Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 9

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Tống Kỳ Sâm…

Nếu hỏi Khương Miện có ấn tượng sâu nhất với nhân vật nào trong cốt truyện thì ngoài Tống Kỳ Sâm ra còn có thể là ai.

Trước hết, người này rất giàu. Cực kỳ, vô cùng và hết sức giàu có, thậm chí còn giàu hơn cả gia đình Hứa Tinh Minh trước khi phá sản.

Thứ hai là anh còn đẹp trai nữa. Trong cốt truyện, nguyên chủ đã không ít lần cảm thán rằng ngay cả Hứa Tinh Minh mình thích nhiều năm cũng chẳng đẹp bằng Tống Kỳ Sâm. Anh chỉ tùy ý đứng đó thôi cũng là tâm điểm của đám đông, nhìn qua một cái đã sáng ngời như trăng rằm khiến người ta tự ti mặc cảm.

Cuối cùng là cuộc gặp gỡ trời xui đất khiến giữa hai người.

Hôm trước sau sinh nhật của Lâm Thiến, Địch Phi Dương chẳng biết khùng điên gì lại chủ động hẹn Khương Miên, còn bảo có chuyện liên quan đến Lâm Thiến muốn nói với cô ấy.

Tưởng đối phương muốn nói về chuyện kéo Lâm Thiến vào phòng riêng bên cạnh, Khương Miên đánh liều đi luôn.

Ấy thế mà bất ngờ bị đối phương hạ thuốc, mơ màng bị đưa đến khách sạn Gia Hoa.

Tuy nhiên sau khi vào phòng, Khương Miên sực tỉnh. Thừa dịp Địch Phi Dương nghe điện thoại, cô ấy đã chạy trốn rồi vô tình đi vào phòng của Tống Kỳ Sâm đang say rượu…

Hai người ở chung một phòng cả đêm.

Là loại ở chung thuần khiết đó.

Bạn thắc mắc rằng đã thế này rồi thì sao mà thuần khiết được.

Bởi vì theo nghiên cứu khoa học, khi đàn ông thực sự say rượu, họ không thể làm chuyện xấu được.

Thêm nữa, Khương Miên là nữ chính, còn Tống Kỳ Sâm lại chẳng phải nam chính. Đây chính là lý do lớn nhất.

Cả đêm, hai người không xảy ra chuyện gì.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, Khương Miên đã suy sụp khóc tuôn tuốt, khóc đến nỗi mắt sưng húp.

Cô ấy đã khóc thảm thiết như vậy.

Gã kỳ quặc Tống Kỳ Sâm này còn đòi cô ấy bồi thường thiệt hại.

Thiệt hại gì?

Theo anh, không chỉ con gái mà chính anh cũng có sự trong trắng. Lớn từng này tuổi rồi, anh chưa từng ngủ với con gái. Đây là lần đầu tiên, nhưng không phải tự nguyện. Hơn nữa, lỗi chẳng phải ở anh, vì đây là phòng của anh mà, tất cả là tại Khương Miên đi nhầm phòng mới dẫn đến việc này xảy ra.

Tóm lại, cô ấy nên bồi thường thiệt hại.

Khương Miên… Khương Miên sợ ngây người.

Cô ấy nào có tiền huhuhu.

Không có tiền thì đền bằng người vậy.

Đền thế nào?

Tống Kỳ Sâm lập tức soạn một bản hợp đồng. Để đền bù, khi anh cần Khương Miên cùng đi tham dự một số sự kiện thì cô ấy không được từ chối.

Ai bảo anh là tổng giám đốc chi, bình thường cần tham dự rất nhiều buổi tiệc rượu, đấu giá các loại, hầu như tất cả các buổi gặp mặt đều cần mang theo bạn gái đồng hành. Vì chuyện này, anh đã tốn quá nhiều tiền rồi. Nhất là khi nhờ nữ nhân viên giúp đỡ, không chỉ trả thù lao mà còn phải cho họ nghỉ phép nữa.

Khương Miên thì khác, chỉ vài câu anh đã moi ra cô ấy là sinh viên năm ba của Học viện Điện ảnh Yên Kinh.

Con gái, biết diễn xuất, miễn phí.

Quả là bạn gái đồng hành được đo ni đóng ra cho anh.

Khương Miên vô tri vô giác ký kết một hợp đồng bất bình đẳng như vậy.

Sau khi ký hợp đồng, ngoài việc đi cùng Tống Kỳ Sâm tham dự vài buổi gặp mặt thì trong suốt một năm hai người vẫn luôn yên ổn với nhau.

Cho đến khi nhà nam chính Hứa Tinh Minh phá sản.

Vì Hứa Tinh Minh, Khương Miên chủ động tới cầu xin đại gia Tống Kỳ Sâm, lấy điều kiện sẽ kiếm cho anh thật nhiều tiền để đổi lấy việc giúp cô ra mắt.

