Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 9


Vì sáng sớm ngày mai sẽ ra ngoài nên Ninh Hồi tắm rửa lên giường từ rất sớm.

Xế chiều hôm nay nàng lén ra ngoài viện đào vài bụi cỏ, Thanh Thanh Thảo Nguyên đang đào hố chuẩn bị trồng.
Nó kéo cái cuốc móc ra một khối đất cứng rắn, gương mặt béo tròn vo nhăn dúm dó: “Ký chủ, nếu chúng ta không nhanh chóng lấy được giá trị xanh hóa, không gian thảo nguyên sẽ hỏng mất.”
Ninh Hồi cuộn mình trong chăn, co lại thành một cục: “Chờ mai tới núi Thiên Diệp sẽ đào cho ngươi, ngươi nhịn thêm chút nữa đi.”
Ninh Hồi cũng lo lắng, nhưng nghĩ tới ngày mai có thể xuất phủ thì cũng yên lòng lại.

Thực vật xanh trên núi rất dồi dào, cho dù hoa lê kia không đáng tiền cũng có thể tìm thứ khác bù lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên gật đầu nói: “Người ngủ trước đi, ta đào hố cho xong đã.”
Ninh Hồi ừ một tiếng, trướng sa đã được Thanh Đan buông xuống, người hầu bên ngoài cũng đều lui tới tháp nhỏ.
Nàng quấn lấy mình thật chặt, chỉ lộ nửa gương mặt ra khỏi chăn.

Đây là thói quen từ khi còn ở Thủy Lam Tinh.

Hoàn cảnh Thủy Lam Tinh quá tồi tệ, ngủ đêm bên ngoài tuyệt đối không dám tùy tiện lộ cơ thể ra.
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn nàng ngủ rồi lại tập trung vào công việc.

Chờ nó trồng xong mấy bụi cây kia, thấy không gian thông báo giá trị xanh hóa đạt 70 mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vui sướng đến vũng nước ngâm người một hồi, sau đấy cũng thiếp đi.
Hôm nay hừng đông đã có gió, không lớn không nhỏ lại rất mát mẻ.

Ở Bùi gia đương nhiên không thể tự tại như ở thôn trang, tuyệt đối không thể ăn vận như tiểu thư khuê các chưa gả nữa.

Thanh Đan chải cho nàng một búi tóc phụ nhân đơn giản, lại biết nàng thích mấy thứ tiểu nữ nhi nên cố ý chọn một chiếc trâm đối sa có may một đóa hoa màu xanh trắng cho nàng.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong từ sớm, mấy người cùng nhau ra ngoài, Bùi Chu thị còn cố ý gọi mấy thị vệ đi theo nàng.
Từ Bùi gia đến chân núi Thiên Diệp tốn khoảng nửa canh giờ, Thanh Thanh Thảo Nguyên nằm trên giường nhỏ của mình ngáp một cái, trở mình xoay mông về phía Ninh Hồi, để cho nàng một bóng lưng tròn trịa.
Ninh Hồi nín nhịn cười trộm, hớn hở cắn một miếng điểm tâm ngọt.
Nghĩ kỹ thì thế giới này đúng là hạnh phúc.
Xe ngựa vững vàng dừng lại dưới chân núi, Ninh Hồi giẫm băng ghế đi xuống, màu xanh bạt ngàn đối diện ập tới khiến chân nàng như nhũn ra.
“Thiếu phu nhân, đường lên núi không thông, chúng ta chỉ có thể đi bộ lên thôi.”
Hương khói ở am Thanh Thủy núi Thiên Diệp không thịnh vượng bằng chùa Tướng Quốc trong thành, nhưng cũng có chút danh tiếng trong dân gian.


Đường lên núi gập ghềnh như vậy cũng không ngăn được khách tới am bái Phật.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đã sớm tỉnh, vẫn luôn mở chế độ quét hình, miệng không ngừng nghỉ chút nào: “Cái này 50, cái kia 100, còn có cái chỗ kia 205, đều là báu vật đấy!”
Ninh Hồi bị nó xoay cho chóng mặt, liên tục kêu ngừng: “Mau nói cho ta hoa lê ở đâu đi.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lặng lẽ nhích cái mông tròn của mình, mặt mày vô tội: “Ta đâu có biết.

