Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 60

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Dựa theo phương pháp Chu Lệ đã dạy trên xe buýt, câu Tống Kỳ Sâm suốt ba giờ đồng hồ, Khương Miện tự nhận thấy mình đã làm rất tốt, lúc này mới thỏa mãn đi ngủ.

Còn về Tống Kỳ Sâm thì khỏi phải nói.

Ai bảo người nào đó tuy đã trải qua một đêm mơ quái dị, nhưng sáng hôm sau khi nhìn thấy chú chim hoàng yến như ngọc như báu nhà mình gửi một lời chúc buổi sáng ngọt ngào.

Gì mà quái dị, gì mà những cơn ác mộng tất cả đều quên sạch.

Anh ngọt ngào với chiếc điện thoại suốt buổi sáng.

Gần như đồng thời, trong biệt thự nhà họ Tống.

Một tiếng động vang giòn giã.

Phát ra từ phòng của Tống Hi Quang.

Ngồi trước máy tính suốt đêm, chờ đợi mãi không thấy tuyên bố phủ nhận hay văn bản pháp lý nào của luật sư, Tống Hi Quang vì quá buồn ngủ nên tay trượt và cả mặt đã đập thẳng xuống mặt bàn máy tính cứng rắn.

Chỉ trong thoáng chốc mắt nổ đom đóm, đau đớn khiến anh ta nói không ra lời.

Khi đã đỡ đỡ, anh ta vội vàng mở máy tính, tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng thấy gì.

Tống Kỳ Sâm và Khương Miên, cả hai người đều không lên tiếng phủ nhận việc trong video không phải là họ.

Rõ ràng ngay hôm qua, Tống Hi Quang đã nhận được thông tin rằng Tống Kỳ Sâm đêm qua liên lạc gấp với tên săn ảnh đằng sau Thánh Tám Giải Trí, thể hiện sự quan tâm đến Khương Miên còn hơn cả những gì Tống Hi Quang nghĩ.

Nhưng tại sao cậu ta chợt trở nên bình tĩnh như vậy?

Tại sao đã qua nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa đưa ra tuyên bố phủ nhận?

Vậy thì Tống Hi Quang này còn làm bẽ mặt như nào?

Nếu không làm bẽ mặt, làm sao anh ta hạ thấp danh tiếng của Tống Kỳ Sâm được?

Nếu không hạ thấp danh tiếng, vậy 8 triệu của anh ta chẳng phải đã lãng phí sao?

Tống Hi Quang bắt đầu phiền não.

Anh cảm thấy Tống Kỳ Sâm và cái cô tên Khương Miên kia khó đối phó và cần phải kiên nhẫn hơn mình tưởng tượng.

Vì cả hai đều không phản hồi và video của Thánh Tám Giải Trí quá mờ, nhiệt độ tin đồn giữa hai người đã giảm đi rất nhiều.

Tống Hi Quang thấy mà nôn nóng trong lòng.

Dù sao đi nữa, hôm nay anh ta nhất định phải tìm cơ hội để đưa video rõ nét trong tay mình lên.

Giờ phải chọn thời điểm thích hợp nhất.

Liên tục lướt qua các bình luận dưới tin hot của Khương Miện, Tống Hi Quang hơi nhíu mày.

Đm, lũ antifan này cứ lẩn quẩn mấy câu vô nghĩa, bị fan chỉ trích chút là rụt lại ngay. Vậy đòi làm ăn gì nữa?

Không được, nếu để đến khi phát video rõ nét hôm nay mà bọn này vẫn không hữu dụng thì chẳng phải anh ta đã làm việc vô ích sao?

Sau khi cân nhắc kỹ, Tống Hi Quang quyết định vẫn phải thuê sẵn một đội quân trước trên mạng. Chỉ chờ anh ta phát video là lập tức thông báo cho bọn này giúp đẩy nhiệt độ lên, tốt nhất là giả làm fan để không ngừng khen hai người hợp nhau, nói những lời như “không phục”, nhằm khiến người ngoài ghét bỏ, phá hỏng danh tiếng của Khương Miên và Tống Kỳ Sâm…

Nghĩ đến đây, mắt Tống Hi Quang bỗng sáng lên.

Cmn, anh ta đúng là một thiên tài!

Từ thiên tài chính là để dành riêng cho người như anh ta!

Để tìm thời cơ thích hợp, sáng sớm, người đàn ông này đã mở kênh trực tiếp của Khương Miện và cẩn thận tìm kiếm.

