Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Sáng sớm thứ sáu, khi mặt trời vừa ló dạng, Tống Mặc Vũ năm tuổi đã ngoan ngoãn bò dậy khỏi giường. Cậu bé tự mặc quần áo, rồi với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đứng trên ghế trước bồn rửa mặt để vệ sinh cá nhân một cách nghiêm túc.
Sau khi rửa mặt xong, cậu còn cẩn thận thoa nước hoa.
Sau đó, cậu đến trước mặt quản gia Triệu, ngẩng đầu nói một câu chào buổi sáng.
Dù đã chứng kiến cảnh tượng này hàng chục lần, trái tim quản gia Triệu vẫn không khỏi tan chảy trước vẻ đáng yêu của cậu bé.
“Ui ui tốt, tốt lắm, chào buổi sáng nhé Mặc Vũ. Bây giờ cháu muốn xuống ăn sáng không?”
“Dạ có ạ, cảm ơn ông quản gia.”
Nói đến đây, đôi mắt cậu bé chợt lóe lên sự chờ mong: “Mẹ đã thức dậy chưa ạ?”
Chưa đợi quản gia Triệu trả lời, cậu đã nhíu đôi mày xinh đẹp: “Chắc là chưa ạ. Hôm qua khi mẹ gọi video cho con đã 9 giờ tối rồi, khi đó mẹ vẫn chưa lên máy bay. Mẹ về đến nhà hẳn là nửa đêm, giờ này chắc chắn vẫn đang ngủ.”
“Không sao, để mẹ ngủ tiếp, con ăn sáng xong rồi đợi mẹ.”
Trong chớp mắt, cậu bé đã sắp xếp mọi việc như một người lớn thu nhỏ.
Rồi dưới ánh mắt trìu mến của quản gia Triệu, cậu theo ông xuống lầu.
Nhưng ăn sáng xong mà mẹ vẫn chưa thức dậy, cứ thế này thì cậu có thể sẽ đi học muộn mất.
Cô giáo Lâm Lâm đã nói rồi, trẻ em đi học muộn sẽ không được nhận hoa hồng nhỏ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bé nhăn mặt.
May là Khương Miện không để cậu đợi lâu, vội vàng chạy xuống từ tầng trên.
Vừa thấy mẹ, đôi mắt Tống Mặc Vũ sáng lên, cả người nghiêng về phía Khương Miện, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Cha đã nói rồi, sau sinh nhật 5 tuổi thì cậu đã là một đứa trẻ lớn, không nên cứ làm nũng với mẹ nữa.
Phải trưởng thành một chút.
“Mẹ ơi, con sắp đi học muộn mất rồi.”
“Ôi ôi ôi, xin lỗi nhé cục cưng Bánh Trôi.”
Khương Miện vừa xuống lầu đã ngồi xổm xuống đến bên cạnh Tống Mặc Vũ, đưa tay véo nhẹ má con: “Mẹ mãi 4 giờ sáng mới về đến nhà, báo thức đặt xong lại không kêu, làm con phải đợi. Xin lỗi con nhé, đừng giận mẹ nha?”
“Con đã lớn rồi, mẹ không nên gọi con là bé cục cưng Bánh Trôi nữa.”
Khương Miện – người đặt biệt danh này vì khi sinh ra cậu bé đã trắng trẻo mũm mĩm như một viên bánh trôi nhỏ và thật lòng cảm thấy rất hợp: “…”
“Vậy xin lỗi nhé, Tống Mặc Vũ. Vậy được chưa? Lần sau mẹ sẽ nhớ.”
Vừa nói, vì nhớ con sau mấy ngày không gặp, Khương Mịên ngẩng đầu cọ cọ mũi vào mũi con trai.
Đây là mẹ đang làm nũng với cậu, không phải cậu làm nũng với mẹ.
Đúng, chính là như vậy.
“Được rồi ạ, con tha thứ cho mẹ.”
Vì sự âu yếm của mẹ, gương mặt bé Bánh Trôi bỗng ửng hồng.
Cũng vì mấy ngày không gặp, ánh mắt cậu nhìn Khương Miện vô thức trở nên lấp lánh. Dáng vẻ ngọt ngào ấy khiến Khương Miện không kìm được “chụt” một cái hôn lên má con.
Mẹ trẻ con quá!
Một ngày ở trường mẫu giáo trôi qua thật nhanh, thứ bảy chủ nhật không phải đi học.
Nghĩ đến việc mẹ đã hứa sẽ ở nhà chơi với mình hai ngày này, tối nay cha cũng về, Tống Mặc Vũ vui vẻ cong môi cười.
Chính lúc này, cô giáo Lâm Lâm giao cho họ một bài tập nhỏ về nhà.
Đó là tận dụng thời gian thứ bảy chủ nhật để quay một video vlog gia đình, giới thiệu các thành viên chính trong gia đình từ góc nhìn của mình, có thể nhờ cha mẹ giúp đỡ.
Đối với cái này, Tống Mặc Vũ tuyên bố mình đã là một bé lớn trưởng thành rồi, không cần cha mẹ giúp đâu.
“Xin chào mọi người, mình là Tống Mặc Vũ.”
“Hôm nay mình sẽ giới thiệu với mọi người hai thành viên khác trong gia đình, đó là mẹ và cha của mình.”
“Mặc dù mình rất thích cha mẹ, nhưng cô giáo Lâm Lâm dạy mình phải làm một đứa trẻ thật thà ngoan ngoãn, nên mình sẽ nói với mọi người một sự thật.”
“Đó là mình luôn cảm thấy trong nhà chỉ có mình là bình thường, cha mẹ đều hơi không bình thường.”
“Cụ thể như thế nào, mọi người có thể xem tiếp phía dưới. Mẹ ơi mẹ ơi.”
Màn hình rung lắc, rất nhanh sau đó gương mặt xinh đẹp của Khương Miện xuất hiện trong khung hình.
“Mẹ của mình có thể bóp vỡ đá, bóp méo sắt, mẹ là nữ hoàng sức mạnh vô địch, còn ghê gớm hơn cả siêu nhân trong phim hoạt hình.”
Giọng giới thiệu khẽ khàng của cậu bé vang lên từ video vlog.
Sau đó cậu còn quấn quýt đòi Khương Miện biểu diễn hai kỹ năng này.
Biểu diễn xong, Khương Miện vừa đoạt giải Oscar Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất làm một trái tim to to về phía con trai cưng của mình.
“Được rồi được rồi, mặc dù mẹ hơi không bình thường, nhưng vẫn là người mình thích nhất trên đời này, cũng là người thích mình nhất trên đời này.”
“Trước đây cha còn tranh luận với mình, nói cha mới là người mẹ thích nhất. Mình không tin đâu, bởi vì mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ đều lén hôn trán mình. Mình không hề ngủ đâu, ngày nào cũng biết hết!”
Giọng cậu bé mang theo chút kiêu ngạo.
“Tiếp theo là cha của mình.”
Để quay phim Tống Kỳ Sâm, chiều thứ bảy, bé Mặc Vũ đã nhờ Khương Miện đưa mình đến tập đoàn Tống thị.
Vì Khương Miện có chút việc phải xử lý, bé Mặc Vũ ngoan ngoãn ngồi trong phòng họp của cha, nhìn người đàn ông mặc vest chỉnh tề làm cho người đầu trọc đang đàm phán kinh doanh gần như rơi nước mắt.
“Không được, tuyệt đối không nhượng bộ năm hào được. Trương Phi, nếu anh không quyết định được thì về gọi cha anh đến đây, đừng cứ lải nhải ở đây với tôi.”
Hai từ “năm hào” như chạm vào điểm nhạy cảm của gã đầu trọc này, vốn còn có thể bình thường đàm phán hợp tác với Tống Kỳ Sâm, bỗng nhiên nước mắt trào ra, những quản lý của nhà họ Trương đi cùng lập tức vây quanh, bắt đầu dỗ dành anh ta.
