Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 105

Chương 105
Thẩm Chi Hủ ngồi dậy, muốn ôm hổ trắng nhỏ vào lòng vuốt ve bộ lông của cô, không ngờ cô lại lui về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay đang đưa ra của anh.

“Hổ trắng nhỏ sao vậy?” Anh không hiểu nhìn hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ không nói lời nào, chỉ buồn bã nhìn Người đẹp ốm yếu, trên khuôn mặt đầy lông xù của hổ dừng như còn mang theo một tia ấm ức.

Thẩm Chi Hủ suy nghĩ một lát, tự nhủ không biết có phải hổ trắng nhỏ vẫn còn chưa hồi phục sau đả kích bị gãy mất răng không?

“Có phải chỗ gãy răng của em bị đau không?” Anh cẩn thận dò hỏi.

Kiều Nghệ theo bản năng liếm liếm chỗ bị thương ở trên lợi, liếm thấy mùi máu tanh, cô lại càng buồn bã hơn.

Cô vốn dĩ sắp quên chuyện này, Người đẹp ốm yếu thật là cái hay không nói toàn nói cái dở.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, thì có hơi luống cuống: “Đừng sợ, răng nanh của em rất nhanh sẽ mọc ra thôi, em vẫn còn nhỏ mà, thay răng là chuyện rất bình thường.”

Đương nhiên là tôi biết việc này rồi!

Kiều Nghệ trừng mắt nhìn anh.

“Khi còn bé tôi cũng trải qua thời kỳ thay răng, em nhìn xem, có phải bây giờ răng của tôi cũng rất đẹp không?” Có lẽ là để cho hổ trắng nhỏ tin tưởng, Thẩm Chi Hủ còn há miệng ra, để lộ hàm răng trắng đều cho cô xem.

Kiều nghệ hơi sững sờ, vẻ buồn bã nháy mắt tan biến, bản thân cô cũng không ngờ Người đẹp ốm yếu lại có hành động như vậy.

Thẩm Chi Hủ cũng thừa dịp hổ trắng nhỏ đang sửng sốt thì sờ lên đầu cô: “Ngoan, gãy răng không phải chuyện gì lớn, giờ đã muộn lắm rồi, chúng ta đi ngủ được không?”

Vừa nói, anh vừa kéo hổ trắng nhỏ vào ngực.

Lúc này Kiều Nghệ lại tránh ra.

“Hổ trắng nhỏ sao vậy?” Thẩm Chi Hủ hơi nhíu mày, bởi vì hổ trắng nhỏ đã né tránh anh hai lần rồi.

“Grừ” Người đẹp ốm yếu, tôi không ngủ được…

“Hửm?”

“Grừ” Tôi mới vừa nhớ ra mình đã đọc một cuốn tiểu thuyết tận thế, trong cuốn tiểu thuyết có một người là trùm phản diện tên Thẩm Chi Hủ, anh đã hủy diệt thế giới, thật là đáng sợ…

“Grừ” Người đẹp ốm yếu, anh cũng tên là Thẩm Chi Hủy, hai người chỉ là trùng tên trùng họ thôi đúng không?

Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu bằng ánh mắt mong đợi.

Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ grừ grừ cái gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt tròn to đầy mong đợi kia thì lập tức liên tưởng tới những gì mà mình vừa nói: “Em đừng lo lắng, răng của em chắc chắn sẽ còn tốt hơn răng của tôi.”

Anh nói xong thì giơ tay lên xoa xoa tai của hổ trắng nhỏ.

Ai thèm nói chuyện này với anh chứ!

Kiều Nghệ tức giận dùng móng vuốt đẩy tay Người đẹp ốm yếu đang xoa loạn ở trên người mình ra, tức giận nằm sấp ở trên giường, chôn mặt vào giữa hai chân.

“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ bị đẩy tay ra cũng không tức giận, ngược lại nhìn hổ trắng nhỏ thấy dáng vẻ tức giận của cô bèn vuốt ve lưng cô để an ủi.

Dưới sự an ủi đầy kiên nhẫn của anh, cơn tức giận vô cớ của Kiều Nghệ cũng biến mất. Cô lén ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, đối diện với ánh mắt lo lắng của anh thì hai rai run run vì xấu hổ.

“Hổ trắng nhỏ, rốt cuộc em bị sao vậy?”

Chung sống với hổ trắng nhỏ đã được một khoảng thời gian, anh cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chẳng lẽ giai đoạn thay răng rất đau sao?

Có thể anh cũng không hiểu biết về khía cạnh này, đối với lần này cũng không có cách nào.

Kiều Nghệ khẽ lắc đầu một cái.

“Gào!” Tôi không sao đâu.

Mặt cô vẫn còn chôn ở chỗ giữa hai chân, nên tiếng kêu cũng trở nên buồn rầu.

Thẩm Chi Hủ suy nghĩ một lát, sau đó vẫn ôm lấy hổ trắng nhỏ đang nằm sấp ở trên giường, đặt lên trên đùi mình.

“Tới đây nào, tới đây để tôi nhìn răng của em nào.”

Kiều Nghệ dùng móng vuốt che kín miệng mình, không để cho Người đẹp ốm yếu đụng vào mình.

Thật là, Người đẹp ốm yếu tại sao lại muốn xem răng của cô, cô bây giờ đã bị rụng răng, chắc chắn sẽ rất xấu xí, cô không muốn Người đẹp ốm yếu nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình chút nào.

 


Bình Luận (0)
Comment