Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 168

Chương 168
Kiều Nghệ dùng mông mình đụng đụng vào chân trước của hổ mẹ, không quên kêu lên.

“Grừ grừ...” Ối, hóa ra mẹ cũng thích uống sữa nha! Cái này có xem như là đáng yêu tương phản không nhỉ?

Hổ mẹ không hiểu nhóc con lại đang phấn kích cái gì, nó cụp mắt nhìn cô một hồi, lại lười biếng nằm trở về.

Kiều Nghệ chạy tới, chân nhỏ ngắn cũn cố gắng leo lên sống lưng của hổ mẹ, sau đó ngồi phịch ở trên đó, hổ nhỏ và hổ lớn kề sát nhau.

Cô nằm trên lưng hổ mẹ, ánh mắt lại dừng trên Người đẹp ốm yếu đang bận rộn trong nhà bếp nhỏ hẹp, trong lúc tình cờ trông thấy màu xanh đen hết sức rõ ràng dưới mắt anh, cẩn thận suy nghĩ một chút đã nghĩ ra chỗ quan trọng.

Chẳng lẽ là không có cô ở bên cạnh, Người đẹp ốm yếu ngủ không quen đấy chứ?

Phải rồi, từ sau khi Người đẹp ốm yếu tỉnh lại, tối nào anh cũng ôm cô ngủ cùng hết.

Ban đầu cô muốn từ chối, nhưng lại không chống đỡ lại được sự tấn công dữ dội từ gương mặt yêu nghiệt của Người đẹp ốm yếu. Lần nào Kiều Nghệ cũng nhân nhượng anh, lâu ngày cô quen thói, anh cũng quen nếp. Tối qua cô rời đi đột ngột như thế, anh chắc hẳn không quen, cho nên ngủ không ngon đây mà!

Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ do dự một lúc, sau đó há miệng khẽ cắn lấy cái tai tròn xinh đẹp của hổ mẹ, kêu lên không rõ ràng.

“Ngao ngaoo...” Mẹ ơi, con cảm thấy Người đẹp ốm yếu như vậy hình như rất đáng thương, nếu không ngày mai con ngủ với anh ấy một đêm, ngày kia con ngủ với mẹ, mẹ xem như thế có được không?

Hổ mẹ lại cảm thấy lỗ tai bị nhóc con cắn đến có chút ngứa ngáy, không nhịn được giật giật lỗ tai.

Kiều Nghệ dứt khoát buông ra.

“Grừ grừ grừ...” Haizz, tại sao hổ phải đối mặt với hai lựa chọn chứ, tại sao không thể chọn tất cả nhỉ?

Thế nhưng khi Kiều Nghệ tưởng tượng đến việc Người đẹp ốm yếu bị hai con hổ trắng một lớn một nhỏ kẹp ở giữa, hình ảnh đó lại khiến cô không nhịn được rùng mình.

Bỏ đi bỏ đi, cô vẫn nên lựa chọn một cái thì tốt hơn, cô sợ Người đẹp ốm yếu không chịu nổi, quầng thâm dưới mắt sẽ càng đậm hơn mất.

Một người và hai con hổ ăn uống no đủ, sau đó ra khỏi khu nhà ở.

Thẩm Chi Hủ dẫn theo hai con hổ trắng một lớn một nhỏ, cảnh tượng kia có thể nói là cực kỳ bắt mắt, không ít ánh mắt đều đổ dồn vào trên người bọn họ.

Đúng lúc Cao Hoằng Khải vừa mới ăn bữa sáng ở nhà ăn xong trở về nhìn thấy, đôi mắt gato đỏ đến nỗi sắp rỉ máu luôn rồi. Anh ta không nhịn được chạy chậm tới, ánh mắt nhìn hai con hổ trắng, nhưng ngoài miệng lại hỏi Thẩm Chi Hủ.

“Anh Thẩm, bây giờ anh muốn đến khu giao dịch nhiệm vụ à? Tôi nghe nói hôm nay anh Trần sẽ không mở quầy.”

Có lẽ là bọn họ tương đối quen Cao Hoằng Khải, thế nên thái độ của Thẩm Chi Hủ không lạnh lùng như thế, nhưng cũng hết sức lạnh nhạt: “Hôm nay tôi không đi.”

“Vậy anh chuẩn bị ra khỏi căn cứ Hoài Long sao?” Cao Hoằng Khải hơi lo lắng, rất sợ Thẩm Chi Hủ không ở lại căn cứ này nữa, muốn dẫn hai con hổ trắng rời đi.

“Ừ, bọn họ cần ăn uống.”

Cao Hoằng Khải nghe vậy lập tức yên tâm: “Hóa ra là thế, tôi biết ở lân cận có một ngọn núi, mấy người anh Trần đều lên đó săn bắt, có cần tôi dẫn mọi người qua đó không?”

Thẩm Chi Hủ nhìn Cao Hoằng Khải với vẻ bất ngờ: “Hôm nay anh không làm nhiệm vụ à?”

“Haizz, nào có làm nhiệm vụ mỗi ngày được chứ, hôm nay tôi được nghỉ!”

Thẩm Chi Hủ ngẫm nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn hổ trắng nhỏ đang tung tăng tung tẩy đi theo hổ trắng lớn, bèn nhịn cười mà đồng ý với đề nghị của Cao Hoằng Khải.

“Được, anh dẫn chúng tôi đến đó đi.”

Ánh mắt của Cao Hoằng Khải sáng lên, vừa mừng vừa lo: “Thật, thật sao?”

Thẩm Chi Hủ chưa kịp trả lời, anh ta đã lập tức cười hì hì đáp lại: “Bây giờ tôi sẽ dẫn anh Thẩm và mọi người đi ngay!”

 


Bình Luận (0)
Comment