Nhưng tìm rồi lại tìm, anh ta bỗng nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Đó là –

Thuê người phải trả tiền.

Anh ta hết tiền rồi…

Vừa nghĩ đến đây, Tống Hi Quang lại chửi thầm Doãn Tình mười tám lần.

Nếu không đưa cho bà ta 2,5 triệu thì giờ đã có tiền thuê người rồi!

Mãi xoắn xuýt.

Nửa giờ sau.

Tống Hi Quang cầm điện thoại không ngừng cò kè mặc cả với người bên kia: “…Cái đồng hồ Vacheron Constantin này lúc mua đã tốn 920 ngàn. Chỉ đeo hai lần, y như mới, mà giờ bán anh chỉ chịu trả 580 ngàn?”

Tống Hi Quang cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, trong lòng càng thêm hận Tống Kỳ Sâm và Doãn Tình.

Sau khi đối phương ném ra ba chữ “muốn bán không”, Tống Hi Quang cắn răng, giậm chân quyết tâm bán cái đồng hồ này lấy tiền trước đã.

Sau nhiều năm được nuôi dưỡng trong nhà họ Tống, mặc dù anh ta luôn thích các thứ xa xỉ, thích xe hơi, đồng hồ, du thuyền và mọi thứ mà những cậu ấm ăn chơi yêu thích.

Nhưng để đắp nặn một đứa con ngoan ngoãn và hiểu chuyện cho cha mình, anh ta luôn rất tiết kiệm. Và cái đồng hồ này có thể coi là vật xa xỉ đáng giá nhất mà anh ta sở hữu trong thời gian dài.

Giờ đây để chọc tức Tống Kỳ Sâm mà anh ta đã móc hết cả vốn liếng của mình.

Nếu lần này mà không làm khổ được Tống Kỳ Sâm…

Không, không có chuyện “nếu” đó đâu.

Trong mắt Tống Hi Quang lóe lên một tia quyết tâm.

Mấy đứa trên mạng lúc nào cũng dễ dắt mũi nhất, đến lúc đó anh ta còn có thể khiến đám người này dẫn dắt câu chuyện về phía mình.

Chắc chắn Tống Kỳ Sâm sẽ bị bôi nhọ, nói không chừng còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Tống thị.

Anh ta không tin rằng làm thành như vậy rồi mà cha Tống vẫn có thể làm ngơ trước hành vi của Tống Kỳ Sâm.

Tống Hi Quang thấy mọi thứ đều đã sẵn sàng, giờ chỉ chờ thời cơ thích hợp nhất.

Nghĩ vậy, Tống Hi Quang lại tiếp tục nghiêm túc xem trực tiếp của Khương Miện.

Người phụ nữ trong trực tiếp dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin đồn hôm qua. Sáng sớm đã ăn hai bát đậu hũ, ba quả trứng gà, bốn cái bánh quẩy, năm cái bánh hành.

Tống Hi Quang: “…”

Bình luận: “…”

[Một người yêu ẩm thực chân chính phải bắt đầu từ bữa sáng haha.]

[Ông trời sao lại bất công thế này. Cớ gì, cớ gì bé Miên ăn nhiều như vậy mà vẫn thon thả, thon thả mà ngực vẫn đầy, mông vẫn đẹp, tui ghen tỵ quá!]

[Ui ui, phải chăng bé Miên có bí quyết? Có lẽ tui nên học theo…]

[Vâng, là kiểu ăn được cả những món ăn kinh dị mà không hề thay đổi sắc mặt? Học bé Miên hả? Lầu trên có can đảm hãy thử món sầu riêng hầm trứng này…]

[Nếu không ăn nổi, thử ăn đậu que xào lựu chẳng hạn, xanh xanh đỏ đỏ trông thật đẹp mắt.]

[Eoooo thôi khỏi, tui vẫn muốn sống thêm vài năm nữa.]

Sáng sớm đã có vô số fan tụ tập trong kênh trực tiếp của Khương Miện để trêu đùa.

Những người có ý đã nhận ra lượng người trong kênh trực tiếp của Khương Miện thực sự vượt trội so với các đối thủ khác.

Mặc dù giờ là buổi sáng mà vẫn đông đúc như thường.

Dường như người phụ nữ này có một thứ ma lực nào đó, giơ tay nhấc chân bừa cũng khiến các fan say mê bàn luận.