“Mọi người thấy chưa? Cha mình chính là một kẻ keo kiệt vắt chày ra nước!”
“Tống Mặc Vũ, con đang làm gì đấy?”
“Dạ dạ đâu làm gì đâu ạ.”
Camera bắt đầu quay những đôi chân không ngừng đung đưa của cậu bé.
May mắn thay, lúc này Khương Miện đã xử lý xong công việc và quay lại, thành công giải cứu con trai cưng.
Bởi vì vừa thấy Khương Miện, Tống Kỳ Sâm đâu còn tâm trí để ý xem con trai đang làm trò gì.
Vừa hay lúc này Trương Phi và những người dưới quyền anh ta đã đi hết.
Tống Kỳ Sâm tiến lên ôm lấy vòng eo thon của Khương Miện, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Sáng nay khi anh thức dậy em còn đang ngủ, để không làm phiền em, anh đã nói câu anh yêu em bên tai em. Chỉ là lúc đó em có lẽ không nghe thấy, nên bây giờ anh nói bù một câu, vợ à anh yêu em.”
Tống Kỳ Sâm tình cảm nồng nàn chân thành, khóe mắt thoáng thấy con trai đang giơ điện thoại, lời quở trách lập tức vang lên.
“Tống Mặc Vũ, rốt cuộc con đang quay gì thế?”
Tiếp theo là một màn hình rung lắc dữ dội.
Phải một lúc lâu sau, giọng bất lực của cậu bé mới lại vang lên.
“Được rồi, mình phải thừa nhận đôi khi mẹ đúng là thích cha hơn mình một chút, ví dụ như vừa rồi.”
“Đây chính là gia đình ba người chúng mình, một người cha keo kiệt vắt chày ra nước Tống Kỳ Sâm, một người mẹ là nữ hoàng sức mạnh vô địch Khương Miện và một cục cưng ngoan nhất thế giới Tống Mặc Vũ.”
Hiệu trưởng và các giáo viên mẫu giáo đến xem: “…”
Trời ơi, thật không nhìn ra hóa ra ở riêng tư chủ tịch Tống và ảnh hậu Khương lại như thế này.
Quan trọng nhất là hai người như vậy lại có thể nuôi dạy được một bé Mặc Vũ nghe lời, ngoan ngoãn và khéo léo thế này.
Thật là kỳ diệu quá.
Trong lòng cảm thán như vậy, tiếng vỗ tay nhanh chóng vang lên.
Hơn nữa vì toàn bộ vlog đều do Tống Mặc Vũ tự làm, không nhờ cha mẹ giúp đỡ, cậu đã thành công giành được giải nhất cuộc thi vlog lần này. Cô giáo còn trao cho cậu một tấm giấy khen.
Từ khi bắt đầu đi học, chưa bao giờ thiếu giấy khen, Tống Mặc Vũ đối với những lời khen ngợi này, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
Dáng vẻ nhỏ nhắn bình thản trước vinh quang.
Rất nhanh đã đến giờ ăn chiều, trường mẫu giáo quý tộc này khác với các trường mẫu giáo khác.
Vì toàn là con nhà giàu, đa số bánh chiều đều do các gia đình tự mang đến.
Hôm nay Tống Mặc Vũ nhận được năm chiếc bánh cupcake nhỏ, phía trên được trang trí thành hình các con vật nhỏ bằng trái cây, đẹp vô cùng.
Những đứa trẻ khác gần như vừa thấy những chiếc bánh này đã ùa đến.
Có vài đứa không hiểu chuyện, thậm chí trực tiếp đưa tay lấy.
Chỉ thấy trong đám đông xuất hiện một cậu bé béo họ Diêu, nói muốn đấu với cậu.
Lý do nghe nói là cô bé Đới Ân mà cậu ta thích nhất từ chối nắm tay cậu ta cùng về sau giờ học, mà lại muốn nắm tay Tống Mặc Vũ, bởi vì Tống Mặc Vũ đẹp trai nhất trường mẫu giáo.
