Chương 190
“Ngao Ngao em sao thế? Làm sao mà tinh thần lại kém như vậy?”
Ngày hôm sau, khi Thẩm Chi Hủ tỉnh lại, anh phát hiện hổ trắng nhỏ luôn dậy sớm nay lại vùi mình trong lồng ngực của hổ trắng lớn, anh cho rằng hôm nay là hổ trắng nhỏ muốn lười biếng, không đợi anh chuẩn bị xong bữa sáng đã gọi cô dậy, cô cũng héo rũ, giống như không thể thoát khỏi giấc ngủ ngon từ tối hôm qua.
Kiều Nghệ thẫn thờ nhìn Người đẹp ốm yếu, không lên tiếng, ngược lại quay qua liếm sữa dê.
Tối hôm qua, hình như cô đã nghe thấy có tiếng hát suốt đêm, ngủ cũng không yên, mãi đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sau khi tỉnh lại, cô lại cảm thấy không thể nào.
Đêm hôm khuya khoắt, ai lại hát ở căn cứ Hoài Long hả?
Hơn nữa cả hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu đều không nghe thấy, như vậy không phải là cô tự mơ đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ không thể nào vui vẻ được, liều mạng nhớ lại giấc mộng quấy nhiễu cô, đáng tiếc ngoại trừ nhịp điệu nhịp nhàng kia, cô không nhớ nổi cảnh tượng trong giấc mơ, điều này ít nhiều làm cho cô cảm thấy có hơi lo lắng.
Khi hổ mẹ nhìn thấy điệu bộ vô lực của nhóc con thì sinh lòng âu lo, ngay cả sữa dê cũng không uống mà căng thẳng nhìn cô chằm chằm.
“Ngao Ngao ơi?” Thẩm Chi Hủ ân cần gọi một tiếng.
Kiều Nghệ không muốn bọn họ lo lắng, điều chỉnh lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Grừ grừ…” Không có gì, mọi người không cần lo lắng cho con, chỉ là cả đêm hôm qua con ngủ không ngon thôi.
Cô an ủi mọi người như vậy, cũng giống như đang tự an ủi bản thân vậy.
“Grừ grừ…” Mẹ, mẹ mau uống sữa đi, đợi một lúc nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài săn bắn. Ăn no bụng thì mới có sức lực để giết zombie chứ!
Kiều Nghệ thúc giục hổ mẹ, cũng may là hổ mẹ hiểu ý của cô, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức bữa sáng.
Thấy vậy, Kiều Nghệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy đôi mắt đen láy hiện rõ vẻ lo lắng của Người đẹp ốm yếu, cô giơ móng vuốt lên vẫy vẫy anh.
Thẩm Chi Hủ dường như hiểu ra điều gì đó, đi đến, đúng lúc này hổ trắng nhỏ cũng đi tới, âu yếm cọ đầu vào bắp chân anh.
“Ngaooo…” Người đẹp ốm yếu, tôi thật sự không có sao, anh không cần lo lắng cho tôi!
“Ngao Ngao đang an ủi tôi sao?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
“Ngaooo…” Ừm!
“Ngao Ngao thật ngoan!” Thẩm Chi Hủ không nhịn được sờ một cái vào đầu của hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao uống nhanh đi, để nguội uống sẽ không ngon.”
Kiều Nghệ gật đầu, quay lại giải quyết bữa sáng hôm nay.
Sau khi ăn sáng xong, một người hai hổ đi ra ngoài, nhưng khi chuẩn bị rời khỏi căn cứ Hoài Long, bọn họ đều nhạy bén cảm nhận được ánh mắt không lành rơi trên người mình.
Hổ mẹ có phần tức giận, đứng ở toa hành khách rộng rãi đã được cải tiến, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng lạnh.
Cũng vào lúc này, vài ánh mắt không tốt kia mới chậm rãi thu lại.
Kiều Nghệ đang ngồi ở ghế hành khách vô thức nhìn Người đẹp ốm yếu bên cạnh.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Thẩm Chi Hủ liếc nhìn cô.
“Ngao Ngao sợ không?”
Kiều Nghệ lắc đầu, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, Cao Hoằng Khải nói người đàn ông này là một người thù rất dai, cho nên... Đây là anh ta không nhịn được, muốn trả thù bọn họ sao?
Cô cảm thấy hơi buồn cười, một người lòng dạ hẹp hòi như vậy thật sự có thể làm đội trưởng tiểu đội dị năng sao? Xem ra người lãnh đạo của căn cứ Hoài Long này không tốt lắm.
Kiều Nghệ có hơi khinh bỉ, đồng thời cũng âm thầm đề cao cảnh giác.
“Ngao Ngao đừng sợ, những thứ này chẳng qua chỉ là những tên tép riu mà thôi!”
Nghe ra sự thờ ơ trong miệng Người đẹp ốm yếu, trái tim Kiều Nghệ khẽ run lên, dè dặt liếc anh một cái.
Trùng hợp là đối phương cũng nhìn lại, đôi mắt đen láy hiện lên ý cười, giống như sự thờ ơ mà Kiều Nghệ vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.
“Ngaooo?”
“Hửm?”
Kiều Nghệ theo bản năng lắc đầu.
Thẩm Chi Hủ lái xe ra khỏi căn cứ Hoài Long, một lúc sau, anh nhìn vào gương chiếu hậu thấy một chiếc xe ở xa xa đi theo phía sau bọn họ, hổ trắng nhỏ không để ý, trong sâu thẳm đôi mắt anh có một tia máu đỏ tươi lóe lên.