Dù không bàn luận về hành vi của cô, Khương Miện vào buổi sáng sớm không trang điểm vẫn trắng hồng, làn da mịn màng như không có lỗ chân lông, mặt mày không trang điểm không khác mấy lúc trang điểm cũng đủ để các fan liếm màn hình.

Cô gái này thật sự quá xuất sắc.

Cái khuôn mặt này chẳng kém cạnh gì trong game, tựa như một cái bug vậy.

Các fan khao khát muốn biết bí quyết chăm sóc da của cô điên cuồng gõ bình luận, thậm chí một hồi đã đưa từ khóa #Mặt Khương Miên bug# lên top.

May mà hiện tại Khương Miện không thấy những bình luận này, bằng không chắc chắn sẽ cười.

Nữ chính trong truyện lâm li bi đát dù sao cũng là nhân vật chính, có thể bị khổ chịu khổ, có thể bị hủy hoại, có thể như một con búp bê rách nát song nhất định phải xinh đẹp, xinh đẹp không phân biệt trường hợp.

Một nữ chính mặt đầy dầu vào buổi sáng sớm, quầng thâm đậm, bọng mắt to khác thường, mọc đầy mụn đầu đen thì ai mà muốn xem chứ!

Khương Miện vừa ăn xong liền mang theo ánh mắt ngưỡng mộ của Lam Duệ và Hoàng Hân Hân mà cùng những người lính cứu hỏa khác thay vào bộ đồng phục lính cứu hỏa, sẵn sàng chờ đợi.

Ngay khi bộ đồng phục màu xanh đen được mặc vào người Khương Miện, bình luận lập tức bắt đầu cuồng nhiệt.

[Aaaaa, chị ơi, chị giết chết em rồi!]

[Bé Miên có ánh mắt kiên định quá, giống hệt một người lính thực thụ. Tui nghĩ bé Miên chắc hẳn còn một thân phận khác, có thể là điệp viên nằm vùng trong giới giải trí hay cảnh sát nào đó, bằng không sao lại ngầu như vậy được chứ???]

[Huhuhu, em chết đi sống lại rồi! Em không dám tưởng tượng ai sẽ xứng đáng với chị sau này!]

Từ khi Khương Miện mặc đồng phục, bình luận không ngừng tung hô.

Tống Kỳ Sâm nhìn những dòng bình luận này, khóe miệng không kiềm được nhếch lên, trong lòng thầm trả lời.

Còn ai chứ?

Tất nhiên là tôi.

Có ai trong mấy người từng được Khương Miên cầu hôn không?

Không ai.

Một người cũng không.

Chỉ có tôi.

Cô ấy về sau sẽ chỉ là… bà xã của tôi thôi.

Đúng, chính là như vậy.

Nghĩ thế, Tống Kỳ Sâm hơi ngượng ngùng.

Ở phía bên kia, Tống Hi Quang thì khó chịu.

Nhờ vào việc trên mạng không ai nhận ra mình, anh ta không nhịn được đã chửi một câu “đồ ngu” trên mạng.

Kết quả chỉ trong vài ba giây đã tranh cãi với Sợi Gừng rùm beng.

Rồi nhận lại được:

[Đồ ngu, đã lau sạch cứt trên miệng chưa mà nói chuyện.]

[Ồ, thật phi thường! Bại não có thể gõ chữ hả.]

[Đừng có ỷ vào sự xấu xí của mình mà gây chuyện được không!

[Sao câm mất rồi? Là tín hiệu trong quan tài không tốt à?]

Một loạt lời lẽ tinh tế và êm tai.

Tống Hi Quang: “…”

Bình luận do một mình Tống Hi Quang mà trở nên sôi nổi.

Trong phòng trực tiếp, Khương Miện cùng các đồng nghiệp cứu hỏa nhận nhiệm vụ đầu tiên của ngày hôm nay.

Giải cứu chú mèo nhỏ bị kẹt trong ống thoát nước.

Đúng là là một nhiệm vụ dễ thương không cần suy nghĩ.

Các fan lập tức quên đi sự tồn tại của Tống Hi Quang, bắt đầu thảo luận về nhiệm vụ đầu tiên của Khương Miện.

Đợi Tống Hi Quang tra từ điển để tìm câu chửi, muốn quay lại để trả thù thì đã chẳng còn ai muốn quan tâm anh ta nữa.