Định vị cuối cùng là trên ngọn núi này, không có cụ thể.”
Ninh Hồi tức giận trợn mắt nhìn nó, Thanh Thanh Thảo Nguyên vuốt móng vuốt: “Chuyện này cũng không có cách nào, tiếp theo giao cả cho người đấy.

Ký chủ, ta tin người làm được, Thủy Lam Tinh cũng tin người làm được, chúng ta đều là chỗ dựa của người.”
Ninh Hồi cười khẩy một tiếng, nhìn thoáng qua thực vật xanh tốt khắp núi, đáy lòng đau xót.

Tìm một cái cây lẻ loi giữa biển cây mờ mịt dễ lắm chắc cái đồ khốn kiếp!
Ninh Hồi đứng trên thềm đá lau mồ hôi trên trán: “Thanh Đan, trên núi này có hoa lê không?”
Hoa lê? Thanh Đan ngẩn ra: “Thiếu phu nhân, thời tiết này hoa đều tàn hết rồi, sao có thể thấy hoa lê được.”
Thanh Miêu lại nhắc nhở một câu: “Cũng chưa chắc đâu.

Hoa trên núi nở tương đối muộn, không chừng ở chỗ nào còn có cũng nên.

Nhưng chúng ta đều không quen thuộc đỉnh núi này, chờ lên tới nơi đi hỏi am chủ xem sao.

Bà ấy chắc chắn rõ hơn chúng ta.”
Ninh Hồi nghe hai nàng nói qua nói lại mà trái tim như ngồi tàu lượn.

Chờ Thanh Miêu nói xong, trái tim nàng mới về lại chỗ cũ.
Thanh Đan và Thanh Miêu nhìn Ninh Hồi tràn trề tinh thần, trông như không mệt chút nào thì đồng loạt hít sâu một hơi.
Ninh Hồi thật sự không ngờ sẽ gặp phải Bùi Hân ở đây.

Am Thanh Thủy trên núi Thiên Diệp đã trải qua nhiều triều đại, từng mái hiên cong cong đều mang theo dấu chân lịch sử.

Bùi Hân đứng cạnh khung cửa đã hơi mục của am, Quất Hạnh bên cạnh đang thì thầm nói gì đó với nàng ta.

“Sao Bùi Hân lại ở đây?” Chưa từng nghe nàng ta cũng sẽ tới núi Thiên Diệp.
Ninh Hồi đang nghi ngờ thì bên kia Bùi Hân cũng đã thấy nàng, đuôi mắt còn hơi nhướng lên vẻ đắc ý.

Hai nàng đang nhìn nhau thì lại có người khác từ trong đi ra.
Ninh Hồi liếc thấy bóng người kia thì không nhịn được cười khẩy.
Người tới vóc dáng cao gầy, mặc váy lụa dài màu xanh, lông mày thoáng nhướng lên, dáng vẻ vênh váo hung hăng.

Cũng không phải người nào khác, chính là Liễu Phương Tứ, ấu nữ của Trưởng công chúa Hoa Dương, cũng là người sắp gả cho Bùi Đô làm em dâu của nàng.
Liễu Phương Tứ cũng nhìn thấy nàng, gương mặt vốn còn tươi cười trước Bùi Hân thoáng cái trầm xuống.
Trưởng công chúa Hoa Dương sinh ba nhi tử, lại chỉ có một khuê nữ là nàng ta, đương nhiên rất yêu thương.

Nàng ta muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng.

Có thể nói từ nhỏ đến lớn hầu như không ai dám không nể mặt nàng ta, chứ đừng nói tát nàng ta một tát.

Cái tát hôm ấy của Ninh Hồi làm mặt nàng ta sưng phù lên, có thể nói sức lực mười phần.
Bị ăn bạt tai trước mặt mọi người, bị Ninh Hồi làm nhục trước bao nhiêu cặp mắt chính là vết nhơ trong cuộc đời xuôi gió xuôi nước của Liễu Phương Tứ.
Đến tận bây giờ, người ngoài còn đang suиɠ sướиɠ nói đến chuyện nàng ta bị đánh hôm đó, sao nàng ta có thể không phẫn hận đây?
“Là đại tẩu đây mà, sau này nàng cũng là đại tẩu của ngươi đấy.