Một khoảng thời gian dài sau, bảy phần tiền Khương Miên kiếm được chia cho Tống Kỳ Sâm, ba phần còn lại dùng để hỗ trợ Hứa Tinh Minh nghèo túng vực dậy. Mãi đến lúc Tống Kỳ Sâm – cỗ máy kiếm tiền này bất ngờ qua đời vì tai nạn xe.

Tống – công cụ người – Kỳ Sâm đã mất, nhưng hợp đồng mập mờ anh ký với Khương Miên lại trở thành điểm đau khổ lớn nhất của nam nữ chính.

Hứa Tinh Minh phát đạt lên rồi thì chẳng nhớ mình vực dậy lần nữa dựa vào ai. Vì cái hợp đồng kia mà bắt đầu điên cuồng hành hạ nữ chính Khương Miên, thế là chấp nhận bạn gái cũ Lâm Thiến đã từng bỏ rơi mình.

Tiếp đó vì Lâm Thiến mà điên, vì Lâm Thiến mà cuồng, vì Lâm Thiến mà đâm đầu vào tường đùng đùng chỉ để làm Khương Miên khó chịu…

Đm, sao mấy cái cốt truyện tào lao này mình lại nhớ rõ thế?

Khương Miện nằm trên giường câm nín.

Ngủ thôi ngủ thôi!

*

Ngày hôm sau có tiết học. Sáng sớm, đám Trần Vũ Phỉ đã rón rén rời giường.

Khác với trước đây lúc rời giường inh ỏi rầm rầm, sáng nay năm người trong ký túc xá ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ đánh thức Khương Miện đang ngủ.

Rửa mặt xong xuôi. Lúc sắp ra cửa, mấy người mới như nhớ ra điều gì đó, nhỏ nhẹ dò hỏi.

“Khương Miên… cậu còn đang ngủ hả? Tụi mình 9h35 tan học, có cần mang bữa sáng về cho cậu không?”

“Ở cổng Đông có một quán đậu hũ non ngon lắm.”

“Đúng vậy, bánh trứng của quán họ cũng ngon lắm. Cậu có muốn…”

“Nói thêm một chữ nữa, hôm nay các cậu đừng hòng ra ngoài.”

Giọng nói lạnh tanh của Khương Miện bất chợt vang lên.

Làm cho nụ cười nịnh nọt của năm người đang đứng ở cửa giới thiệu bữa sáng tức thì đông cứng. Sau đó bọn họ phi tốc trốn khỏi hiện trường, như thể đi chậm một bước sẽ xảy ra chuyện gì không hay vậy.

Ký túc xá lại trở nên yên tĩnh. Khương Miện có tính cáu bực khi mới thức dậy, hồi tận thế lại chưa bao giờ được ngủ đủ giấc, cứ thế trở người và ngủ tiếp.

Chờ Khương Miện ngủ đủ, tỉnh lại lần nữa. Nhìn màn ngủ màu lam nhạt trên đầu, phút chốc chẳng biết giờ là ngày hay đêm.

Cô đã ngủ bao lâu?

Đói quá…

Khương Miện xuống giường, cầm điện thoại đặt trên bàn lên mới ngạc nhiên phát hiện giờ đã là 5:33 chiều rồi.

Hèn chi đói thế này!

Lúc trước mấy đứa trong ký túc xá trước khi ra ngoài nói gì ngon ấy nhỉ, không nhớ nữa.

Khương Miện vừa đánh răng, vừa tiện tay hỏi trên Wechat.

[Khương Miên, cậu tỉnh rồi à? Bọn tớ nói là bánh trứng ở cổng Đông, còn có đậu hũ non nữa. Bọn tớ đang ở cổng Đông này, cậu có muốn qua không?  Nếu cậu qua, bọn mình sẽ xếp hàng mua sẵn cho cậu, cậu đến là có thể ăn ngay.]

[Ok.]

Trả lời một chữ, Khương Miện sửa soạn qua loa rồi ra ngoài.

Lúc đụng tới tay nắm cửa, cả người chợt khựng lại.

Cô cứ cảm thấy hình như mình đã quên gì đó.

Là gì nhỉ?

Đúng rồi…

Đã nói hôm nay phải trùm bao tải tên chó Địch Phi Dương kia mà!

Mắt Khương Miện sáng lên, nhanh nhảu mở cửa phòng ra.

Hiện tại, Tống Kỳ Sâm đang dựa vào xe điện của mình ở cổng Đông Học viện Điện ảnh Yên Kinh, vừa xử lý công việc trên điện thoại vừa đợi người. Mà nào hay mình đã trở thành cảnh đẹp ý vui của trường.