Tống Hi Quang: “…” Khốn kiếp, tức chết đi được!

Trong kênh trực tiếp, Khương Miện và mọi người đã đến trước ống thoát nước.

Tiếng kêu yếu ớt của chú mèo con vọng ra từ trong ống, xung quanh đã có một vòng người đứng xem.

Vì là lần đầu tiên ra ngoài, lại là con gái nên những người khác đã không để Khương Miện ra tay, chỉ để cô đứng cạnh nhìn.

Sau khoảng nửa giờ vất vả, một chú mèo bông mềm mại được lôi ra khỏi ống, ngay lập tức được chủ nhân đang lo lắng tiếp lấy.

Vừa cứu được mèo, cành cây ngay bên cạnh lại có một con chim con chưa biết bay vô tình rơi khỏi tổ.

Đúng lúc các nhân viên cứu hỏa đang ở đây, họ có thể mượn thang để đưa chim con trở lại tổ.

Khương Miện ở bên cạnh thấy cây cao, mà những người này dựng thang lên khá phiền phức nên bày tỏ là mình có cách đưa chim con vào tổ mà không cần dựng thang.

Đội trưởng nghe vậy, còn tưởng rằng với thân một nữ minh tinh, cô đang muốn làm trò khôi hài để thu hút sự chú ý.

Anh ta liền buồn cười và hợp tác hỏi: “Vậy đó là phương pháp gì vậy?”

“Như thế này.”

Khương Miện đeo găng tay, dứt khoát lấy con chim con từ tay đội trưởng rồi xoay người đi đến trước cây. Dưới sự chú ý của mọi người, chỉ với hai cú nhảy, cô đã leo lên được năm sáu mét.

Đội trưởng và các đồng đội đang ì ạch dựng thang: “…”

Đám đông vây xem: “…”

Bình luận: “…”

Đặt con chim xuống, cô trượt mấy bước xuống khỏi cây. Cả quá trình chưa đầy một phút.

Đội trưởng và đồng đội đang ì ạch dựng thang: “… … …”

Đám đông vây xem: “… … …”

Bình luận: “… … …”

Vỗ vỗ bụi trên tay, Khương Miện liếc nhìn giàn thang vẫn chưa dựng xong, hếch mũi: “Tôi thấy phương pháp của tôi hiệu quả hơn.”

Sau gần ba mươi giây im lặng, bình luận bỗng nhiên bùng nổ.

[Ha ha ha, cái mẹ gì vậy? Tui đang làm fan ai thế? Có phải tui đang hâm mộ một con khỉ không?]

[Sao có thể tồn tại cô gái nào trèo cây bằng một tay lại nhanh như vậy? Tui cười chết. Ở trường, em ấy học được gì? Phải chăng Học viện Điện ảnh Yên Kinh còn dạy cách trèo cây à? Tui chợt thấy hứng thú muốn đăng ký.]

[Học viện Điện ảnh Yên Kinh: Đừng kéo tôi vào. Con khỉ này là ở núi Nga Mi, không liên quan gì đến trường chúng tôi cả.]

[Hỏi thật, để đưa một con chim con trở lại cành cây cao năm mét thì phải mất mấy bước? Ba bước thôi, trèo lên cây, thả chim, trượt xuống. Ha ha ha!]

… .

Mặc dù không biết bình luận đang haha, nhưng đội trưởng phản ứng nhanh, ngay lập tức quay sang nhóm đi theo sau Khương Miện, vội vàng giải thích: “Hành động nguy hiểm, xin đừng bắt chước.”

[Chết cười, còn bảo “đừng bắt chước”, như thể tui học được ấy!]

[Đội trưởng, anh đánh giá tui cao quá. Tui đã tiến hóa khá nhiều, những kỹ năng từ ông cha đã bị quên sạch sẽ, không thể xuất hiện hiện tượng “di truyền ngược” như Khương Miên đâu!]

[Má “di truyền ngược” nữa chứ? Đây chắc chắn là fan rồi!]

Sau khi giải thích xong, đội trưởng vóc dáng to lớn cao gần 1m90 đi đến bên cạnh Khương Miện, vỗ nhẹ vào vai cô.

“Lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa. Ngay cả khi đang làm việc, cũng cần phải đảm bảo các biện pháp an toàn…”

Nói đến đây, đội trưởng mới nhận ra ánh mắt Khương Miện từ đầu đến cuối chưa từng rơi xuống người mình, ngược lại đang nhăn mày nhìn về hướng nào đó phía sau anh ta.

