Chương 143
Ồ quao, tuy rằng Người đẹp ốm yếu vẫn luôn ốm đau bệnh tật, nhưng dáng người lại vô cùng tuyệt vời, cũng không biết có cơ bụng hay không.
Kiều Nghệ mong đợi ngồi chờ, nhưng đến khi nhìn thấy có vẻ như Người đẹp ốm yếu sắp cởi quần, mặt hổ càng nóng hơn, không thể nhìn tiếp được nữa, cô lại dùng móng vuốt che mắt.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Nghệ nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cô lén lút dời móng vuốt đi, tầm mắt va vào đôi mắt đen láy đang cười của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao đang thẹn thùng sao?” Thẩm Chi Hủ một lần nữa ôm hổ trắng nhỏ lên, vừa bước ra khỏi gian phòng nhỏ, vừa nhớ lại cảnh tượng vừa nãy khi anh vừa xoay người, đập vào mắt anh là hình ảnh hổ trắng nhỏ đang dùng móng vuốt che mắt mình, làm cho người ta yêu chết đi được: “Nhóc tinh quái, em còn biết che mắt nữa à?”
Kiều Nghệ xấu hổ muốn chết, chôn mặt vào ngực Người đẹp ốm yếu, từ chối cho ý kiến.
Nhưng cô càng như vậy Thẩm Chi Hủ càng muốn trêu chọc.
“À há, tôi nhớ ra rồi, Ngao Ngao là một bé hổ cái, cũng hiểu được nam nữ khác nhau đúng không?”
Nói tới chuyện này Kiều Nghệ nhớ ngay đến hành động của Người đẹp ốm yếu vào tối hôm ấy, mặt hổ lại nóng bừng.
“Gào gào…” Được rồi được rồi đừng nói nữa, anh không biết xấu hổ thì thôi nhưng hổ còn cần mặt mũi đấy!
Có lẽ là do nghe thấy tiếng kêu vô cùng giận dữ của hổ trắng nhỏ, cuối cùng Thẩm Chi Hủ cũng chịu dừng chủ đề này lại.
“Anh Thẩm, anh làm kiểm tra xong rồi à?”
Bọn họ mới vừa bước ra phòng nhỏ, Cao Hoằng Khải và Trần Khải Lương đứng chờ ở bên ngoài đã lâu thì nhìn thấy mà nhanh chóng bước lên tiếp đón.
Thẩm Chi Hủ thấy là bọn họ thì nhẹ nhàng gật đầu.
“Lần đầu tiên anh Thẩm tới căn cứ Hoài Long vậy hãy để chúng tôi dẫn đường cho anh. Hiện tại anh Thẩm có muốn đi đâu không?”
Cao Hoằng Khải cũng không đợi Thẩm Chi Hủ trả lời, anh ta cúi đầu nhìn hổ trắng nhỏ, dịu dàng dò hỏi: “Ngao Ngao có muốn đi đâu chơi không?”
Sự chú ý của Kiều Nghệ ngay lập tức bị chuyển hướng.
“Ngaoo ngaoo…” Khu giao dịch nhiệm vụ! Khu giao dịch nhiệm vụ!
Bọn họ không thể vào khu văn phòng và khu nghiên cứu, hai khu dân cư thì kiểu gì cũng phải đi, còn khu trồng trọt thì Kiều Nghệ không hứng thú, như vậy chỉ còn lại khu giao dịch nhiệm vụ mà thôi!
Trong mỗi quyển tiểu thuyết đều sẽ miêu tả khu vực này, đây còn là khu vực náo nhiệt nhất của toàn bộ căn cứ, nói không chừng cô còn có thể gặp được nữ chính ở đó nữa kìa!
Không ai hiểu hổ trắng nhỏ đang grừ grừ cái gì, cũng chỉ có Thẩm Chi Hủ sau khi ngẫm nghĩ vài giây đã nói ra ‘Khu giao dịch nhiệm vụ’, sau khi thấy hổ trắng nhỏ gật đầu không ngừng thì cả đoàn người bắt đầu đi đến khu giao dịch nhiệm vụ.
Trước đây Thẩm Chi Hủ đã từng sống ở căn cứ Hoài Long, nhưng đó là những ngày tháng bị giam giữ không nhìn thấy mặt trời trong khu nghiên cứu, sau khi anh trốn ra được thì căn cứ Hoài Long đã sụp đổ từ lâu, vậy nên anh chưa bao giờ đi đến khu giao dịch nhiệm vụ trong căn cứ Hoài Long. Anh ôm hổ trắng nhỏ trên tay, trong lòng cũng hào hứng giống như cô.
Quả nhiên khu giao dịch nhiệm vụ rất náo nhiệt, vừa mới đi vào Kiều Nghệ đã thấy rất nhiều người đi lại trên đường và các sạp hàng giản dị hai bên đường, chuyện này làm cô có cảm giác mình trở về những năm tháng còn là sinh viên cùng bạn học đi dạo chợ đêm.
Kiều Nghệ không nhịn được vùng vẫy một hồi, ra hiệu cho Người đẹp ốm yếu buông mình ra.
“Ngao Ngao muốn tự đi à?”
Kiều Nghệ gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn đám người đang di chuyển trên đường, và những ánh mắt thấp thoáng trong bóng tối, anh chầm chậm lắc đầu.
“Không được đâu, ở đây có quá nhiều người.”
Kiều Nghệ dừng lại nhìn lướt qua những người sống sót gần đó, phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn mình dường như kinh ngạc, dường như e ngại, dường như có cả ánh mắt tham lam nữa, làm cho toàn thân hổ của cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Sau khi trầm mặc vài giây, cô ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu.