Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 140

Chương 140
"Mi nóng lòng quay trở lại đây như vậy, chắc hẳn chủ nhân đối xử với mi rất tốt đúng không?"

Nói ra những lời này, trên mặt Trình Dao hiện lên một nụ cười chua chát.

Thế nhưng, lúc này hổ trắng lớn đang rất bực bội, không hiểu con thú hai chân kia đang nói linh tinh cái gì, nó đang nghĩ nhóc con đi đâu rồi, chẳng lẽ thật sự bị thú hai chân kia bắt đi sao?

Nghĩ đến có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhóc con nữa, hổ trắng lớn tức giận rít lên mấy tiếng, âm thầm oán hận con quái vật hai chân xuất hiện ngày hôm đó, nếu không phải tại nó, nó cũng sẽ không bị tách khỏi nhóc con, nhóc con cũng sẽ không bị thú hai chân kia bắt đi!

Đã hai ngày, Trình Dao và Đại Bạch đợi ở hang động đã hai ngày.

Trong hai ngày này, ngoại trừ những lúc đi săn thì thời gian còn lại Đại Bạch đều nằm lì trên giường, mặt hổ chôn trong chăn, giống như đang dùng cách này để nhớ nhung chủ nhân của nó.

Trình Dao đau lòng không thôi, mặc dù không nguyện ý thừa nhận nhưng nàng cũng biết kiếp này đã không giống kiếp trước nữa, Đại Bạch đã không còn thuộc về nàng nữa, đã có người thân cận với nó trước khi nàng đến rồi.

Nhìn thấy tâm trạng Đại Bạch càng ngày càng nặng nề, cũng không muốn rời đi, cuối cùng Trình Dao không nhịn được nữa, chủ động mở miệng: “Đại Bạch…”

Bởi vì hai ngày không nói chuyện, giọng nói của nàng có hơi khàn khàn.

Đại Bạch đang nằm trên giường nghe thấy âm thanh, thì lười biếng ngẩng đầu lên nhìn nàng, sau đó lại nằm xuống, nó cảm thấy mùi của nhóc con càng ngày càng nhạt, nó cáu kỉnh quẫy đuôi.

“Đại Bạch định ở đây chờ chủ nhân của mi quay về thật sao?”

Đuôi Đại Bạch khựng lại, mặc dù nó không quay đầu lại nhìn nàng, nhưng Trình Dao biết nó đang nghe mình nói chuyện.

“Tuy rằng ta không biết tại sao hai ngày này chủ nhân của mi không quay về, nhưng mi có từng nghĩ tới, có khi nào người đó đã bỏ đi rồi không.”

Chính bởi vì biết nhóc con có thể đã bị thú hai chân bắt cóc nên hai ngày này Đại Bạch mới cáu kỉnh như vậy.

“Có lẽ mi không biết, nhưng ta là con người, ta có thể khẳng định với mi, con người là loài động vật quần cư, có rất ít người dám tách ly khỏi cộng đồng để sống một mình. Có lẽ trong mấy ngày mi rời đi, người đó đã đến căn cứ ở gần đây rồi.” Nhìn thấy tai tròn trên đầu Đại Bạch run lên, Trình Dao lấy hết cam đảm nói ra những lời nàng đã chuẩn bị từ trước: “Nếu mi tin tưởng ta, ta có thể đi với mi đến căn cứ gần đây tìm chủ nhân của mi.”

Vừa dứt lời, quả nhiên Đại Bạch cử động, nó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt hổ thâm trầm nhìn chằm chằm Trình Dao.

Bị Đại Bạch dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm như vậy, Trình Dao vô thức cảm thấy bản thân đã trở thành con mồi dưới hàm răng sắc nhọn của Đại Bạch, phảng phất như nó có thể cắn nát cổ họng nàng chỉ bằng một cú chạm nhẹ.

Thời gian trôi qua từng chút một, trên trán Trình Dao đã lấm tấm mồ hôi, ngay lúc nàng sắp không chịu nỗi nữa thì Đại Bạch dời tầm mắt, lúc này Trình Dao mới hít vào một hơi thật sâu. Lần đầu tiên nàng sâu sắc cảm nhận được sự kinh khủng của Đại Bạch, quả không hổ danh là chúa tể rừng xanh.

Trình Dao lau mồ hôi trên trán, thấy Đại Bạch dời tầm mắt sang chỗ khác như đang suy tư điều gì, nàng ngẫm nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí nói tiếp: “Hay là chúng ta ở đây đợi thêm mấy ngày nữa, nếu không có ai quay lại đến lúc đó chúng ta đi căn cứ gần đây có được không?”

Đại Bạch liếc nhẹ Trình Dao một cái, gật đầu, xem như đồng ý.

Nó cảm thấy thú hai chân này nói không sai, nếu như nhóc con thật sự bị thú hai chân khác bắt cóc thì nhất định nhóc con sẽ bị bọn họ mang về khu quần cư của thú hai chân. Nó chỉ cần đến những chỗ đó thì chắc chắn sẽ tìm được nhóc con.

 


Bình Luận (0)
Comment