Người đàn ông nghi hoặc trong lòng, vừa định quay lại xem Khương Miện đang nhìn gì.

Thì thấy người phụ nữ trước mặt như một con báo trên thảo nguyên, bỗng nhiên phóng đi.

Sau đó, cô nhanh gọn dứt khoát kéo một phụ nữ thấp bé đang ôm con sắp lên xe buýt xuống.

Vì mất thăng bằng, người phụ nữ ngã sầm xuống đất. Gần như đồng thời, đứa trẻ trong tay đã bị Khương Miện giật lấy.

Chuyện này như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Đội trưởng chưa kịp đưa đồng đội đến bên cạnh Khương Miện, người phụ nữ đã la hét: “Cảnh sát đánh người rồi”, “Cảnh sát cướp con tôi rồi”, các loại lời lẽ mê sảng, réo gào inh ỏi, khắp bến xe buýt chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của một mình bà ta.

Không chỉ vậy, bà ta còn quyết tâm muốn giật lại đứa trẻ từ tay Khương Miện, không giành được thì véo, cào.

Nhưng Khương Miện là người có võ nghệ như thế nào, làm sao để bà ta chạm được.

Nhìn thấy đám người xung quanh bu ngày càng đông, nhiều nhân viên cứu hỏa mặc động phục đi đến, trên mặt người phụ nữ hiện rõ vẻ hoảng hốt.

“Tôi sẽ gọi con trai tôi ra làm chứng!”

Vừa ném ra câu nói đó, người phụ nữ không quay đầu lại đã định chạy sang đường đối diện.

Thế nhưng chưa kịp bước đi, cổ áo đã bị Khương Miện nắm chặt.

Người này bỗng nổi giận.

Không suy nghĩ gì liền rút ngay một con dao nhỏ từ túi áo, liều mạng chém thẳng về phía Khương Miện, thậm chí không quan tâm đến đứa trẻ cô đang ôm.

“Coi chừng!”

Đội trưởng – người đầu tiên đến bên cạnh Khương Miện hét to lên.

Các fan theo dõi cũng thấy rõ cảnh này, lập tức hoảng hốt đến mức không thể viết nổi một bình luận.

Ai ngờ giây tiếp theo, Khương Miện ôm con với tay phải, vung tay trái bắt lấy cổ tay người phụ nữ theo một góc độ cực kỳ khó tin. Cô nhẹ nhàng xoay một cái, người kia lập tức kêu lên một tiếng thảm thương, con dao rơi xuống, Khương Miện tức thì đá nó sang một bên.

Ngay sau đó, đội trưởng nhanh chóng tiến lên, ấn người phụ nữ xuống, quay sang hỏi Khương Miện:

“Chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, Khương Miện liếc nhìn đứa bé ba tuổi vẫn chưa tỉnh trong tay mình, nhíu mày: “Không biết, có vẻ như là kẻ buôn người thì phải…”

Không biết mà còn dám ra tay bừa, còn không báo cho chúng tôi biết. May mà không có chuyện gì xảy ra, nếu như có sự cố thì…

Anh ta thầm nghĩ nếu cô gái này là người dưới quyền của mình, chắc chắn anh ta sẽ bị chọc giận đến mức ba ngày phải ăn chín bữa.

Ngay lúc này, bảo an khu chung cư đang được phá bỏ để dời đi nơi khác mang theo một bà già khoảng năm sáu mươi tuổi mặt đầm đìa nước mắt chạy ra.

Vừa nhìn thấy bé gái trong tay Khương Miện, bà lão liền hét lên một tiếng: “Nựu Nựu!”

Sau đó bà lảo đảo chạy đến bên cạnh Khương Miện, run rẩy đón lấy đứa trẻ, ôm chặt rồi ngã xuống đất khóc lóc thảm thiết.

Theo lời giải thích của bảo an, hóa ra bà là cư dân trong khu, sáng nay đang dẫn cháu gái chơi ở khu cầu trượt. Do trò chuyện lâu với một người bạn, bà quay đầu lại thì không thấy cháu đâu nữa, suýt nữa điên lên vì lo lắng.

Bảo an vừa định dẫn bà đi báo cảnh sát, không ngờ vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy đứa trẻ.

