thí sinh như cậu ấy, lỡ ảnh hưởng tới điểm số thì sao? Hơn nữa, chúng ta cũng là bạn bè, lúc cần người giúp sao em không nghĩ đến anh?”
Dù đang cười, sâu trong đáy mắt Tống Kỳ Sâm lại đầy vẻ oán trách.
Mệt cho anh trên đường về còn nghĩ đến cô. Mua nào là bánh, nào là đồ chơi đủ mọi thứ.
Vậy mà cô hay lắm, tên già dơ họ Lý kia vừa đi lại có thêm bông hoa biết nói họ Lam.
Cứ như thể cô xem đây là trò chơi hậu cung sưu tập quân bài vậy!
Mẹ nó, nếu đã là hậu cung vậy thì anh cũng phải là hoàng hậu!
Tống Kỳ Sâm đầy quyết tâm.
Khương Miện hoàn toàn không hề biết Tống Kỳ Sâm đang nghĩ nhiều đến thế, đưa tay kéo anh sang một bên, hạ giọng: “Đừng nha, tài năng mà em vừa nghĩ ra là bịt mắt ném phi đao. Đã lâu rồi không luyện, tay hơi cứng, nên…”
Lam Duệ nghe rõ mồn một: “…”
Bồ Tát sống cậu thấy nhiều rồi, hôm nay xem như gặp được Diêm Vương sống!
Khương Miện “nhỏ giọng” nói với Tống Kỳ Sâm rồi quay đầu nhìn Lam Duệ phía sau. Lam Duệ còn muốn sống thêm trăm năm không kìm được run rẩy.
Không đợi cô mở lời, Lam Duệ bất ngờ làm bộ lắng tai nghe điều gì đó.
“Hình…hình như ai đó đang gọi tôi, tôi phải… phải đi ngay! Xin lỗi Khương Miên, có người đang gọi tôi hình như gấp lắm. Lần sau nói chuyện tiếp nhé, chắc chắn, chắc chắn luôn!”
Lam Duệ cà lăm nói rồi chuồn đi như chân được bôi dầu.
Không chuồn, cậu nghi ngờ mình sẽ chết không nhắm mắt.
“Ơ kìa, cậu đi đâu đấy? Lam Duệ… Lam… Chán quá!”
Khương Miện thở dài.
Tống Kỳ Sâm: “…” Cậu ta mà không bỏ chạy thì sợ không đi được.
Khương Miện thở dài xong, ánh mắt bất giác lại chuyển sang lên người Tống Kỳ Sâm. Ánh mắt lấp lánh của cô gái khiến anh khẽ rùng mình.
“Khụ khụ, à ờm… có muốn lên phòng anh không? Anh… anh cho em xem bảo bối này?” Mình đang nói xàm cái gì vậy?
Tính mạng bị uy hiếp nên Tống Kỳ Sâm bắt đầu nói không lựa lời.
Khương Miện: “…?”
“Được thôi.”
Khương Miện mặt mày chờ mong.
Khương Miện đi theo Tống Kỳ Sâm bước vào phòng của anh và Triệu Phi Vũ. Vừa đẩy cửa ra, ngẩng đầu thì thấy không phải ai khác chính là Triệu Phi Vũ đang ôm đống đồ ăn vặt ăn ngấu nghiến.
Hai má người đàn ông nhét phình lên. Thấy Tống Kỳ Sâm về, cậu không thèm ngẩng lên mà nói ậm ờ không rõ: “Ha ha, bạn hiền nghĩa khí thật đấy! Hai tụi mình là gì của nhau chứ? Đấu nhảy đánh bại tình địch của cậu thôi mà mua cho tớ cả đống đồ ngon này! Còn mua hoa nữa chứ? Nhưng tớ không thích hoa hồng, mùi nó hắc. Lần sau nhớ mua…”
“Khụ khụ khụ!”
Chưa nói hết câu, Tống Kỳ Sâm đã ho dữ dội.
Triệu Phi Vũ ngẩng lên, người đứng trước mặt cậu không phải Khương Miện thì còn có thể là ai?
Ở bên cạnh, Tống Kỳ Sâm ho như muốn văng phổi bởi vì hai chữ tình địch.