Thậm chí, có người còn mở chủ đề trên diễn đàn Cây Thường Xuân của trường——

[Anh chàng dựa vào xe điện ở cổng Đông này, anh là hình mẫu lý tưởng của em đấy aaaaaa!]

Ảnh đầu bài chính là góc nghiêng của Tống Kỳ Sâm ăn mặc giản dị dựa vào xe điện, cúi đầu chơi điện thoại. Ánh nắng chiếu lên một bên gương mặt hoàn hảo của anh. Nhờ bức ảnh này, chủ đề lập tức hot lên.

3331: Aaaaaa, đây cũng là hình mẫu lý tưởng của tôi! Trời ơi, Điện ảnh Yên Kinh chúng ta từ khi nào có một anh chàng đẹp trai thế này, sao tôi không biết gì hết vậy?

3341: Ai cũng nói Hứa Tinh Minh là hot boy, nhưng tui thấy anh này đẹp trai hơn nhiều á. Xong phim tui rồi!

3351: Không biết anh ấy có bạn gái chưa. Cầu trời online, chắc chắn là chưa có!

Một lần nữa từ chối làn sóng nữ sinh tiến lên xin Wechat, Tống Kỳ Sâm đã đợi suốt 20′ bắt đầu mù mờ. Đã hẹn trước rồi mà cô bạn Khương kia sao còn tới trễ thế, có xíu ý thức về thời gian không.

500 tệ phải trừ 100.

Tống Kỳ Sâm lấy cuốn sổ nhỏ ra, nghiêm túc ghi chép lại.

Nếu tiếp tục trễ nữa thì trừ tiếp.

Vừa mới nghĩ đến đây, người đàn ông liền thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Ngay lúc này, Khương Miện đã ở trong siêu thị tìm nửa buổi mà không thấy bao tải đâu, chỉ tìm thấy túi nilon đỏ trắng xanh. Ước lượng trọng lượng trong tay, cảm thấy hẳn là được.

Đang đi trên con đường bê tông ra cổng Đông, Khương Miện bỗng cảm thấy một ánh mắt khó mà bỏ qua đang ngó mình.

Ngẩng đầu thì chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.

Phải hình dung ánh mắt của người này thế nào nhỉ?

Hmm, rất giống ánh mắt của mấy lão già tranh giành quyền lực mà Khương Miện siêu ghét hồi ở căn cứ số 1, hệt như có thể tính toán bạn sạch sành sanh bất cứ lúc nào!

Nhìn là muốn… đánh cho một trận!

Khương Miện híp mắt.

Tống Kỳ Sâm chẳng biết sao lại thấy lạnh sống lưng, làm anh trực tiếp bỏ lỡ cơ hội chào hỏi Khương Miện ngay lúc đầu.

“Khương Miên, ở đây.”

Trơ mắt nhìn cô đi cái vèo qua bên cạnh mình rồi đến trước mặt một nữ sinh đang cầm thức ăn.

“Khương Miên, đồ ăn đều ở đây. Còn có cả kẹo mút này… cũng cho cậu. Tớ… tớ có thể đi được chưa? Tớ đã hẹn với bạn trai đi xem phim, tớ… tớ có thể đi được không?”

Một trong năm người ở ký túc xá, cô gái tên Trương Dung Dung lắp bắp nói.

“Ừm, đi đi.”

Khương Miện vừa ăn vừa phẩy tay không mấy bận tâm.

Đối phương vừa đi, bánh trứng và đậu hũ non trong tay Khương Miện đã ăn hết.

Hình như đồ ăn quá ít? Cảm giác ăn xong như chưa ăn gì vậy? Hay là đang đói cồn cào? Cô có nên mua thêm gì ăn không? Nhưng giờ chỉ còn 1400 tệ. Có nên nghĩ cách kiếm tiền không. Không thì chỉ có ăn không ngồi rồi mà hết tiền hả? Hơn nữa mỗi bữa cô ăn rất nhiều nữa…

Ngay khi Khương Miện suy tính kế sinh nhai, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng đen.

Quay đầu lại, chẳng phải là cậu chàng trông rất đáng đánh kia thì còn ai nữa?

Khương Miện nhướn mày.

Vừa nghĩ đến đây, cô thấy người đàn ông đi thẳng đến trước mặt mình như đang xác nhận điều gì đó: “Khương Miên.”

Gọi tên xong, chưa đợi Khương Miện trả lời, anh liền nhíu mày: “Sao ra muộn thế?”

Khương Miện: “?”

“Buổi thưởng trà ở câu lạc bộ Bán Sơn sắp bắt đầu rồi…”

Khương Miện: “!”

Khoan đã, cuối cùng cô cũng nhớ ra mình quên chuyện gì rồi. Cô đã hứa với Tống Kỳ Sâm sẽ cùng anh tham dự buổi thưởng trà gì đó!

