Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 63


Ninh Hồi bị hôn mơ màng mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt phủ hơi sương.
Cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, không đúng, là rất kỳ lạ.
Hàng mi cong vút khẽ run rẩy, phủ xuống một lớp bóng nhàn nhạt, đẹp đến mê người.
Bùi Chất thẳng lưng, nhẹ nhàng gác cằm lên đỉnh đầu nàng, đôi tay càng thêm dùng sức ôm chặt nàng vào lồng ngực, sau một lúc lâu mới từ từ bình ổn lại hơi thở.
Ninh Hồi rúc trong ngực hắn, tay nắm chặt eo hắn mãi không dám lên tiếng.
Bùi Chất vén hết tóc nàng ra sau, lòng bàn tay chạm vào cảm nhận nhiệt độ nơi khuôn mặt nàng, cụp mắt nhìn gương mặt hoảng hốt của nàng, do dự một hồi lâu nhưng lại không nói gì.
Đột nhiên Ninh Hổi ngước lên nhìn, gọi tên hắn: “Bùi, Bùi Chất…”
Bùi Chất hừm một tiếng coi như đáp lời, nàng lại tiếp tục do dự ấp a ấp úng.
“Muốn nói gì?” Bùi Chất hỏi.
Ninh Hồi đấu tranh tâm lý một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói dám nói ra, nhỡ đâu đoán sai không phải là nàng xấu hổ muốn chết sao?
Nhưng mà… nàng chạm nhẹ vào bờ môi của mình, khẽ nhíu đôi mày.
Bùi Chất vẫn bình tĩnh đợi nàng nói: “Có chuyện gì nàng cứ việc nói đi.”
Ninh Hồi ánh mắt quyết tâm, ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi: “Có phải… chàng muốn ta sinh con cho chàng không?”
Bầu không khí trong xe ngựa đột nhiên lặng đi.
Biểu cảm của Bùi Chất trong nháy mắt vỡ vụn, đôi môi mím chặt hồi lâu không nói nên lời.
Thanh Đan và Thanh Miêu trốn vào một góc xe ngựa, dùng hết sức bịt miệng mình lại không để âm thanh phát ra nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà “Phụt…”
Thanh Thanh Thảo Nguyên trong không gian càng thêm hãi hùng, trượt chân rơi thẳng vào hồ nước.
Ninh Hồi nhìn Thanh Đan và Thanh Miêu đang dựa vào nhau, người này che kín miệng người kia rồi lại nhìn con gấu trúc đang lặn ngụp trôi nổi trong nước, lúng túng kéo đai lưng trong tay.

Xong rồi, xong rồi, quả nhiên là xấu hổ không nên hỏi QAQ
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ cứ kéo tới kéo lui ở bên hông hắn.


Gương mặt Ninh Hồi dán vào lồng ngực hắn, nàng có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhịp đập phập phồng ấy.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hồi chứng kiến Bùi Chất như vậy, tiếng cười trầm thấp động lòng người, gương mặt ấy rạng rỡ còn hơn cả hoa xuân.
Hắn càng cười nàng càng thêm xấu hổ, kéo lấy tay áo che lấy mặt mình, buồn bực lén vỗ vào trán mình.
Bùi Chất cười đủ rồi, nắm lấy tay nàng đặt bên bờ môi hôn một cái, vùi đầu bên tai nàng đáp lời, giọng điệu triền miên khó tả: “Đúng vậy đó phu nhân.”
Ninh Hồi ngẩn người, lớp sa mỏng của ống tay áo phất qua bên mặt vừa lạnh lại có gì đó ngưa ngứa.
“Nhưng, nhưng mà ta vẫn còn nhỏ…” Còn chưa đủ tuổi pháp định của Thủy Lam Tinh.
“Không thể, không thể…” Không thể sinh con được.
Nàng không muốn phạm pháp đâu!
Hơn nữa, hơn nữa, nàng còn chưa hái hoa bắt bướm chán đâu, còn cả nhiệm vụ căn cứ thực nghiệm giao cho nàng nữa.