Ngươi bày ra nét mặt như vậy là không đúng rồi.” Bùi Hân không thích Ninh Hồi, cũng không ưa gì Liễu Phương Tứ.

Nàng ta cố ý dẫn Liễu Phương Tứ tới đây cũng là vì muốn xem kịch hay.
Bùi Hân ngày hôm nay vẫn là Bùi Hân của đoạn đầu tiểu thuyết, tâm cao khí ngạo, một lòng ham chơi, hầu như chưa từng chịu khổ sở thất bại bao giờ.

Có Bùi Chu thị chắn gió che mưa trước mặt nàng ta, nàng ta muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn dựa vào vui thích của chính mình.
Liễu Phương Tứ cũng không phải người sẽ khiến mình ấm ức, nếu Ninh Hồi và Bùi Chất có chút cảm tình thì có lẽ nàng ta còn e dè một chút.

Nhưng ai cũng biết trong lòng Ninh Hồi chỉ có Bùi Đô.


Bùi Hân cũng nói với nàng ta, phu thê Ninh Hồi tương kính như "Băng", chỉ là lớp vỏ thôi, nàng ta không cần cố kỵ gì cả.
Liễu Phương Tứ vươn tay kéo lấy cánh tay Ninh Hồi, Ninh Hồi bị nàng ta kéo cjp lảo đảo: “Ôi chao, không phải Ninh Hồi đây sao?”
Ninh Hồi khó khăn lắm mới đứng vững lại: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, nàng cấu ta, đau quá!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên vẫn rất đau lòng ký chủ nhà mình, nắm móng vuốt nện xuống đất: “Ký chủ, ả nữ nhân này tới không có ý tốt.”
Ninh Hồi: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, nếu ngươi là nguyên chủ ngươi cảm thấy nàng sẽ làm gì?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Trở tay cho một tát.” Nguyên chủ đã hắc hóa không còn lý trí, gặp ai cắn nấy.
Ninh Hồi nhếch mép cười khẽ: “Ngươi nói không sai.”
“Chát!”
Ninh Hồi rút lại bàn tay đánh người hơi rát của mình, ung dung vuốt phẳng ống tay áo không chút nếp nhăn.
“Ninh Hồi!” Liễu Phương Tứ lệch mặt, bàn tay bấu chặt lấy khung cửa, khớp xương ngón tay hằn trắng lên.

Nàng ta run rẩy ôm lấy má mình, tức giận đến mức hai mắt ngấn lệ.

Nàng ta vừa giận vừa xấu hổ, gào lên mấy tiếng, hung hăng trừng Ninh Hồi: “Ngươi dám đánh ta!”
Ninh Hồi nhướng mày: “Có gì mà không dám? Một lần thì lạ chứ hai lần là quen thôi.”
Liễu Phương Tứ bị tức đến run cả người, ngay cả Bùi Hân cũng ngẩn ra.
Tỳ nữ Dạ Mai hầu bên người Liễu Phương Tứ đỡ nàng ta, quay đầu tức giận mắng thị vệ đi theo: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Hai tên vô dụng này! Đứng trơ ra đấy nhìn nàng ta bắt nạt tiểu thư sao!”
Hai gã thị vệ vốn đang sững sờ nghe vậy cũng tỉnh táo lại, bước lên trước rút đao ra.
Ninh Hồi cười khẩy, thị vệ Bùi gia nàng mang theo cũng rút đao, Liễu Phương Tứ phất tay áo, cả giận quát: “Các ngươi làm càn, ta là nữ nhi của Trưởng công chúa, cũng là hôn thê của Nhị công tử các ngươi! Các ngươi lại dám rút đao với ta!”
Ninh Hồi không lên tiếng, Thanh Miêu lại là người nóng tính, vừa rồi thấy rõ ràng Liễu Phương Tứ nhân lúc kéo Ninh Hồi còn hung hăng cấu thiếu phu nhân một cái.

Thanh Miêu cười lạnh, lớn tiếng quát thị vệ của Liễu Phương Tứ: “Các ngươi mới là người làm càn, thiếu phu nhân nhà ta có thân phận gì chứ? Các ngươi là cái thá gì mà dám rút đao với thiếu phu nhân Bùi gia ta!”
Thân phận thiếu phu nhân Bùi gia mang ra dùng rất được việc.

Bùi gia đúng là không so được phủ Trưởng công chúa, nhưng quan trọng là Bùi gia có Bùi Chất đó.

Bùi Chất là người âm ngoan xảo trá tột cùng thế gia quý tộc cũng nghiến răng nghiến lợi, hoàng tử hoàng tôn đều phải cho ba phần mặt mũi.

Hai thị vệ nghe vậy thật sự lặng lẽ lui lại hai bước.
Lần này Liễu Phương Tứ đã tức đến mức không nói ra lời nữa, nàng ta đẩy Dạ Mai ra, lửa giận trong mắt sắp lan tràn ra ngoài.
Ninh Hồi ồ một tiếng: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, hình như nàng ta muốn giao đấu chính diện với ta kìa.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.

Người xem đi, nàng ta tuốt tay áo lên rồi.”
Ninh Hồi mím môi cười: “Nàng ta đúng là nghĩ không thông.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng cười, xoa xoa con mắt đen của mình: “Ai nói không phải đâu.


Ký chủ, cho nàng ta một bài học đi.

Người chính là nữ nhân từng vác cuốc đào cỏ, mở máy xúc đào núi.”
Ninh Hồi cười hì hì, thấy Liễu Phương Tứ lao tới thì không vội không hoảng đáp lại gấu trúc: “Được thôi Thanh Thanh Thảo Nguyên.

Không thành vấn đề Thanh Thanh Thảo Nguyên :).”
Bùi Hân không biết tại sao chuyện lại thành ra như vậy, nàng ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hai nữ nhân bất ngờ lao vào đánh nhau, ánh mắt sắp lọt tròng đến nơi.

Mấy người đang ở đây cũng ngây ngẩn, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được nên kéo ai khuyên ai.
Bùi Hân cũng chỉ khó chịu lời nói và hành vi của Ninh Hồi hôm qua nên mới kéo Liễu Phương Tứ tới làm Ninh Hồi ghê tởm thôi.

Không muốn hai nàng này làm thành như vậy!
“Các… các ngươi đừng đánh nhau...” Nàng ta mất một lúc lâu mới như vừa tỉnh mộng lên tiếng can ngăn, mà hai người kia đều mặc kệ nàng ta.

Nhưng nàng ta lên tiếng cũng gọi tỉnh những người khác, Thanh Đan, Thanh Miêu và Dạ Mai, Dạ Trúc bên người Liễu Phương Tứ hoang mang rối loạn xông tới, lôi thôi một hồi mới tách được hai người đánh đến khó bỏ ra.
Búi tóc của Ninh Hồi hơi xệ xuống, nhưng chỉnh thể còn khá tốt.

Liễu Phương Tứ thê thảm hơn nhiều.

Tóc dài rối bời, trâm thoa rơi đầy đất, ngay cả áo lụa mỏng bên ngoài cũng bị xé rách.

Nàng ta run rẩy, tức đến không thở nổi: “Ngươi… ả chanh chua này!”
Ninh Hồi sờ lên búi tóc hơi tán của mình: “Ngươi bị mù à? Tẩu tẩu của ngươi rõ ràng là một phu nhân.” Đệ nhất phu nhân vương triều Đại Diễn đánh nhau cũng mười phần quý khí chính là nàng đây :)
Sau đó nàng lại hừ một tiếng: “Thanh Đan, Thanh Miêu chúng ta đi.”
Thanh Đan, Thanh Miêu trố mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Vâng.”
Ninh Hồi dẫn người nghênh ngang vào am Thanh Thủy, Liễu Phương Tứ tức giận đến mức tâm can tỳ phổi thận đều đau, còn Bùi Hân vẫn đang ngây ngốc đứng ở cửa.

Thanh Thanh Thảo Nguyên thì ngồi tại đồng cỏ khí thế vỗ tay cổ vũ Ninh Hồi.

Nó nằm trên đất nhìn bầu trời giả tưởng xanh biếc, chợt nhớ tới từng nghe một ca khúc trong băng ghi cũ.

Tác giả:
"Tiểu hòa thượng xuống núi hóa trai, lão hòa thượng dặn dò, nữ nhân dưới chân núi là con cọp, nhìn thấy ngàn vạn phải né tránh..." – Trích lời bài hát “Nữ nhân là lão hổ” của Lý Na..

Bình Luận (0)
Comment