Ai ngờ Khương Miện ở bên nọ trông thấy bao nhiêu là đồ ăn ngon nên vốn chẳng quan tâm nghe Triệu Phi Vũ nói gì, quay đầu hỏi Tống Kỳ Sâm bên cạnh: “Vậy ra đây là bảo bối mà anh nói à?”
“Khụ khụ khụ…”
Tống Kỳ Sâm ho ác hơn.
“Ủa anh làm sao thế? Sao lại ho đến mức này?”
Khương Miện ngạc nhiên.
Triệu Phi Vũ không phải Khương Miện, tất nhiên nghe rành rọt hai chữ “bảo bối” Khương Miện nói. Cậu không nhịn câu khóe môi.
Lừa con gái nhà người ta về phòng để xem bảo bối?
Lão Tống ơi là lão Tống, nhìn không ra cậu là “quả trứng luộc” nha, bên ngoài trắng mà trong thì lại vàng!
“Không… không có bảo bối, chỉ là ít đồ ăn thôi…”
Tống Kỳ Sâm mặt đỏ bừng, tránh ánh mắt đầy hàm ý của Triệu Phi Vũ, chỉ nhìn Khương Miện: “Em đạt hạng nhất mà! Ít nhiều gì chúng ta cũng là bạn bè với nhau, anh muốn chúc mừng em nên mới mua mấy thứ này…”
Tống Kỳ Sâm còn chưa nói xong, đôi mắt của Khương Miện đã sáng rực lên.
“Anh tốt quá, Sâm Sâm!”
Triệu Phi Vũ: “…”
Thấy cô vui đến mức muốn bay lên, Tống Kỳ Sâm liền nhanh tay cầm một chiếc lồng sắt tới. Bên trong lồng có chú thỏ nhỏ trắng tuyết sạch sẽ.
Anh nghĩ, nếu cô nhất định muốn nuôi thú cưng thì sao không phải là một chú thỏ?
Dễ thương, đáng yêu lại không có độc.
Có lẽ từ bây giờ anh nên tạo hứng thú cho cô với thỏ.
Có khi cũng chẳng cần cố gắng nhiều. Nhìn xem, ánh mắt của cô vừa nhìn thấy chú thỏ sáng lên như sao, nom thích vô cùng.
Chung quy cũng chỉ là một cô gái trẻ mới lớn, có cô gái nào lại không thích thỏ?
Tống Kỳ Sâm bỗng vui vẻ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã thấy Khương Miện nuốt nước miếng, tay chỉ vào con thỏ, gương mặt nhỏ hứng khởi tới phiếm hồng: “Chẳng lẽ tối nay được ăn thịt thỏ hả? Anh có thể làm món đầu thỏ cay cho em không? Em thích món đó!”
Tống Kỳ Sâm: “…” Nụ cười biến mất.
“Khụ… cũng không phải là không được…”
“Sâm Sâm, anh là tuyệt nhất!”
Triệu Phi Vũ: “…”
“À đúng rồi, còn thứ này nữa…” Tống Kỳ Sâm đột nhiên nhớ tới cái gì, giơ chiếc túi nilon đen đã cầm từ nãy đến giờ lên: “Chiếc bánh này… là từ tiệm bánh ở gần khu đại học mà em thích…”
Vừa nói, Tống Kỳ Sâm vừa mở túi ra.
Hay lắm, chiếc bánh kem đã bị dập nát hết rồi.
Tống Kỳ Sâm định che lại nhưng đã không kịp, Khương Miện nhìn thấy rồi.
“Là bánh kem dâu lần trước ăn! Em nhớ món này lâu lắm rồi. Tống Kỳ Sâm, sao anh tốt quá vậy.”
Khương Miện vui vẻ, đưa tay định cầm lấy chiếc bánh.
“Đừng, đã nát hết rồi…”
Tống Kỳ Sâm đưa tay ngăn cản.
“Cái này có là gì, chỉ cần là anh mua thì em thích ăn hết.”
Khương Miện vừa mở miệng là nói thẳng tưng. Cô cầm cái bánh lên rồi vùi đầu ăn.
Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm mím môi, cực lực không để mình nhếch miệng.
Triệu Phi Vũ: “… …”
Tôi không thể chịu nổi nữa.
