Chương 177
“Thế nào? Cảm thấy hứng thú với đối phương sao?” Cố Hựu Kỳ nhướng mày.
“Không có, em làm vậy còn không phải là muốn suy xét cho đại ca à?” Nhan Dục Chương nháy mắt.
Cố Hựu Kỳ: “...”
Anh ta không nhịn được ném một cây bút nữa.
Lần này Nhan Dục Chương đã có thể nhanh nhẹn né tránh.
“Ha ha ha, em đi hỏi thăm Trình Dao, xem cô ấy có hứng thú tham gia tiểu đội của chúng ta hay không nhé!”
Nói xong, Nhan Dục Chương lập tức chạy đi.
Cố Hựu Kỳ vừa cầm bút lên đành phải thả xuống, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Trình Dao, không khỏi sờ lên vết sẹo trên xương lông mày.
Chậc, hình như đó đúng là kiểu người mà mình thích thật.
***
“Ngao Ngao, mau đi đánh răng.”
Thẩm Chi Hủ tắm xong, lập tức gọi hổ trắng nhỏ đang nằm trên lưng hổ trắng lớn lắc lắc tai.
Kiều Nghệ vừa nghe thấy, tức thì trượt xuống khỏi cơ thể của hổ mẹ, tung tăng chạy về phía Người đẹp ốm yếu, sau khi suy nghĩ đến chuyện gì đó, cô đột nhiên dừng lại.
“Ngao Ngao làm sao vậy?”
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, lâu rồi tôi không ngâm mình trong nước, tôi muốn ngâm mình trong nước…
Kiều Nghệ đáng thương nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ không chịu nổi bộ dáng như vậy của hổ trắng nhỏ, cúi người, vuốt ve khuôn mặt hổ xù lông của cô.
“Làm sao vậy? Còn ra vẻ ấm ức đáng thương như thế nữa?”
Kiều Nghệ vùng vẫy một chút, tránh khỏi bàn tay của Người đẹp ốm yếu.
“Hửm?”
Kiều Nghệ còn làm động tác bản thân muốn ngâm mình trong nước.
Đôi mắt Thẩm Chi Hủ lộ ra sự mờ mịt, nhưng hổ trắng nhỏ vẫn kiên nhẫn lặp lại động tác thêm mấy lần nữa, lúc này anh mới hiểu.
“Ngao Ngao muốn ngâm mình trong nước sao?”
Đúng đúng đúng!
Đôi mắt của Kiều Nghệ sáng lên.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, tìm kiếm một lượt trong không gian, cuối cùng lấy ra một cái bồn tắm lớn đặt vào phòng tắm, mở vòi nước, bắt đầu đổ đầy nước vào trong.
“Ngao Ngao muốn nước lạnh hay nước ấm?”
“Grừ grừ...” Đều được đều được!
Thẩm Chi Hủ nghĩ nghĩ, vẫn nên để hổ trắng nhỏ ngâm nước ấm.
Chờ nước dừng lại, Kiều Nghệ nóng lòng muốn nhảy vào trong bồn tắm, nước bắn tung tóe lên người Thẩm Chi Hủ.
A, thật thoải mái!
Thẩm Chi Hủ bất lực lau bọt nước trên mặt.
“Ngao Ngao hư hư nha.” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng đẩy đẩy cái đầu ướt đẫm nước của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ nhất thời cảm thấy có lỗi, kêu lên vài tiếng để lấy lòng anh.
“Ngao ngao ngao…” Thật xin lỗi, là do tôi quá sốt ruột, Người đẹp ốm yếu tha thứ cho tôi đi…
Nói xong, Thẩm Chi Hủ đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra, anh nghe thấy tiếng động của hổ trắng lớn đang di chuyển lại gần.
Bỗng nhiên, Thẩm Chi Hủ có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, sau khi hổ mẹ nhìn thấy hổ con đang làm gì thì nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ với đôi mắt màu xanh nhạt to tròn giống y đúc với nhóc con của nó, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Không còn cách nào khác, Thẩm Chi Hủ đành phải cố gắng tìm kiếm một vòng trong không gian, tìm được một cái bồn tắm lớn nhất, đổ nước đầy hơn nửa bồn, rồi nhìn về phía hổ trắng lớn.
Hổ mẹ hài lòng, nhẹ nhàng bước vào, sau khi ngồi xuống thì co rút cơ thể lại, ngâm mình trong bồn tắm.
Thấy vậy, Thẩm Chi Hủ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, anh lại nghĩ đến máy chụp hình lấy liền tìm thấy hôm nay, trong lòng vừa nghĩ đến, đã lấy máy chụp ảnh ra chụp lại hình ảnh hai mẹ con cùng nhau ngâm nước.
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng Người đẹp ốm yếu kia rất thần bí, lúc bị cô nhìn lại thì giấu giấu tay ở sau lưng.
Cô liếm liếm lông trên mép, đơn giản thu hồi ánh mắt, nhìn thấy hổ mẹ đang im lặng như một con gà ở bên cạnh, cô nghịch ngợm dùng đuôi đập vào mặt nước, vẩy nước lên người hổ mẹ.
Hổ mẹ: "..."
Hổ trắng lớn hiền lành nhìn nhóc con nhà nó. Kiều Nghệ cảm thấy xấu hổ nên thay đổi tư thế, tựa đầu vào mép bồn tắm, cả người ướt sũng.
Đôi mắt tròn ướt át nhìn hổ mẹ, nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Hổ mẹ cũng cảm thấy như vậy, nó cúi xuống liếm đầu đứa con.