Chương 152
Cảm thấy á? Cảm thấy cái gì cơ?
Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt tròn, khóe mắt liếc nhìn Cố Hựu Kỳ chăm chú, đột nhiên lấy lại tinh thần.
À à, cô nhớ rồi, Người đẹp ốm yếu đang hỏi ý kiến của cô!
Nhưng mà cô không biết...
Kiều Nghệ ngây thơ nhìn lại.
Chỉ liếc mắt Thẩm Chi Hủ đã biết ý nghĩ của hổ trắng nhỏ, thế là ngẩng đầu từ từ trả lời: "Xin lỗi, trước mắt tôi không có ý định gia nhập bất cứ tiểu đội nào cả."
Cố Hựu Kỳ hoàn toàn không ngờ Thẩm Chi Hủ sẽ trả lời như vậy, lông mày nhíu lại, có điều anh ta cũng không phải người bám dai như đỉa, bèn suy tư mấy giây rồi nói: "Vậy à? Vậy anh có thể suy nghĩ thêm, cánh cửa của tiểu đội Sấm Sét chúng tôi luôn rộng mở với anh."
Thẩm Chi Hủ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Cố Hựu Kỳ thấy vậy cũng không quấy rầy bọn họ nữa, đứng dậy về chỗ ngồi của mình, anh ta khẽ lắc đầu khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Nhan Dục Chương.
Từ nhỏ Cố Hựu Kỳ đã là người cứng đầu, biết kiểu người như Thẩm Chi Hủ không thể nào bị anh ta dụ vào trong đội trong chốc lát, nhưng nhìn Thẩm Chi Hủ cưng chiều hổ trắng nhỏ như thế, hình như anh ta có thể ra tay từ phương diện này?
Cố Hựu Kỳ sờ cằm suy tư.
Kiều Nghệ đang thưởng thức món ăn ngon vẫn không biết mình bị người ta để mắt tới, thấy Người đẹp ốm yếu lại chỉ lo cho cô mà không để ý đến bản thân, cô vội vàng dùng chân đẩy đẩy tay của Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, anh cũng ăn một ít đi!
Thịt heo rừng biến dị này rất ngon, cô không cho phép Người đẹp ốm yếu không ăn thử!
Mấy ngày nay Thẩm Chi Hủ đều đút cho hổ trắng nhỏ ăn vì vậy hoàn toàn hiểu được ý tứ trong hành động này của hổ trắng nhỏ, anh cưng chiều cười một tiếng rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ ăn."
Dứt lời, anh ăn một miếng thịt heo rừng biến dị nhỏ.
Kiều Nghệ gật gật đầu hài lòng.
"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu ngoan lắm!
"Grừ grừ grừ!" Ăn ngon không? Chờ tôi lớn lên giống hổ mẹ uy lực và khí phách thì tôi có thể săn bắt một con heo rừng biến dị cho anh, Người đẹp ốm yếu ạ!
"Ăn ngon lắm, Ngao Ngao cũng ăn đi." Thẩm Chi Hủ nhân cơ hội đút một miếng nhỏ cho hổ trắng nhỏ.
Tạ Vân Nhã vừa ăn thịt nướng vừa lén lút quan sát tình hình bên phía Thẩm Chi Hủ, đương nhiên cô ấy không phải mê sắc đẹp, mà là nhìn hổ trắng nhỏ trong lòng anh.
Ôi hổ trắng nhỏ!
Ôi, một con hổ trắng nhỏ lớn như vậy!
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy! Hơn nữa còn ngoan ngoãn muốn xỉu luôn, không giành đồ ăn, còn biết nhắc nhở chủ nhân ăn thịt nướng!
Tạ Vân Nhã không nhịn được nhìn con husky ngồi ở bên cạnh chân cô ấy. Nhóc con chết tiệt này ăn hết sạch thịt tươi, hoàn toàn không để ý tới chủ nhân nhà nó. Aiss, thật ghen tị với chủ nhân của hổ trắng nhỏ quá đi.╭(╯╰)╮
Bao giờ con chó ngu ngốc của cô ấy mới biết đau lòng cho chủ nhân của nó đây?
Husky nhạy bén chú ý tới ánh mắt của chủ nhân nhà nó, cho rằng chủ nhân muốn giành ăn thịt với mình nên tốc độ ăn cũng nhanh hơn.
Tạ Vân Nhã thấy cảnh này thì cạn cmn lời.
Con chó ngu ngốc, sao tao lại muốn giành ăn với mày chứ!
Tạ Vân Nhã hung hăng trừng con chó ngu ngốc nhà mình một lát, rầu rĩ ăn hết thịt nướng còn lại.
Không chỉ Tạ Vân Nhã chú ý tới tình hình bên phía hổ trắng nhỏ mà đám Cố Hựu Kỳ cũng chú ý tới, cộng thêm bên cạnh còn có một con husky biến dị để so sánh, hổ trắng nhỏ khôn ngoan càng có vẻ đáng quý hơn.
Nhan Dục Chương không khỏi nhìn đại ca nhà mình, muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của anh ta ngăn lại.
Cậu ta hiểu được sự băn khoăn của đại ca, định sau khi trở về mới hỏi ra nghi vấn của mình.
Chẳng bao lâu, Cố Hựu Kỳ dẫn đám Nhan Dục Chương rời đi, tiếp sau đó là Tạ Vân Nhã, husky ăn uống no say nhưng không muốn cử động, cặp mắt xanh nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ còn đang ăn thịt nướng.