Chương 170
“Lại thăng cấp lên đến cấp 3 rồi.” Thẩm Chi Hủ tự mình lẩm bẩm, đáng tiếc là trong quá trình thăng cấp đã hấp thụ tinh hạch có thuộc tính khác nhau, dẫn đến con thỏ biến dị này bị dị năng cuồng bạo làm chủ, không còn lý trí.
Lỗ tai của Kiều Nghệ giật giật, nghe lời của Thẩm Chi Hủ, càng lo lắng nhìn chằm chằm một hổ một thỏ. Cũng may hổ mẹ rõ ràng rất thành tạo, chẳng bao lâu sau, một nhũ băng chuẩn xác nhanh gọn lẹ xuyên qua mi tâm của con thỏ biến dị, vốn dĩ con thỏ biến dị còn khí thế hung hăng đã lập tức ngã xuống đất.
“Ngầu quá đi!” Cao Hoằng Khải khẽ thốt lên.
Kiều Nghệ cũng vui vẻ chạy đến.
Thẩm Chi Hủ chỉ đứng tại chỗ xoa xoa cằm, anh có thể cảm nhận được hổ trắng lớn có thể giải quyết thỏ biến dị nhanh chóng hơn, nhưng mà nó không làm như vậy, là dùng thỏ biến dị để luyện tập ư? Thật là thông minh mà.
Sàn sạt...
Kiều Nghệ vừa mới chạy đến bên cạnh hổ mẹ, lỗ tai nhanh chóng nghe thấy âm thanh bụi cỏ động đậy, trong đó còn che đậy tiếng bước chân nhè nhẹ. Đôi tai tròn nhỏ trên đầu lập tức bất động, gần như cùng lúc đó, hổ mẹ cũng cảnh giác nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông cầm dao rựa do dị năng hệ kim hóa thành xuất hiện ở trong tầm mắt của hai con hổ trắng.
Là anh Trần.
Kiều Nghệ nhận ra người tới là ai.
Anh Trần nhìn thấy hổ trắng lớn trưởng thành thì đề phòng, nhưng sau khi trông thấy hai người Thẩm Chi Hủ ở sau lưng bọn họ, đề phòng đã phai đi một chút, nhiều hơn cả là ngạc nhiên.
“Ồ? Anh em, cậu nuôi thêm một con hổ trắng lớn từ lúc nào thế?” Anh Trần vốn đang săn thú trong núi, nghe thấy bên này có động tĩnh mới đi theo âm thanh đến đây, không ngờ lại bắt gặp một màn này. Anh ấy thấy hổ trắng lớn và hổ trắng nhỏ có mấy phần giống nhau, lòng chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ đây là mẹ của hổ trắng nhỏ sao?”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, xem như là đáp lại anh Trần.
Lúc này, anh Trần cũng nhớ đến chuyện ngày hôm qua nghe nói có hổ trắng lớn xông vào khu giao dịch nhiệm vụ, xem ra con hổ trắng lớn hôm qua kia chắc chắn chính là con hổ trước mặt rồi.
Ánh mắt của anh Trần khẽ lướt qua con thỏ biến dị ngã dưới đất, vừa kinh ngạc, đồng thời cũng sinh ra một chút cảnh giác: “Vậy mọi người tiếp tục đi, tôi đến chỗ khác săn.”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, đưa mắt nhìn anh Trần rời đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng của anh ấy biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, hổ mẹ mới dời tầm mắt nhìn sang con thỏ biến dị dưới đất.
Kiều Nghệ cũng biết hổ mẹ muốn làm gì chỉ bằng một ánh mắt, cô lập tức ngăn ở trước mặt mẹ, ngao ngao lắc đầu.
“Ngao ngao...” Mẹ ơi, bây giờ chúng ta không cần tự mình ra tay nữa, có Người đẹp ốm yếu ở đây mà, để anh ấy làm đi!
Hổ mẹ hơi nghiêng đầu, dừng động tác vốn định đóng băng con thỏ lại.
Kiều Nghệ thấy thế, lập tức giơ một chân lên vẫy vẫy với Người đẹp ốm yếu ở cách đó không xa, ra hiệu cho anh mau tới đây.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu nhanh đến đây, nên đào tinh hạch rồi!
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng nhỏ, lại nhìn sang con thỏ biến dị, sao không biết hổ trắng nhỏ muốn anh làm gì chứ? Anh bất đắc dĩ bật cười rồi đứng dậy đi tới, đeo bao tay đã chuẩn bị sẵn lên, cuối cùng rút dao găm chuyên moi tinh hạch từ bên hông ra.
“Đây là coi tôi làm công cụ hình người à?” Thẩm Chi Hủ nhướng mày.
Kiều Nghệ hơi chột dạ, lùi về sau gần nửa bước tựa vào trước người hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ không biết làm sao, nhưng vẫn nhẫn nại chịu khó cầm dao găm moi tinh hạch trong đầu thỏ biến dị ra một cách thành thạo và nhanh chóng.
Viên tinh hạch này có màu hổ phách, trông hết sức đẹp đẽ.
Kiều Nghệ chưa từng nhìn thấy tinh hạch màu hổ phách, không nhịn được tiến lên một bước, muốn nhìn kỹ hơn.