“Tống Kỳ Sâm?”

Khương Miện thốt ra câu hỏi.

Hết cách. Trước đó nguyên chủ tỉnh dậy trong khách sạn liền bắt đầu khóc lóc, khóc tới nỗi sưng mắt, lại chẳng dám ngẩng đầu, từ đầu tới cuối đều không nhìn rõ mặt Tống Kỳ Sâm. Nên dù có ký ức của đối phương, Khương Miện cũng chẳng rõ người này trông như thế nào!

“Adu, anh chính là đại gia của bà đây à?”

Khương Miện kinh ngạc cảm thán.

Người cho cô tiền đến rồi!

Tống Kỳ Sâm: “…” Hình như… có gì đó sai sai nhỉ?

“À phải rồi, anh có mang tiền không? Tôi đói rồi, muốn ăn gì đó…”

Khương Miện vui vẻ chỉ vào quầy đồ ăn vặt bên cạnh.

Tống Kỳ Sâm: “!”

“Không mang tiền thì thanh toán bằng điện thoại cũng được mà. Bây giờ mấy quầy hàng này đều hỗ trợ thanh toán bằng Wechat hoặc Alipay.”

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Tống Kỳ Sâm hít một hơi thật sâu, vô thức nắm chặt điện thoại của mình, mỉm cười đáp: “Xin lỗi cô Khương, ăn uống là chuyện của mình cô. Tôi và cô cũng không phải là mối quan hệ kia như cô tưởng tượng đâu. Tôi sẽ không…” Trả tiền.

Địch Phi Dương!

Còn chưa nói xong, Tống Kỳ Sâm đã thấy ánh mắt Khương Miện bỗng dừng lại ở một hướng nào đó. Sau đó cô chạy một mạch không quay đầu lại.

“Khương…”

Nghĩ đến buổi thưởng trà miễn phí và món quà trị giá hàng chục ngàn tệ của mình, Tống Kỳ Sâm do dự nửa giây rồi cũng đuổi theo cô.

“Cô Khương Miên, những lời vừa này không biết cô có nghe thấy không? Cho dù có mời ăn thì cũng phải trừ vào 500 tệ tôi sẽ trả cho cô. Hơn nữa cô đã để tôi đợi đúng 20′, thời gian của tôi rất quý giá, nên…” Cũng cần phải trừ tiền.

Đuổi theo Khương Miện vào một con hẻm vắng vẻ, Tống Kỳ Sâm còn chưa nói hết đã trông thấy người phụ nữ đi trước cười gằn giơ cao túi nilon đỏ trắng xanh lên, nhắm thẳng vào cậu sinh viên tóc đỏ đang hoảng sợ phía trước, chụp xuống một cách chính xác rồi đá một cú vào lưng cậu ta.

“Á!” Một tiếng hét thảm thiết.

“Đồ chó, bắt được mi rồi nhé! Chạy đi, chạy nữa đi! Thằng ngu, dám đánh thuốc bà đây à? Dám giở trò tỏ tình công khai để lừa bà hả? Mở miệng ra là gọi con đĩ hả? Xem bà đây có đánh mi tàn phế không nhé cái đồ ngu…”

Khương Miện vừa chửi vừa đá từng cú lên người cậu sinh viên đang nằm dưới đất.

Tiếng kêu thảm thiết của đối phương liên tục vang lên từ lúc cô đá vào lưng cậu ta.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Cũng không biết đá bao nhiêu cú, Khương Miện lúc này mới sảng khoái đứng thẳng người lên, móc cây kẹo mút vị dâu Trương Dung Dung cho mình ra khỏi túi, bóc vỏ, nhét vào miệng, dựa vào bức tường phía sau. Cô ngậm que kẹo, quay đầu nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở đầu hẻm.

“À phải rồi Tống Kỳ Sâm, vừa nãy anh định nói gì với tôi thế. Vì lo bắt tên này nên tôi không nghe rõ!”

Khương Miện cười, lấy mũi chân đá nhẹ Địch Phi Dương đang nằm dưới chân mình.

Giờ khắc này, Tống Kỳ Sâm nhìn dáng vẻ cô gái khác hẳn so với lần đầu gặp mặt, lại liếc nhìn cậu sinh viên đang rên rỉ không dứt dưới đất.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“…”

“Ừm, cũng không có gì. Thì chỉ là… muốn mời cô ăn chút gì đó.”

—–

Tống Kỳ Sâm: Tôi thề là chuyện này chẳng liên quan gì đến sợ hãi cả. Chủ yếu là tôi muốn tiêu tiền cho cô ấy thôi! Người ta đói bụng thì phải ăn xíu gì đó mới vui vẻ chứ! Có đúng không?

Khương Miện: Đúng đúng!

Bình Luận (0)
Comment