“Đẹp trai thì có tác dụng gì, chắc chắn cậu không đánh lại tôi. Nhanh lên đấu với tôi đi, để xem tôi đánh cậu xẹp lép, xem Đới Ân còn muốn nắm tay cậu về không!”
Bé béo họ Diêu ngẩng cao cằm.
Đới Ân là ai?
“Nhanh lên, nhanh lên đánh nhau với tôi đi! Sao cậu không động đậy, có phải sợ rồi không?”
Thấy Tống Mặc Vũ không nhúc nhích, bé béo còn đưa tay kéo tay áo Tống Mặc Vũ.
Ai ngờ chỉ một cái, cậu ta đã kéo đứt cúc tay áo của Tống Mặc Vũ.
Cô giáo mẫu giáo bên cạnh còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Tống Mặc Vũ đột nhiên đứng dậy, một tay quật ngã bé béo.
Mấy người bạn thân của bé béo thấy cậu ta bị quật ngã, cũng lần lượt xông lên rồi từng người một bị quật ngã.
Xem tư thế này quả thật được di truyền từ mẹ.
Hu hu hu hu hu.
Tiếng khóc vang lên một mảnh.
Cô giáo Lâm Lâm: “…”
Ngay sau đó cô thấy Tống Mặc Vũ không biết lấy từ đâu ra một cái máy tính bỏ túi cực nhỏ.
“Các cậu làm rách tay áo của tôi, còn làm nhăn quần áo của tôi, phải bồi thường.”
Bé béo và những người bị quật ngã: “Hu hu hu hu!”
“Không được khóc!”
Tiếng khóc đột ngột ngừng bặt.
Cô giáo Lâm Lâm: “…”
“Vấn đề bồi thường, tôi sẽ để cha tôi nói chuyện với cha mẹ các cậu. Còn mấy người các cậu, không được phép của tôi mà ăn bánh cupcake của tôi, cũng phải trả tiền cho tôi.”
“Những chiếc bánh cupcake có hình dáng như thế này bên ngoài, lần trước tôi đã đi xem ở tiệm bánh rồi, đa số đều là 9 tệ một cái. Tụi mình là bạn học, có thể giảm giá cho các cậu tám phần, thu của các cậu bảy tệ hai thôi, tối nay tan học nhớ bảo cha mẹ các cậu thanh toán tiền nhé.”
Những đứa trẻ ăn bánh: “…”
“Bảy tệ được không?”
Bầu không khí quá tốt, cô giáo Lâm Lâm trong một phút ngớ người đột nhiên mặc cả giá.
“Bảy tệ, bảy tệ thì con không lấy lời được.”
Tống Mặc Vũ vội vàng trả lời.
Những đứa trẻ khác: “…”
Không chỉ được di truyền từ mẹ, mà còn được di truyền từ cha, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.
Xử lý xong những chuyện vụn vặt này, Tống Mặc Vũ thở dài, quay đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Hầy, cả nhà chỉ có một mình mình là người bình thường, mình nhất định phải cố gắng, không thể dễ dàng bị những trắc trở nhỏ này đánh bại.
Những đứa trẻ khác: “…”
Cứ cảm giác hình như có chỗ nào đó sai sai.
—-
Tác giả có lời muốn nói: A a a a, cuối cùng tôi cũng hoàn thành rồi hu hu hu.
Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành nhé, thật sự cảm ơn.
—-
Cá: Vậy là đã đến lúc nói lời chào tạm biệt bé Miện và sếp Tống rồi. Thời gian qua mình rất cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện, từng cái like và cmt khen, cổ vũ đều là động lực để mình edit tiếp.
Mình biết sẽ còn rất nhiều sai sót trong truyện chưa thể thấy và sửa, mong là mọi người có thấy thì có thể cmt nhẹ nhàng nhắc và mình sẽ sửa ngay.
Tóm lại cảm ơn mọi người nhiều nhiều và chúc mọi người có một cái Tết vui vẻ bên gia đình nhé, iu iu ️