Chương 101
Nàng thấy Đại Bạch di chuyển thì mở cửa xe cho nó.
Hổ trắng lớn nghe thấy tiếng ken két, cửa xe mở ra, dường như nó nhận biết được đầu tiên là lắc lắc người, tiếp đó duyên dáng bước ra, lười biếng duỗi người ở bên cạnh xe, tiến lên đối phó với mấy con zombie.
Hai mắt nó sáng lấp lánh ngửa đầu lên trời gầm lên một tiếng nặng nề, dị năng hệ băng lâu không được sử dụng hóa thành mảnh băng, nhanh chóng chuẩn xác xuyên qua chỗ giữa lông mày của zombie.
Trình Dao nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt mở lớn dường như rất kinh ngạc.
“Đại Bạch, mi giỏi lắm.” Trình Dao giơ ngón tay cái lên với Đại Bạch.
Ở kiếp trước, độ chính xác khi tấn công zombie của Đại Bạch cũng không tốt như vậy, xem ra khi nàng sống lại có rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi.
Trình Dao chỉ có thể từ từ thích nghi với sự thay đổi này.
Hổ trắng lớn đương nhiên nghe được lời khen ngợi của quái vật hai chân, vui vẻ vẫy vẫy đuôi mấy cái. Nó nhìn thấy zombie ở xung quanh đã được giải quyết xong, thì cũng không ở lại nữa, chạy ra khỏi khu phục vụ chạy về phía khu rừng không xa.
Lần này Trình Dao không còn cảm thấy lo lắng như trước, nàng điều khiển cây dây leo tiến tới lấy tinh hạch ở trong đầu zombie ra.
Bây giờ nàng đã có dị năng cấp 3, hấp thụ tinh hạch cấp một cũng không có tác dụng gì, nhưng tinh hạch cấp một vẫn có tác dụng rất lớn, sau tận thế tiền giấy đã trở thành phế phẩm, trái lại tinh hạch cấp một đã thay thế tiền tệ và được lưu thông ở trong các căn cứ lớn.
Trình Dao thu hết những tinh hạch này lại cất đi, sau đó lấy bếp lò từ trong không gian ra bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Cùng lúc đó, con hổ trắng lớn chạy nhanh vào trong rừng cũng không nhàn nhã như vậy, nó gặp phải một con chó hoang bị nhiễm virus zombie, đang phải dùng dị năng hệ băng để chiến đấu với nó.
Con zombie chó hoang này chỉ bị lây nhiễm, vì thế không thức tỉnh dị năng, hổ trắng lớn có dị năng hệ băng cấp 3 nên không cần phải tốn công sức quá nhiều cũng có thể giải quyết con zombie chó hoang. Sau một hồi do dự, nó dùng móng tay sắc bén rạch đầu con zombie chó hoang ra, móc lấy tinh hạch không màu sắc ở trong đầu của nó ra.
Con hổ trắng lớn cẩn thận cảm nhận năng lượng của tinh hạch, nó phát hiện ra rằng viên tinh hạch này năng lượng không mạnh bằng tinh hạch mà nó đã hấp thụ trước đó, lập tức muốn từ bỏ không hấp thụ nữa. Nó muốn để lại viên tinh hạch này cho nhóc con thích làm ầm ĩ của nó.
Chỉ là nó không có đồ vật không gian để cất đồ giống như quái vật hai chân, nên không thể cất tinh hạch đi được.
Con hổ trắng lớn do dự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn hấp thụ tinh hạch.
Đợi khi nào tìm được nhóc con, nó sẽ đưa nhóc con đi tìm những con dã thú đã biến thành quái vật, như vậy nhóc con có thể lấy được tinh hạch.
Hổ trắng lớn hấp thụ tinh hạch nhưng vẫn không quên lên kế hoạch cho tương lai.
Trình Dao đã ăn xong cơm tối mà vẫn chưa thấy Đại Bạch trở về, nàng có hơi lo lắng không biết hổ trắng lớn có gặp phải chuyện gì không. Khi nàng chuẩn bị lên núi tìm Đại Bạch thì lại nhìn thấy hổ trắng lớn ngậm một con thỏ lông xám ở cửa khu phục vụ từ từ đi về phía nàng.
Nàng hơi sửng sốt, nhanh chóng bước tới.
“Đại Bạch, mi ăn cái này sao?”
Sức ăn của Đại Bạch lớn như vậy, ăn một con thỏ nhỏ như này có đủ no không?
Hổ trắng lớn thấy quái vật hai chân đi tới, thì để con thỏ lông xám xuống đất, dùng móng vuốt đẩy con thỏ lông xám kia về phía nàng.
Trình Dao lập tức hiểu ý: “Mi cho ta sao?”
Hổ trắng lớn gật đầu, sau đó lướt qua quái vật hai chân, nhàn nhã đi vào bên trong khu phục vụ.
Trình Dao vội vàng bỏ con thỏ lông xám vào bên trong không gian, đi theo phía sau Đại Bạch, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.