Chương 103
Cứ như vậy, Kiều Nghệ lại ăn một nửa con thỏ nhỏ và một chén sữa dê nóng hổi, để lộ ra chiếc bụng căng tròn màu hồng nhạt.
No quá…
Kiều Nghệ ợ một tiếng, nghe thấy tiếng cười của Người đẹp ốm yếu thì lập tức trừng mắt nhìn anh, để que mài răng vào sâu trong ngực tức giận gặm cắn.
Có gì mà buồn cười, ăn no ợ hơi không phải là một chuyện rất bình thường sao? Người đẹp ốm yếu quả thật là ít thấy những vật hiếm lạ.
Có lẽ là đang coi que mài rằng là Người đẹp ốm yếu cho nên Kiều Nghệ cắn rất mạnh, giây tiếp theo chỉ nghe “rắc” một tiếng, răng sữa non nớt của cô đã bị que mài răng làm gãy.
Kiều Nghệ hóa đá tại chỗ, cô không dám tin nhìn chiếc răng màu trắng sữa thuộc về mình đang nằm ở trên mặt đất.
Tiếng vang nhỏ không thu hút được sự chú ý của Thẩm Chi Hủ, ngược lại khi anh đang thu dọn đồ đạc thì lại nhìn thấy con hổ trắng nhỏ đang đứng im không nhúc nhích, lúc này mới ý thức được có điều gì đó không đúng. Anh đang muốn đi tới nhìn xem cô thế nào, vừa mới đi một bước, nương theo ánh lửa màu đỏ cam anh nhìn thấy một chiếc răng sữa nhỏ sắc nhọn ở trên mặt đất.
Thẩm Chi Hủ nhìn một cái đã lậpp tức hiểu ngay, anh nhịn cười từ từ đứng ở bên cạnh hổ trắng nhỏ giơ tay vuốt ve đầu cô.
Kiều Nghệ lập tức ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt ngấn nước.
“Uuuuu” Người đẹp ốm yếu, tôi bị gãy răng rồi!
“Em đừng khóc đừng khóc, đây là chuyện rất bình thường, bây giờ em đang thay răng, rụng răng là điều bình thường mà.”
“Grào!” Thật không, có thật không?
Kiều Nghệ ấm ức khịt mũi một cái.
“Em tới đây, tới đây để tôi xem một chút.” Thẩm Chi Hủ mở miệng hổ trắng nhỏ ra, thấy chiếc răng nanh bên phải của hổ trắng nhỏ đã rụng mất, không chảy máu quá nhiều: “Em có đau không?”
Kiều Nghệ theo bản năng lắc đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ chảy máu, cảm nhận mùi tanh của máu, khó chịu cau mày.
“Em không đau thì tốt rồi, mấy ngày tới răng mới sẽ mọc lên, đừng lo lắng quá.” Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ vào trong ngực khẽ an ủi, thấy cô bớt buồn phiền thì mới đánh răng cho cô, thu dọn mọi thứ xong thì đặt cô ở trên giường.
Kiều Nghệ thuận tiện lăn một vòng, nhận được sự an ủi của Người đẹp ốm yếu, tâm trạng buồn bã của cô cuối cùng cũng tốt hơn một chút, lần nữa ôm chiếc răng hàm mà cô ghét bỏ vào trong ngực, chuẩn bị không ngừng cố gắng làm rụng những chiếc răng cần thay còn lại.
Thẩm Chi Hủ đánh răng xong, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng gặm cắm chiếc răng hàm của hổ trắng nhỏ thì không khỏi bật cười.
Thật là đáng yêu.
Anh khẽ than một tiếng, cầm lấy cây que mài răng trong ngực hổ trắng nhỏ ra.
“Ngoan, tới giờ đi ngủ rồi, ngày mai lại chơi tiếp nhé.”
Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe.
Kiều Nghe grào một tiếng, cắn que mài răng liều mạng kéo về phía sau.
Thẩm Chi Hủ không dùng nhiều sức, gần như khi hổ trắng nhỏ dùng một chút sức thì anh lập tức buông lỏng tay, hổ trắng nhỏ dùng sức quá mạnh liên tục lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng rầm một tiếng ngã xuống giường.
Kiều Nghệ bị ngã đến mức choáng váng, ngồi dưới đất bắt đầu hoài nghi về nhân sinh loài hổ.
Thẩm Chi Hủ kinh hãi vội vàng quay người ôm hổ trắng nhỏ lên, khi nhìn thấy một chiếc răng sữa nhỏ rơi ở bên trên mặt đất, anh chần chừ mấy giây sau đó dùng thân mình chặn lại.
Mặc dù vậy, khi tỉnh táo lại Kiều Nghệ vẫn phát hiện bản thân lại rụng mất thêm một cái răng nữa!
Mặc dù đây là kết quả mà cô mong muốn, nhưng mà một ngày rụng mất hai cái răng cũng khiến Kiều Nghệ bị đả kích nặng nề. Cô ỉu xìu nằm ở trong ngực Người đẹp ốm yếu.
“Hổ trắng nhỏ ngoan, thay răng là chuyện rất bình thường, em đừng buồn.”
Thẩm Chi Hủ vừa an ủi hổ trắng nhỏ vừa ôm cô lên trên giường.
“Em ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh dậy lại là một ngày tuyệt vời.”