Vừa giải thích xong, bà lão vừa khóc vừa lo lắng hỏi các nhân viên cứu hỏa: “Cháu gái của bà có chuyện gì không? Sao lại ngủ say như vậy?

“Có lẽ cháu bé đã hít phải một số chất gây mê. Nếu lo lắng thì nên đưa cháu đi bệnh viện kiểm tra.”

Đội trưởng giải thích ngay.

Nghe vậy, bà lão run rẩy muốn đưa cháu đi viện. Trước khi đi, bà còn định quỳ xuống lạy Khương Miện.

“Không được, không được… Bà tranh thủ mau đưa đứa nhỏ đi bệnh viện đi!”

Đội trưởng vội vàng đỡ bà dậy, nhắc nhở như vậy.

Thật vất vả đưa bà lão lên taxi, đội trưởng lau mồ hôi trán, nhìn Khương Miện bên cạnh mà nở nụ cười.

“Kể cho tôi nghe, giữa nhiều người như vậy, sao cô lại nhận ra ngay kẻ buôn người?”

Đội trưởng tò mò.

Không chỉ anh ta tò mò, các fan theo dõi cũng hiếu kỳ chết đi được.

Khương Miện làm sao mà chuẩn đến vậy, ngay lập tức phát hiện ra kẻ buôn người giữa đám đông? Cô đã cứu cả một gia đình đó!

“Ừm…”

Khương Miện nhăn mày suy nghĩ, cẩn thận lựa lời giải thích: “Lúc tôi trèo cây, nhìn từ trên cao, tôi thấy hầu như mọi người đều nhìn tôi như nhìn một con khỉ. Chỉ có một người không hề quay đầu lại, chỉ chăm chú đợi xe buýt…”

Đội trưởng: “… … …”

Bình luận: “… … …”

[Nói thế nào nhỉ? Lời giải thích này, tui nên nói bé Miên tự biết mình, hay nói cô ấy có quan sát nhạy bén?]

[Kẻ buôn người: Giá mà sớm biết cô này tự luyến như vậy, tôi đã nhìn cô một cái rồi. (Chỉ là đùa thôi)]

[Aaaaa Khương Miên quá đỉnh, trước đây nói Khương Miên là gà cưng, mấy nhỏ antifan nói cô ấy có hậu thuẫn bị vả mặt chưa. Mấy người có thấy gà cưng nào tuyệt vời, nỗ lực như vậy chưa?]

[Tui thừa nhận Khương Miên chính là gà cưng. Một người xuất sắc như vậy, nếu không phải gà cưng thì ai là gà cưng!]

… … …

Nhìn thấy bình luận toàn khen ngợi, Tống Hi Quang càng thêm giận dữ.

Cứ nhảy đi, nhảy đi.

Bọn fan này nhảy càng cao thì sau này bị vả càng đau.

Chuyện với Tống Kỳ Sâm như vậy rồi mà còn bảo không phải gà cưng?

Anh ta nhất định phải khiến mấy đứa vừa chửi mình “ăn cứt không chùi miệng” phải nếm trải một bài học.

Nghĩ tới đây, Tống Hi Quang liền thả ào toàn bộ đoạn video rõ nét ra kèm theo tiêu đề – Ai mới là kẻ bị vả mặt?

Đăng xong, anh ta lập tức liên hệ với những tài khoản đã thuê từ trước, yêu cầu họ kích động dư luận và tung hô Tống Kỳ Sâm với Khương Miên, nói họ là một cặp trời sinh, Tống Kỳ Sâm yêu Khương Miên đến chết đi sống lại, yêu đến mức bất chấp nguyên tắc công bằng, công khai, công chính của chương trình để giúp cô được ưu ái, khiến người khác nghi ngờ nhân phẩm của anh.

Cư dân mạng còn chưa kịp phản ứng trước tin đồn ầm ĩ này thì sự chú ý của họ đã bị thu hút bởi những diễn biến bất ngờ trong kênh trực tiếp của Khương Miện.

Một trung tâm giáo dục mầm non trên đường Xuân Húc bị kẻ xấu cố tình phóng hỏa, hiện có năm giáo viên và mười bảy đứa trẻ đang mắc kẹt trong đám cháy. Tình hình vô cùng nguy cấp, cần được cứu hộ gấp.

Vừa nhận được thông báo, đội trưởng thậm chí chẳng kịp nghĩ đến việc hôm nay là ngày đầu tiên Khương Miện đi làm mà đã vội gọi các đồng đội lên xe và lập tức lao đến hiện trường.

