Chương 186
Thôi bỏ đi, hổ trắng lớn như thế này cũng không phải là thứ mà kẻ hèn nhát như cô ấy có thể chạm vào, cô ấy vẫn nên nhìn xem cho đỡ nghiện là được rồi.
Nghĩ như vậy, Tạ Vân Nhã nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, nhưng khi nhìn thấy hổ trắng nhỏ đang ôm đầu anh, cô ấy lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Kiều Nghệ cũng ý thức được bản thân đã làm chuyện ngu ngốc gì, cô xấu hổ bò từ trên đầu Người đẹp ốm yếu xuống, đôi mắt tròn mờ sương mông lung nhìn anh.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu ơi, lần này tôi cũng không phải cố ý đâu hu hu hu…
Thẩm Chi Hủ không những không có tức giận với hổ trắng nhỏ, mà còn sờ đầu cô tỏ ý an ủi.
"Hổ trắng nhỏ mi đừng sợ con chó ngốc nhà ta, nó đây là muốn chơi đùa với mi thôi.”
Nghe thấy tiếng của chủ mình, Husky thò đầu ra từ sau lưng Tạ Vân Nhã, lén lút nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ.
Đáng tiếc Kiều Nghệ chỉ liếc nhìn Husky một cái rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu.
“Ử ử ử…” Husky tủi thân.
Tạ Vân Nhã xoa giữa lông mày, không để ý đến tiếng chó ngốc nhà mình rên ư ử, sau khi nhìn thấy trên quyển sổ viết gì, đôi mắt cô ấy sáng ngời.
Tinh hạch hệ thổ cấp 3!
Đây chính xác là những gì cô ấy cần bây giờ!
Tạ Vân Nhã sờ chiếc túi nhỏ đang đeo trên vai, trấn tĩnh lại, cúi người, nói nhỏ: “Tôi có một viên tinh hạch không thuộc tính cấp 4, có thể đổi tinh hạch hệ thổ của anh không?”
Thấy Thẩm Chi Hủ gật đầu, Tạ Vân Nhã vui mừng khôn xiết, lấy tinh hạch cấp 4 tích lũy đã lâu lén lút đưa cho Thẩm Chi Hủ, đợi nhận được tinh hạch màu vàng đất mà Thẩm Chi Hủ đưa, cô ấy mím môi vui mừng.
Viên tinh hạch cấp 4 đó là do cô ấy vô tình nhặt được của hời. Vốn dĩ định đợi đến lúc bản thân thăng cấp lên cấp 3 rồi mới hấp thụ, nhưng cô ấy chậm chạp không thể tăng cấp, chỉ có thể đặt tầm mắt vào tinh hạch hệ thổ cấp 3.
Đáng tiếc zombie hệ thổ cấp 3 quá ít, cô ấy dẫn theo Husky liên tục ra khỏi cửa mấy ngày vẫn không tìm thấy một con nào.
Nhưng mà bây giờ không cần phải lo lắng nữa, cô ấy đã trao đổi được tinh hạch hệ thổ cấp 3 với Thẩm Chi Hủ rồi.
Tạ Vân Nhã cẩn thận cất kỹ tinh hạch màu vàng đất xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng khi đứng dậy, cô ấy chợt nhớ ra gì đó bèn nhỏ giọng hỏi thăm: “Đúng rồi, nhiệm vụ quy mô lớn lần này, các anh có tham gia không?”
Mặc dù Thẩm Chi Hủ không hiểu tại sao Tạ Vân Nhã lại hỏi câu này, nhưng anh vẫn lắc đầu, tỏ ý bản thân không tham gia.
Tạ Vân Nhã thấy vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô ấy muốn tham gia, nhưng khi chuẩn bị báo danh lại cảm thấy hoảng loạn. Đây là trực giác bẩm sinh của cô ấy, chỉ cần gặp phải chuyện gì không tốt, đều sẽ vô thức mà hoảng loạn. Vì vậy biết rằng nhiệm vụ lần này nếu cô ấy đi sẽ có thể gặp phải chuyện không hay, cho nên cô ấy lập tức từ bỏ việc báo danh.
Vốn dĩ việc này coi như xong, nhưng nhìn thấy Thẩm Chi Hủ nuôi hai con hổ trắng, cũng giống như bản thân cô ấy, hơn nữa chó ngốc nhà cô ấy còn rất thích hổ trắng nhỏ. Thế nên cô ấy mới bất chợt hỏi vậy, bây giờ có được câu trả lời bản thân vừa ý, Tạ Vân Nhã kéo theo Husky rời đi.
Thẩm Chi Hủ nhìn bóng Tạ Vân Nhã rời đi, trầm ngâm suy nghĩ.
Thành phố Phong Tháp…
Ở đó rốt cuộc có gì đáng để Hà Nguyệt Liên đến đấy chứ?
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu đang nghĩ gì vậy?
Nghe thấy giọng của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ thu lại suy nghĩ, vô thức lắc đầu.
“Không có gì, tối nay Ngao Ngao muốn ăn gì?”
“Grừ grừ… “ Muốn ăn thịt nai, lần trước mẹ săn được nai chúng ta còn chưa ăn đó.
Nghe nói ăn thịt nai có thể bồi bổ cơ thể, bây giờ Người đẹp ốm yếu không còn ốm đau bệnh tật như xưa, nhưng cơ thể vẫn cần phải bồi bổ mới được.