Quá đáng.
Hai đồ quỷ này thật sự quá đáng quá rồi.
Một lần hai lần tôi nhịn, giờ lại thêm nữa.
Đây không phải là đùa giỡn tình cảm của con chó này sao?
Hôm qua tôi còn vì cậu mà dốc sức nhảy đối đầu với Lam Duệ kia lâu như thế. Có tin ông đây một cước đá bay chén cơm chó này đi không!
Cái cảm giác ghen tị chua chua này là sao?
Hừ, tôi không ghen, tôi không hề ghen tị, tôi chỉ…
Huhuhu, tôi cũng muốn có bạn gái, cũng muốn được người khác ganh tị…
“Chát!!!”
Triệu Phi Vũ còn chưa nghĩ xong thì thấy Khương Miện chợt giơ tay vỗ vào má phải của Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm bị đánh cho ngớ người, cảm giác nửa mặt phải của mình hoàn toàn tê dại.
Ngay sau đó, Khương Miện giơ tay lên: “Con muỗi!”
“À.”
Đỡ lấy dấu bàn tay đỏ au trên mặt, Tống Kỳ Sâm nín lặng gật đầu.
Có muỗi thì biết sao giờ… biết cái rắm á!!!
Tuyệt đối không được thích cô, tuyệt đối không được thích Khương Miên, tuyệt đối không được!
Nếu không sau này nói không chừng anh bị vả chết tươi vì vợ đánh muỗi cho mình.
Anh sẽ không bao giờ ở bên cô.
Tuyệt đối không!
Triệu Phi Vũ: “… …”
Tự dưng lại không thấy ganh tị nữa…
Ai ngờ đúng lúc này lại nghe thêm một tiếng “chát” giòn giã.
Ồ, lần này không phải đuổi muỗi cho lão Tống, mà là Khương Miên tự vỗ tay mình.
“Có rồi!”
Gương mặt Khương Miện rạng rỡ.
Tống Kỳ Sâm: “???”
Triệu Phi Vũ: “???”
“Tôi biết mình sẽ biểu diễn gì cho phần thi tài năng tối nay rồi!”
Khương Miện vui vẻ giơ cao bàn tay phải của mình lên, lòng bàn tay vẫn còn dính xác một con muỗi cái đã chết hẳn.
Tống Kỳ Sâm và Triệu Phi Vũ đơ người.
Sáu giờ tối, cuộc thi tài năng đặc biệt của 99 thí sinh đến từ “Nhịp đập thần tượng” đúng giờ bắt đầu, Chương Thấm gõ một cái chiêng.
Do mải ăn đồ Tống Kỳ Sâm mua nên Khương Miện đã đến trễ, rút thăm xong cũng là người đứng cuối cùng.
Nhưng cô cũng chẳng bận tâm, đứng ở góc khuất vừa vận động vừa theo dõi phần thi của những người khác.
Làm Tống Kỳ Sâm càng khó hiểu hơn không biết cô định làm gì.
Trên sân khấu, mọi người biểu diễn đủ mọi trò.
Có người thi ăn mười miếng dưa hấu trong một phút, có người thi bẻ hai mươi quả hạch, xoạc chân, chống đẩy một tay hít đất, thậm chí cả trò đút cả nắm tay vào miệng, v.v…
Sân khấu náo nhiệt cả một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến lượt Khương Miện. Suốt thời gian đó cô đã nhảy nhót được nửa giờ, mồ hôi trên người đã đầm đìa.
Thế mà cô chẳng thèm lau, ngược lại cứ để như vậy, tay cầm bát, tay cầm đũa, ngồi xuống trước mặt mọi người.
“Chào mọi người, tôi là thí sinh số 9 Khương Miện. Tiết mục tài năng hôm nay của tôi là…”
Khương Miện đặt bát xuống trước mặt, nhắm mắt, tay phải cầm đũa nhanh như chớp kẹp một chấm đen giữa không trung rồi thả vào bát trước mặt.
“Nghe âm thanh xác định vị trí để kẹp muỗi!”
Khương Miện dõng dạc tuyên bố.
Tống Kỳ Sâm, Triệu Phi Vũ: “…”
Các thí sinh khác: “…”
Bình luận: “…”