Chương 164
“Grừ grừ grừ…” Mẹ ơi, con thay răng rồi nè, đợi trưởng thành rồi cũng sẽ lợi hại giống mẹ.
Hổ mẹ nghiêm túc đưa mắt nhìn sau đó cái đầu lớn gật một cái.
Kiều Nghệ biết hổ mẹ nghe không hiểu bản thân đang grừ grừ cái gì, nhưng nhìn thấy nó gật đầu cô cũng rất vui vẻ vùi vào lăn lộn trong lòng mẹ.
Sau khi Cao Hoằng Khải rời đi, Thẩm Chi Hủ bắt tay vào chuẩn bị tổ cho hổ mẹ ngủ tạm. Lúc này hổ trắng nhỏ nhảy khỏi ghế sô pha, nhưng mà cô quá vội vàng cho nên lúc xuống đã ngã sấp mặt. Một tiếng bịch vang lên, Thẩm Chi Hủ nghe thấy vậy có thể nói là sợ hết hồn hết vía, vội vàng chạy tới bế hổ trắng nhỏ lên, cẩn thận kiểm tra chỗ cô bị ngã.
“Ngao Ngao có đau không? Sao em lại bất cẩn vậy chứ?”
Hổ mẹ thấy Thẩm Chi Hủ lo lắng, vẫn lười biếng nằm trên ghế sô pha, đôi mắt hổ tròn xoe nhìn chăm chú tương tác giữa một người một hổ với nhau.
Kiều Nghệ lắc lắc đầu, đối mặt với sự quan tâm của Người đẹp ốm yếu, cô lắc đầu.
“Ngao ngaoo...” Người đẹp ốm yếu đừng lo lắng cho tôi, tôi không đau đâu.
Lúc cô ngã xuống có lông dày làm đệm nên không cảm thấy đau lắm.
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, ngón tay khẽ chạm vào lỗ mũi ướt át của hổ trắng nhỏ.
“Lần sau em cẩn thận một chút.”
“Grừ grừ grừ...” Biết rồi biết rồi, Người đẹp ốm yếu ơi, tại sao vừa rồi anh lại phải hỏi Cao Hoằng Khải chuyện nhà cửa chứ? Chúng ta ở nơi này không phải rất tốt à?
Lúc nãy trong toàn bộ quá trình Người đẹp ốm yếu trò chuyện với Cao Hoằng Khải đều không tránh mấy người Kiều Nghệ. Cô biết Người đẹp ốm yếu có lẽ muốn đổi nhà, không khỏi nghĩ đến số tinh hạch trả tiền thuê trước đó, bây giờ cô còn cảm thấy đau lòng đây này.
Cô sợ Người đẹp ốm yếu nghe không hiểu, còn chỉ chỉ về phía cửa.
Thẩm Chi Hủ thông minh, gần như hiểu ra ngay tức thì.
“Ngao Ngao muốn hỏi chuyện tôi nói với Cao Hoằng Khải vừa rồi ư?”
Đúng đúng!
Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu với ánh mắt tán thưởng.
Thẩm Chi Hủ bật cười: “Ngao Ngao không cảm thấy căn nhà này có hơi nhỏ quá hả? Em và mẹ em ở đây sẽ không thoải mái.”
Thì ra Người đẹp ốm yếu đang lo nghĩ cho bọn họ!
Kiều Nghệ cảm động không thôi, cô hít hít mũi, nhưng vẫn kiên quyết lắc lắc đầu.
“Grừ grừ...” Chúng tôi chỉ ngủ ở nơi này thôi, cần không gian lớn như vậy làm gì chứ?
Hơn nữa, nếu bây giờ cô đã tìm được hổ mẹ rồi, với tính cách thích ăn thịt tươi sống của nó, khả năng cao là bọn họ sẽ thường xuyên ra khỏi căn cứ, cứ như vậy cũng không cần đổi sang căn nhà lớn khác mà!
Với lại, cô cũng không nỡ để Người đẹp ốm yếu mệt mỏi, anh chỉ mới thức tỉnh dị năng không gian, săn giết zombie cũng dựa vào sức khỏe, nếu như nuôi thêm mẹ con bọn họ thì sẽ rất rất mệt nhọc, cho nên...
Kiều Nghệ cười hì hì trong lòng.
Cho nên vẫn nên để cô và hổ mẹ cùng nhau nuôi Người đẹp ốm yếu đi!
Đến lúc đó cô và hổ mẹ kết hợp săn giết zombie, Người đẹp ốm yếu sẽ ở ngay sau lưng bọn họ nhặt tinh hạch!
Hình ảnh kia tốt đẹp biết bao, cái đuôi sau lưng Kiều Nghệ cũng vô thức vẫy vẫy.
“Em nghĩ gì mà vui vẻ như thế hả?” Thẩm Chi Hủ cười hỏi.
Kiều Nghệ hoàn hồn lại, tiếp tục lắc đầu lần nữa.
“Grừ grừ grừ...” Bây giờ tôi không nói cho anh biết đâu! Dù sao Người đẹp ốm yếu à, anh đừng đổi sang nhà mới là được rồi!
Thẩm Chi Hủ và hổ trắng nhỏ chung sống với nhau lâu như vậy, biết nó lắc đầu là không muốn để anh đổi nhà khác, có điều lần này anh không nghe theo ẻm, ngược lại nhìn về phía hổ trắng lớn đang uể oải nằm trên ghế sô pha.
“Mẹ Ngao Ngao, mi cảm thấy thế nào?”
Lỗ tai của hổ mẹ run lên, ánh mắt nhìn lướt qua căn nhà tương đối nhỏ hẹp một vòng, cuối cùng cũng có suy nghĩ giống hổ con, từ từ lắc lắc đầu.