Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 174

Chương 174
Nghe được là do Cao Hoằng Khải xung phong nhận việc, Lý Văn Bân thật sự không biết có nên khen ngợi sự gan dạ của anh ta hay không, bèn trừng mắt lườm Cao Hoằng Khải một cái, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Chi Hủ. Tuy nhiên ánh mắt lại bị con hổ trắng lớn bên cạnh hấp dẫn.

Đây là mẹ của hổ trắng nhỏ sao? Thật là một con hổ trắng lớn dũng mãnh.

“Anh Thẩm.” Lý Văn Bân chào hỏi Thẩm Chi Hủ.

“Có việc gì sao?” Thẩm Chi Hủ nhìn thoáng qua hổ trắng nhỏ có chút mệt mỏi, quyết định ôm cô lên.

Kiều Nghệ tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu, ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Hổ mẹ chỉ nhìn thoáng qua một cái, không tỏ vẻ gì.

Lý Văn Bân kinh ngạc, nghe nói hổ cái là loài động vật bảo vệ con của mình tốt nhất, không ngờ hổ trắng lớn này có thể dung túng cho Thẩm Chi Hủ ôm con của nó.

Anh ta đè nén những suy nghĩ hỗn loạn của mình xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện là như thế này, hôm nay tôi nhận được thông báo, căn cứ đang chuẩn bị đặt ra một nhiệm vụ tập thể quy mô lớn để thu thập vật tư y tế ở thành phố Phong Tháp bên cạnh. Ngoài việc căn cứ sẽ cử quân đội và các tiểu đội dị năng của căn cứ tham gia nhiệm vụ, các tiểu đội dị năng dân sự cũng có thể tự mình đăng ký. Anh Thẩm, không biết anh có hứng thú với nhiệm vụ lần này hay không?”

Lý Văn Bân nghe nói phần thưởng của nhiệm vụ này rất phong phú, nên cảm thấy rất hứng thú, muốn đăng ký cho tiểu đội của mình. Nếu có thêm Thẩm Chi Hủ và hai con hổ trắng cùng tham gia, bọn họ nhất định có thể an toàn trở về.

“Thành phố Phong Tháp?” Thẩm Chi Hủ vô thức lẩm bẩm, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Lý Văn Bân, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có hứng thú.”

Lý Văn Bân đột nhiên cảm thấy thất vọng: “Vậy được rồi.”

“Còn có chuyện gì nữa không?”

“Không có gì.”

Thẩm Chi Hủ hừ một tiếng, ôm hổ trắng nhỏ đi vào khu nhà của dị năng giả, hổ trắng lớn cũng chậm rãi đi theo phía sau anh.

“Đội trưởng, phần thưởng của nhiệm vụ lần này nhiều lắm hả?” Cao Hoằng Khải đi đến, thấp giọng hỏi.

“Đúng vậy.” Lý Văn Bân lấy lại tinh thần, gật gật đầu.

“Hẳn là rất nguy hiểm phải không? Thành phố Phong Tháp trước tận thế là một thành phố đông dân, cũng không biết sau tận thế có bao nhiêu zombie bị lây nhiễm ở đó nữa.”

Nghĩ đến đám zombie dày đặc, Cao Hoằng Khải vô cùng sợ hãi.

Lý Văn Bân tất nhiên cũng biết điều này, nhưng…

“Muốn giàu có thì phải chịu nguy hiểm.”

Nghe vậy, Cao Hoằng Khải rụt cổ lại, thấp giọng đáp: “Vậy tôi trở về bàn bạc với cha mẹ đã.”

Anh ta có người nhà, không giống như Lý Văn Bân chỉ có một thân một mình, không phải lo sợ.

“Ừm, cậu trở về bàn bạc chuyện này với người nhà đi.”

***

“Mọi người về rồi à?’

Thẩm Chi Hủ vừa mới đi lên lầu ba đã nhìn thấy Trình Dao đứng phía trước của phòng bọn họ, dường như nàng đã chờ ở đây rất lâu, ánh mắt hơi sáng lên khi nhìn thấy hổ trắng lớn phía sau anh.

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nghĩ đến những lời Lý Văn Bân vừa nói, lập tức biết được ý đồ của Trình Dao.

“Anh có biết lần này căn cứ muốn đặt nhiệm vụ quy mô lớn không?” Trình Dao nói thẳng vào vấn đề.

Thẩm Chi Hủ gật đầu, ý bảo mình đã biết chuyện này, vốn dĩ anh cho rằng Trình Dao cũng đến hỏi mình có muốn tham gia nhiệm vụ như Lý Văn Bân, không ngờ nàng lại nói: “Nhiệm vụ lần này, anh và hổ trắng lớn đừng nên thạm gia.”

“Tại sao?”

Thẩm Chi Hủ đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Nàng đứng ở đây chờ bọn họ lâu như vậy chỉ vì muốn ngăn cản bọn họ đến thành phố Phong Tháp sao? Vì sao thế? Thành phố Phong Tháp có sự nguy hiểm nào à?

“Thành phố Phong Tháp là một thành phố lớn đông dân, gần 80% dân số ở thành phố này đã bị lây nhiễm thành zombie, có thể thấy được ngoại trừ những zombie bình thường, ở đó còn có những zombie cấp cao hơn. Tôi không muốn anh dẫn hổ trắng lớn đi mạo hiểm.”

Trình Dao bình tĩnh phân tích cho Thẩm Chi Hủ, có điều nàng không nói đến chuyện ở kiếp trước cũng từng có một nhiệm vụ quy mô lớn như vậy, nàng và hổ trắng lớn đều tham gia. Vốn dĩ cho rằng muốn giàu có thì phải mạo hiểm, không ai ngờ thành phố Phong Tháp lại nguy hiểm đến mức ấy, số người mà căn cứ Hoài Long cử đến gần như đều bị tiêu diệt. Lúc ấy nàng cũng rất khó khăn mới có thể trốn thoát được.

 


Bình Luận (0)
Comment