Chương 135
Mặc dù không nhớ được hết cốt truyện của cả cuốn sách, nhưng Kiều Nghệ chắc chắn rằng cô chưa bao giờ thấy cụm từ "thuốc ức chế dị năng" trong cuốn sách này. Đây là ngoại truyện của nhân vật chính sao? Hay là thuốc ức chế dị năng còn chưa được phổ biến rộng rãi thì Đinh Thụy Bác đã bị những dị năng giả từng bị gã gài bẫy giết mất rồi?
Kiều Nghệ cau mày, suy nghĩ không ngừng.
Lý Văn Bân ở góc phòng lúc này cũng vô cùng chấn động, anh ta và Cao Hoằng Khải biết tinh hạch của dị năng giả có thể được dùng để chế tạo thuốc ức chế dị năng là do Đinh Thụy Bác thẳng thừng nói ra, nhưng lúc đó Thẩm Chi Hủ không có mặt ở đó. Vậy thì tại sao anh lại biết chuyện này?
Nghĩ đến đây, Lý Văn Bân nổi da gà, cảm thấy Thẩm Chi Hủ là một nhân vật còn đáng sợ hơn cả Đinh Thụy Bác, may mắn là anh không có chút hứng thú nào với bọn họ, thậm chí còn không sợ những chuyện này bị bọn họ biết…
Nhưng vừa nghĩ như vậy, Lý Văn Bân lại lóe lên một ý nghĩ, nỗi bất an xâm chiếm tâm trí anh ta.
Chẳng, chẳng lẽ Thẩm Chi Hủ muốn đi giết người diệt khẩu sao?
Nhưng nếu đúng là như vậy, tại sao anh lại còn cứu họ làm gì?
Lý Văn Bân rơi vào trạng thái mâu thuẫn.
Lúc này, Kiều Nghệ cũng định thần lại, chợt nhớ ra cô chưa cẩn thận kiểm tra thân thể của Người đẹp ốm yếu, bèn vội vàng đặt tay lên ngực anh, xem xét kỹ càng.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, anh có bị thương không?
Kiều Nghệ cử động mũi, ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, cô không khỏi căng thẳng. Nhưng theo mùi máu, cô nhìn thấy đó là một người đàn ông nằm bất tỉnh trên giường, trên trán có vết thương giống như bị cắt phải, ngoài ra còn có mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra từ cánh cửa bí mật.
"Ngao Ngao đang ngửi gì vậy?"
Trước khi ra ngoài, Thẩm Chi Hủ đã rửa sạch tay bằng nước, xác nhận trên người không dính máu mới yên tâm quay trở lại.
"Grừ grừ..." Không có gì.
Cô không phát hiện được vết thương nào trên cơ thể của Người đẹp ốm yếu, trái tim đang căng lên của cô nhẹ nhàng buông xuống.
Cùng lúc đó, Cao Hoằng Khải cũng cõng một đồng đội khác quay trở về, Kiều Nghệ còn ngửi thấy mùi cháy khét.
Ơ? Chuyện gì xảy ra vậy?
Cao Hoằng Khải đặt đồng đội trên lưng xuống rồi gật đầu với Thẩm Chi Hủ: "Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ phòng thí nghiệm bên dưới rồi."
Có thể phá hủy thì phá hủy, có thể đốt thì đốt, tuyệt đối không thể để dữ liệu thí nghiệm tội ác này bị rò rỉ ra ngoài!
Thẩm Chi Hủ gật đầu, ra hiệu rằng mình biết rồi.
Cao Hoằng Khải im lặng vài giây, cuối cùng cúi đầu một cái thật sâu trước mặt Thẩm Chi Hủ.
"Cảm ơn!"
Câu nói này chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Anh ta đang cảm ơn Thẩm Chi Hủ đã cứu anh ta, cứu đồng đội của anh ta, và giúp anh ta báo thù cho ân nhân của mình.
Lý Văn Bân cũng nói lời cảm ơn Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ luôn tỏ ra lạnh nhạt, không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải biết tính cách của anh như vậy nên cũng không để bụng chuyện này.
"Chúng tôi sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài đâu." Lý Văn Bân bổ sung thêm.
Cao Hoằng Khải cũng vội vàng gật đầu: "Chúng tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật!"
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn bọn họ, thấy vẻ mặt nghiêm túc của họ, khóe môi anh khẽ cong lên.
"Tùy các anh."
Bọn họ rất thông minh, sợ anh giết người diệt khẩu nên vội vàng đưa ra lời đảm bảo. Tuy nhiên bọn họ nghĩ sai rồi, anh sẽ không giết người diệt khẩu, càng không sợ họ nói những chuyện này ra ngoài.
Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Nghệ tò mò nhìn họ, không hiểu họ sao lại căng thẳng như vậy, hơn nữa trông có vẻ hơi sợ Người đẹp ốm yếu?
Chẳng lẽ…
Trong lúc cô không có ở đây, còn xảy ra chuyện gì nữa sao?
Kiều Nghệ ngẩng đầu, ánh mắt chứa sự nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu.