Chương 117
Kiều Nghệ chịu đựng sự theo dõi như có như không kia, nhìn Người đẹp ốm yếu với vẻ khó hiểu.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?
Cô nhìn dáng vẻ này của Thẩm Chi Hủ, rõ ràng anh biết sẽ diễn ra chuyện gì. Vẻ bí hiểm khó dò này đúng là khiến hổ tò mò đến nỗi sắp vò đầu bứt tai rồi.
Thẩm Chi Hủ không hiểu ý tứ mà hổ trắng nhỏ muốn bày tỏ, chỉ là xoa xoa bụng nhỏ của cô. Anh cảm giác hơi căng lên, bèn hỏi: “Em ăn no chưa? Có muốn ăn thêm một chút nữa không?”
Kiều Nghệ thoáng dừng một lúc, sau đó lắc lắc đầu.
“Grừ grừ...” Tôi ăn no rồi, không ăn nữa.
“Grừ grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh đừng chăm sóc mỗi mình tôi, bản thân anh cũng ăn chút gì đi chứ!
Kiều Nghệ dùng móng vuốt chỉ vào ba lô, ra hiệu bảo anh lấy đồ từ không gian ra.
Thẩm Chi Hủ hạnh phúc đến thì lòng cũng sáng ra: “Em bảo tôi ăn gì đó à?”
Ánh mắt của Kiều Nghệ sáng lên, vội vàng gật đầu.
Đúng đúng đúng, anh mau ăn gì đi! Anh mệt nhọc cả ngày rồi, bây giờ chắc chắn cũng đói rồi.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, còn học tư thế xoa bụng cô của Người đẹp ốm yếu mà xoa bụng của anh.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, bụng anh xẹp lép rồi, phải ăn gì đó đi!
Thẩm Chi Hủ không khỏi tức cười, chạm vào đầu của hổ trắng nhỏ: “Em đúng là thông minh đáng yêu.”
Nhóc con này còn học động tác xoa bụng nó của anh nữa.
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, xem như Người đẹp ốm yếu đang khen mình!
Lúc này, Thẩm Chi Hủ cũng mượn ba lô che chắn, lấy một túi bánh quy nén và sữa bò từ không gian ra.
Cô thấy thế, bèn nhìn Thẩm Chi Hủ với ánh mắt không tán thành.
“Grừ grừ...” Sao Người đẹp ốm yếu lại ăn thứ này chứ?
Lần này, Thẩm Chi Hủ đã hiểu ý tức của hổ trắng nhỏ, anh mở miệng giải thích: “Đi ra khỏi nhà, ăn cái này thuận tiện.”
Anh vừa nói, ánh mắt vừa vô tình lẫn cố ý nhìn thoáng qua vị trị được lắp đặt camera siêu nhỏ.
Mặc dù Kiều Nghệ không nắm bắt được biểu cảm nhỏ nhặt của Người đẹp ốm yếu, nhưng mà cô nghĩ đến cảm giác bị theo dõi mơ hồ kia thì gật gật đầu hiểu rõ, ra vẻ mình biết rồi.
Cô ngồi ngay ngắn trên giường, trông có vẻ như đang nhìn Người đẹp ốm yếu ăn bánh quy, nhưng thực ra là đang nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhất là người tên Đinh Thụy Bác này...
Cô luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Còn có cảm giác bị nhìn trộm thấp thoáng kia, cũng không biết có liên quan đến Đinh Thụy Bác hay không.
Thẩm Chi Hủ để ý thấy tầm mắt trống rỗng của hổ trắng nhỏ, không khỏi nảy ra ý tưởng xấu xa, cố ý cầm bánh quy nén nhẹ nhàng lắc qua lắc lại trước mặt cô.
Ánh mắt trống rỗng của Kiều Nghệ từ từ tập trung lại, thấy bánh quy nén lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình bèn không chút nghĩ ngợi mà cắn lấy từ từ nhai, cuối cùng còn không quên trợn mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Không ăn đồ ăn của mình đàng hoàng đi, còn chạy đến trêu chọc cô, Người đẹp ốm yếu thật ra rảnh rỗi đến điên rồi.
Nhưng ngay lúc này, Thẩm Chi Hủ lại nhớ đến lời nói của Lý Văn Bân, một vài ý nghĩ nho nhỏ nảy ra: "Hổ trắng nhỏ à, có cần tôi đặt cho em một cái tên không?”
Nếu không anh suốt ngày gọi hổ trắng nhỏ này hổ trắng nhỏ nọ, nghe hết sức hời hợt.
“Grừ grừ...” Không muốn, tôi có tên rồi.
“Hả? Tại sao?”
“Grừ grừ...” Tôi có tên rồi, tên tôi là Kiều Nghệ!
“Đừng lo, tôi sẽ đặt cho em một cái tên dễ nghe mà.”
Kiều Nghệ: “...”
Quả nhiên không nói chuyện được mà giao tiếp với Người đẹp ốm yếu cũng rất mệt mỏi.
Thẩm Chi Hủ coi sự cạn lời của hổ trắng nhỏ thành ngầm thừa nhận, anh nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, sau cùng thử hỏi dò: “Tôi gọi em là Mimi, thấy thế nào?”
Cô lập tức tức giận rống lên với Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ: “...”