Ninh Hồi lắc đầu nguầy nguậy, không được, không được, tuyệt đối không được!
Bùi Chất khàn giọng hỏi: “Vậy khi nào thì phu nhân mới trưởng thành đây hả?”
Ninh Hồi nhìn hắn: “Ít, ít lâu nữa.”
Bùi Chất nhếch nhếch lông mày, khẽ cười một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, đầu ngón tay nghịch ngọc bội bên hông nàng.

app TYT & Lavender team
Ban đầu Ninh Hồi còn hơi căng thẳng nhưng trước giờ nàng vốn vô tư vô lự, một lúc sau lại hí hửng như không có gì xảy ra.
Xe ngựa trở về như lúc đầu, Thanh Đan và Thanh Miêu cuối cùng cũng nhịn được cười, liếc nhìn nhau vừa cảm thấy buồn cười lai pha chút vui mừng.
Mọi chuyện cuối cùng cũng ổn thỏa.
Đêm xuống.

Trời càng thêm lạnh.


Ninh Hồi tắm gội xong xuôi rồi lên giường nghỉ ngơi.

Chiều nay khi vừa mới trở về Thanh Đan đã treo đóa dạ dạ hương lên màn giường, mỗi khi nàng vén rèm lên sắc hoa lại lay động nổi bật giữa nền đỏ, trông vô cùng bắt mắt.
Loài hoa này thật là kỳ diệu, ban ngày chỉ tỏa một hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ, mờ nhạt không dễ gì chú ý đến, nhưng khi về đêm, hương thơm ấy lại trở nên ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
Ninh Hồi kéo chăn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người bên ngoài rèm, hỏi: “Chàng chưa ngủ sao?”
Nhẹ nhàng vén lên tầng tầng lớp lớp rèm lụa, bóng người thon dài của Bùi Chất rõ ràng hiển hiện trong tầm mắt.

Hắn nhận lấy áo choàng xám tro từ tay Thanh Đan khoác lên trên người: “Có chút việc phải giải quyết, sẽ trở về ngay thôi.”
Ninh Hồi không quá để ý đến việc này, phất tay đáp lại hắn, đánh một cái ngáp.
Bùi Chất đi được hai bước, thấy thái độ nàng như vậy đột nhiên lại hơi dỗi, hừ lạnh một cái rồi tiến tới ra sức xoa mạnh đầu nàng một phen mới rời đi.
Ninh Hồi ở lại với cái đầu ổ gà tức giận không thôi: “Đồ con heo Bùi Chất!”
Thanh Đan cười cười, ngồi ở bên giường chải lại tóc cho nàng, oán trách: “Thiếu phu nhân đừng nói như vậy.”
Ninh Hồi được dỗ dành một hồi, hừ nhẹ một cái rồi lại nhào trở về giường.
Thanh Đan che môi: “Ôi chao, nhìn xem nhìn xem, thiếu phu nhân của chúng ta tính tình càng ngày càng trẻ con.” Miệng thì trêu chọc, tay vẫn ngăn nắp kéo chăn, lật một cái liền nói đến chính sự: “Thiếu phu nhân định khi nào đến Hàn gia một chuyến?”
“Đến Hàn gia làm gì?” Ninh Hồi xoay người: “Đi thẳng đến nhà Nhị cữu mẫu là được rồi.”
“Không ghé sang Hàn lão phu nhân sao? Dù gì thì cũng là ngoại tổ, không đi lại không phải phép.” Thanh Đan nói.
Ninh Hồi lắc đầu: “Không đi, sáng sớm ngày mai cho người báo nhị cữu mẫu một tiếng, giờ Tỵ chúng ta sẽ qua đó.” Đi trễ một chút còn có thể trộm ngủ thêm một giấc nữa.
Thanh Đan thấy nàng ý đã quyết như vậy cũng không nói thêm gì nữa, đáp một tiếng, hạ rèm tắt nến rồi lui xuống nghỉ ngơi.
Bùi Chất sau khi ra khỏi phòng thì cùng với Tề Thương và Sở Hốt tiến vào thư phòng cách vách.

Hắn tựa vào trên ghế gỗ đỏ, khuỷu tay gác hờ lên tay vịn, khẽ hé mắt nhìn hai người: “Nói đi.”