Vì trung tâm giáo dục này nằm trong trung tâm thương mại, nghe nói những người khác trong trung tâm đã được sơ tán hết, chỉ còn mỗi trung tâm giáo dục kia còn người mắc kẹt bên trong, trong đó có em bé nhỏ nhất mới chỉ hai tuổi rưỡi.

Công tác cứu hộ đang vô cùng cấp bách.

Khi nghe tin này, trái tim của cư dân mạng đều thắt lại.

May mắn thay, đội của họ đang ở gần đó.

Chẳng mấy chốc, họ đã cứu được năm giáo viên và mười sáu đứa trẻ ra ngoài, chỉ còn lại một bé trai. Vì lúc cháy em đã vào nhà vệ sinh, mà phía nhà vệ sinh lại có đám cháy dữ dội nhất, ngay cả lính cứu hỏa cũng không thể tiếp cận.

Khi nghe tin này, mẹ của cậu bé ngất xỉu ngay tại chỗ. Khi tỉnh lại chị liên tục quỳ lạy các lính cứu hỏa, lạy đến nỗi trán chảy máu, chỉ mong họ cứu được con mình, nếu không thì chị thà chết cùng con còn hơn.

Nghe lời nói này của người mẹ, trên mạng có đủ loại bình luận, có người nói chị ấy đang áp đặt đạo đức, mạng sống của lính cứu hỏa cũng là mạng sống.

Cũng có người nói chị ấy quá thương con, chỉ muốn con mình sống sót, không có gì sai cả.

Đúng lúc này, đội trưởng và mọi người phát hiện nhà vệ sinh của trung tâm có một cửa sổ nhỏ có thể chui vào được. Nhưng cửa sổ quá nhỏ, chỉ có người cứu hỏa cực kỳ gầy mới có thể chui lọt.

Ngay lập tức, một nam sinh 19 tuổi, người cao gầy nhất và trẻ nhất trong đội tình nguyện thử.

Đáng tiếc là đã thử nhưng cậu ấy không thể vào được.

Trong lúc đội trưởng và mọi người thở dài kéo cậu ấy lên.

Trong phần bình luận mà họ không thể thấy được, những người xem trong kênh trực tiếp của Khương Miện đều phát điên, hàng loạt bình luận điên cuồng xuất hiện.

[Không không không, Khương Miên đang làm gì vậy? Tại sao cô ấy lại buộc thứ gì đó lên người? Cô ấy định làm gì vậy???]

[Tôi phát điên mất, thật sự phát điên mất, không phải cô ấy định đi cứu người đấy chứ? Hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm mà!!]

[Đừng liều lĩnh bé Miên ơi, lửa to lắm, đừng đùa với tính mạng của mình như thế!!!]

[Khương Miên, cô tưởng mình là anh hùng à? Không, cô chỉ là đồ ngốc thôi, đừng xuống đó!!!]

Gần như cùng lúc đó, Tống Kỳ Sâm vẫn đang theo dõi phát sóng trực tiếp cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy.

Trong tích tắc, đầu óc anh như nổ tung, sắc mặt tái nhợt.

Ngay sau đó, anh như người điên chạy ra ngoài.

Vì tay chân run rẩy, phải cắm chìa khóa mấy lần mới cắm được vào xe.

Sau đó đạp ga hết cỡ, phóng thẳng đến đường Xuân Húc.

Ngay khi Tống Kỳ Sâm lên xe, Khương Miện mặc đồ bảo hộ xong cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của đội trưởng và mọi người.

“Khoan đã, Khương…”

Đội trưởng chưa nói hết câu, Khương Miện đã trượt xuống theo bức tường, hai giây sau đã đến trước cửa sổ nhà vệ sinh, ánh mắt sắc lẹm, hai chân đạp mạnh vào kính.

Choang!

Kính vỡ tung tóe, dù Khương Miện đã nghiêng đầu tránh nhưng vẫn có một mảnh nhỏ cứa qua khóe mắt, để lại một vết máu.

Không quan tâm đến vết thương nhỏ này, Khương Miện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nhảy thẳng vào đám khói cuồn cuộn…

Biết nói sao đây nhỉ?

Dẫu gì cô cũng là một quân nhân.

Khương Miện – Chỉ huy Quân đoàn 1 của căn cứ Số 1.

Bình Luận (0)
Comment