Chương 158
Thẩm Chi Hủ giữ im lặng, không đồng ý cũng không từ chối.
Thật là lạnh lùng.
Cố Hựu Kỳ nở nụ cười lưu manh theo thói quen.
Cùng lúc đó, Trình Dao đến căn cứ Hoài Long thuyết phục hổ trắng lớn vào không gian không thành công, chỉ có thể kiên trì dẫn hổ trắng lớn làm đăng ký trong căn cứ Hoài Lang, dưới đủ loại ánh mắt của mọi người, nàng dẫn hổ trắng lớn chính thức tiến vào căn cứ Hoài Long.
"Đại Bạch, chúng ta về khu dân cư trước nhé?"
Hổ trắng lớn lắc đầu, cái mũi có hơi ướt át nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi trong không khí, lúc ngửi thấy mùi hơi thở quen thuộc thoang thoảng, đôi mắt hổ long lanh có thần sáng lên, mở bốn chân cường tráng mạnh mẽ chạy về một phía.
Trình Dao cực kỳ sợ hãi, vội vàng đuổi theo.
"Đại Bạch! Mi làm gì đó? Mau dừng lại!"
Đây là căn cứ Hoài Long chứ không phải nơi hoang dã, sao cán bộ chấp pháp có thể cho phép một con động vật biến dị chạy điên cuồng ở trong căn cứ được chứ!
Trình Dao không dám nghĩ mới ngày đầu tiên tới căn cứ Hoài Long mà Đại Bạch đã gây ra vô số rắc rối, bèn phóng ra dị năng hệ mộc muốn trói chặt hổ trắng lớn lại.
Nhưng tốc độ của hổ trắng lớn thật sự quá nhanh, Trình Dao hoàn toàn không có cách nào khống chế được nó, cũng may nàng biết hổ trắng lớn đang chạy về phía khu giao dịch nhiệm vụ, nàng hít một hơi thật sâu và dùng hết sức lực chạy tới khu giao dịch nhiệm vụ.
"Grừ!"
"Grừ grừ!"
Tiếng hổ gầm trầm đục đột ngột vang lên trong khu giao dịch nhiệm vụ khiến người may mắn sống sót kinh hãi.
Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ cũng nghe thấy tiếng hổ gầm, đang thắc mắc từ khi nào lại có một con hổ khác đến căn cứ Hoài Long thì đã thấy hổ trắng nhỏ vốn đang ngoan ngoãn lúc này lại giãy giụa muốn nhảy ra khỏi ngực của Thẩm Chi Hủ, kích động vung vẩy cái đuôi trắng như tuyết pha màu đen xám.
Mẹ!
Là tiếng gầm của mẹ!
Kiều Nghệ không thể nhận lầm tiếng của hổ mẹ được, chạy bước nhỏ về phía phát ra tiếng hổ gầm.
Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên đuổi theo.
"Ngao Ngao, em đi đâu đó?"
Nhưng anh chưa kịp đuổi mấy bước thì thấy một con hổ trắng lớn dài gần ba mét chạy đến, vững vàng đứng ở trước mặt hổ trắng nhỏ.
"Grừ grừ!" Mẹ! Mẹ! Đúng là mẹ rồi!
Kiều Nghệ nước mắt lưng tròng, nâng người lên ôm lấy cái đầu to của hổ mẹ.
Đôi mắt của hổ mẹ bị cơ thể của hổ trắng nhỏ che mất, cho nên không ai phát hiện đôi mắt của nó cũng đang ướt át.
Hổ mẹ hồi phục tâm trạng kích động khi tìm lại nhóc con, đẩy nhóc con còn đang ôm chặt đầu mình xuống, đầu lưỡi to dày chậm chạp liếm láp bộ lông ngày càng óng ả của nhóc con một cách âu yếm.
Sau khi Thẩm Chi Hủ phát hiện vẻ ngoài của hổ trắng lớn và hổ trắng nhỏ rất giống nhau, quan hệ giữa cả hai lại rất là thân mật, anh lập tức hiểu ra gì đó, lẳng lặng ở một bên nhìn cảnh tượng mẹ con gặp lại nhau.
Hổ mẹ liếm nhóc con của mình thế nào cũng không đủ, ngửi thấy mùi hương của thú hai chân lạ lẫm trên người nhóc con, nó tìm được chủ nhân của mùi hương đó, còn quan sát thú hai chân đó trông như thế nào, nhóc con ở phía trước vụng về liếm lại, kéo sự chú ý của nó trở lại.
"Grừ grừ!" Mẹ! Con tìm được mẹ rồi! Còn tìm được mẹ thật rồi!
"Grừ grừ grừ!" Mẹ, con rất nhớ mẹ! Khoảng thời gian này mẹ sống có tốt không?
Kiều Nghệ chậm chạp nhớ tới lúc hổ mẹ được nữ chính nhặt được, bản thân đang bị thương nặng thì vội vàng dạo một vòng quanh hổ mẹ, không phát hiện trên người nó có vết thương nào nổi bật mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.
"Grừ grừ grừ." Mẹ, vết thương của mẹ khỏi rồi hả?
"Grừ grừ grừ!" Thật là quá tốt rồi!
Con biết mẹ sẽ khỏe mà!
Nghe tiếng grừ grừ đã lâu không được nghe của nhóc con, hổ mẹ bỗng cảm giác hoài niệm, giơ bàn chân to lớn lên kéo hổ con vào người, đầu lưỡi to dày tiếp tục liếm cái đầu nhỏ xồm xoàm của cô.