Tề Thương vội chắp tay bẩm báo: “Thế tử, gần đây thành Bình Xuân có rục rịch.”
Bùi Chất khoát khoát tay áo, hờ hững nói: “Nói kỹ hơn xem.”
“Trong thành có tung tích tay chân của Tấn Viên, hơn nữa không chỉ có một người.” Tề Thương suy tư kỹ càng một phen: “Rất có khả năng mục tiêu hướng về chúng ta.” Dựa vào tác phong trước nay của Tấn Viên, khả năng lớn là sẽ ra tay trên lộ trình bọn họ quay về.
Người của Tấn Viên đều không phải hạng xoàng, sừng sững độc lập giữa chốn giang hồ sát thủ thích khách nhiều như mây này.

Vô số lần triều đình ngấm ngầm muốn tận diệt nhưng hầu như kết quả đều là đội mưa mà về.
Bùi Chất cười khẩy: “Ngươi đoán thử xem lần này lại tiếp tục là ai bỏ ra số tiền lớn mua cái đầu này của ta nữa đây?”
Tề Thương cau mày thật tình suy nghĩ: “Thuộc hạ cảm thấy rất có thể là bọn họ cùng nhau trên một chiến tuyến.” Hùn một số tiền lớn như vậy đánh cược phi vụ này.
Giá ở Tấn Viên không thấp, người bình thường chắc chắn không thể kham nổi, suy đi nghĩ lại cũng chỉ có khả năng này hợp lý nhất.
Tề Thương thở dài trong lòng, vậy thì còn có gì mà phải suy tư nữa, bản thân mình có bao nhiêu kẻ địch Thế tử cũng không tự biết được hay sao?
Bùi Chất liếc xéo hắn một cái, Tề Thương lập tức vội vàng thẳng thắn nghiêm chỉnh lưng trở lại, Sở Hốt đứng bên cạnh liếc mắt, tỏ vẻ chán ghét.
Ánh nến leo lắt từ giá đèn phản chiếu ra một bóng ảnh ngược.

Bùi Chất tựa đầu trầm ngâm chốc lát, ánh mắt lướt qua hai người hướng về phòng sát vách.

Thật ra hắn cũng không ngại cái gì, tới một tên thì gϊếŧ một tên.
Nhưng mà Ninh Hồi…
“Sở Hốt, lộ trình mấy ngày sau ngươi phải theo sát bên người thiếu phu nhân.”
Sở Hốt do dự: “Thế tử, hay là để cho thiếu phu nhân tạm thời ở lại Bình Xuân?” Đợi bọn họ xử lý xong xuôi đám người kia thì lại trở về đón.
Bùi Chất lắc đầu: “Không được.” Người của Tấn Viên đã bắt đầu hành động ở Bình Xuân rồi, tốt nhất vẫn nên dẫn nàng theo bên người.”
Nghĩ như vậy, sắc mặt của hắn càng trở nên âm u, đám phế vật ám bộ dưới trướng Đại Lý tự kia đánh bao nhiêu mà vẫn không diệt được, có lẽ hắn nên thỉnh chỉ Thánh thượng chuyển giao nhiệm vụ bình định Tấn Viên cho Đốc Ngự ti.
Trước kia hắn chỉ có một mình, đánh qua gϊếŧ lại coi như là vui đùa tiêu khiển với bọn chúng, nhưng giờ đã khác rồi, hắn không còn tâm tư nào mà tiếp tục chơi với bọn họ nữa.
Sắp xếp xong xuôi lộ trình quay về, thời gian còn lại Bùi Chất lại trao đổi một vài chính sự, xong xuôi cho đến giờ Tý mới kéo áo choàng trở về phòng.
Trong phòng một khoảng không tối mù duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, Thanh Đan cầm lấy đèn bàn dẫn đường cho hắn vào, chờ cho hắn bỏ áo ngoài rồi lên giường thì nàng ấy mới bưng đèn bàn lui ra.
Người trên giường đã say giấc nồng từ lâu, lúc hắn kéo chăn có vẻ như Ninh Hồi phát giác được chút gì đó lẩm bẩm vài tiếng.


Hắn kề sát tai vào cẩn thận lắng nghe, nàng lại ngậm miệng không nói nữa, xoay mình nhích lại về phía hắn.
Bùi Chất khẽ cười xoa đầu nàng, cơn buồn ngủ rất nhanh đã kéo đến.

Sáng hôm sau Bùi Chất thức dậy rất sớm ra ngoài làm việc.
Còn Ninh Hồi thì ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, nằm trên giường thoải mái uốn éo vươn vai.

Trong phòng có đốt than sưởi ấm nên nàng không cảm thấy quá lạnh, chỉ mặc áσ ɭóŧ rồi bước xuống giường, nhìn ngắm bầu trời trong xanh bên ngoài, tâm trạng nàng vui vẻ nói với Thanh Đan: “Tiết trời ở Tề Châu thật đẹp.” Mấy ngày liên tiếp rồi đều có nắng.
Thanh Đan cười nói: “Đúng vậy, lúc này ở kinh thành không chừng còn đang có tuyết rơi đó.”
Ninh Hồi rất thích trời tuyết một màu trắng xóa ở Thủy Lam Tinh, không những vậy thời gian này đám dị thú hung tàn cũng sợ lạnh chui rúc trong ổ không dám bước ra ngoài, khi đó bọn họ mới có được một chút thời gian rảnh rỗi.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi bọn họ liền tiến ra gian ngoài, dùng bữa sáng xong thì dựa theo kế hoạch tối qua đã bàn đi đến nhà Hàn nhị phu nhân.
Hàn gia đã tách nhà từ lâu nhưng các phòng các chi vẫn ở chung trên một con đường, xa lắm cũng chỉ cách một hai căn nhà.
Xe ngựa còn chưa dừng lại, Hàn nhị phu nhân đã tự mình tiến ra tiếp đón.

Ninh Hồi vén mành bước xuống xe thì thấy một người phụ nữ vận y phục gấm lụa xanh sẫm, thân hình hơi gầy, vẻ mặt hiền hòa đứng trên thềm đá.
Nàng nhìn Hàn nhị phu nhân, Hàn nhị phu nhân cũng đang nhìn nàng.
Nữ tử từ trên xe bước xuống tuổi tác xấp xỉ Ý Lan, có điều đã người này đã được búi tóc của phụ nữ có chồng.
Từ xa có thể thấy được khuôn mặt tươi tắn toát lên một vẻ đẹp uyển chuyển, mơ hồ có thể thấy được một chút bóng dáng của Tam nương khi xưa, nhìn lại gần liền thấy được đôi mắt thơ ngây trong veo như hồ thu, vừa nhìn đã biết từ nhỏ quen được người khác nuông chiều.
Dù gì cũng chưa thân thiết, người ở phủ Hàn nhị phu nhân vẫn còn khép nép e dè, còn Ninh Hồi lại thoải mái gọi Nhị cữu mẫu.
Hàn nhị phu nhân đáp lại, mời người vào trong nghỉ ngơi: “Bên ngoài gió lớn, cứ vào trong phòng trò chuyện trước đã.”
Ninh Hồi gật đầu: “Vâng ạ, nghe theo Nhị cửu mẫu.”
Đoàn người vừa nói vừa cười tiến vào bên trong, mấy bà tử ngồi hóng hớt bên đường lúc này mới tức tốc nhanh như chớp chạy vào truyền tin cho lão phu nhân.
“Lão phu nhân, người mau sang nhà Nhị gia đi, Nhị phu nhân đã đón người vào rồi.”
Hàn lão phu nhân nghe vậy lập tức từ trên giường ngồi dậy, gọi a hoàn rửa mặt chải tóc gọn gàng một phen, ngồi ngay ngắn trên ghế chờ đợi vị cháu gái từ kinh thành kia đến thỉnh an, mặt khác lại suy tư cân nhắc nên bày thái độ như thế nào.
Tay nâng chung trà, hơi nước mù sương làm cho đôi mắt già mờ càng thêm mờ..

Bình Luận (0)
Comment