Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 193

Chương 193
hổ trắng nhỏ sẽ sợ mình sao?

Anh không sợ ánh mắt thù ghét và sợ sệt của thiên hạ, anh chỉ sợ ánh mắt của hổ trắng nhỏ, tưởng tượng đến cảnh đến cảnh cô sẽ kiêng dè sợ hãi anh khiến Thẩm Chi Hủ hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Kiều Nghệ liếc nhìn hổ mẹ trấn an, sau đó bước từng bước về phía Người đẹp ốm yếu bằng đôi chân ngắn ngủn.

Cô dường như không bị ảnh hưởng gì, ôm lấy bắp chân anh như trước.

"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, đó là dị năng của anh hả? Anh thức tỉnh song hệ dị năng luôn á?

Thẩm Chi Hủ cúi người ôm hổ trắng nhỏ vào trong lòng, khi cảm nhận được sức nặng trong lòng mình, anh mới cảm thấy bản thân bình tĩnh trở lại.

"Ngao Ngao, em sợ tôi không?"

Kiều Nghệ kỳ quái nhìn anh.

"Grừ grừ…" Tại sao tôi phải sợ anh? Anh không có làm hại tôi mà?

"Em nhìn xem, Đại Bạch cũng không dám tới đây."

Kiều Nghệ nhanh chóng nhìn hổ mẹ, vẫy vẫy tay với nó.

"Grừ grừ…" Mẹ, mau tới đây! Đừng sợ Người đẹp ốm yếu, anh ấy sẽ không làm tổn thương chúng ta đâu!

Hổ mẹ nhìn chằm chằm vào bọn họ, như đang cân nhắc thứ gì đó, cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của hổ con, hổ mẹ từng bước một đến gần.

Trái tim của Thẩm Chi Hủ hơi chùng xuống từ từ thả lỏng.

“Ngao Ngao thật tốt!” Thẩm Chi Hủ ôm chặt hổ trắng nhỏ: “Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương hai mẹ con.”

Anh nhẹ nhàng nói câu cuối cùng, hai con hổ trắng đều có thính giác rất tốt nên đương nhiên nghe rõ.

Lúc này hổ mẹ cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi Hủ mấy lần, đôi mắt hổ bình tĩnh, như đang suy nghĩ điều gì đó.

***

“Lách tách…”

Tiếng những cành cây khô cháy vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Thẩm Chi Hủ ngồi trước đống lửa, lặng lẽ nhìn nước nóng trong nồi. Sau khi nước sôi, anh mới nhìn hổ trắng nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng hổ trắng lớn.

Dường như hổ mẹ cảm nhận được điều gì đó, ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái.

“Ngao Ngao vẫn ổn chứ?” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng hỏi như thể sợ đánh thức hổ trắng nhỏ đang ngủ say.

Hổ mẹ khẽ gật đầu, âu yếm liếm đầu hổ con.

Thẩm Chi Hủ xoa nhẹ ngón tay, ánh mắt ảm đạm.

Sau khi Xử lý đám tạp nham kia không lâu, hổ trắng lớn đi săn và ăn no xong, bọn họ lại tiếp tục chuẩn bị tiến vào thành phố Quang Minh.

Nhưng trên đường đến thành phố Quang Minh, hổ trắng nhỏ cứ ngáp liên tục, Thẩm Chi Hủ cảm thấy không đành lòng khi nhớ tới dáng vẻ rũ rượi của cô lúc sáng nay vậy nên không vội đến thành phố Quang Minh mà hỏi ý kiến Đại Bạch trước. Sau khi nó đáp lại bèn đi tìm một ngôi làng gần đó, anh và Đại Bạch cùng nhau tiêu diệt một số ít zombie trong làng rồi nghỉ ngơi tại một căn nhà ở đó.

Vốn dĩ hổ trắng nhỏ không mấy tình nguyện nghỉ ngơi trong cái làng này, nhưng vừa mới dọn chỗ xong thì cô đã dựa sát vào người hổ trắng lớn rồi ngủ say, thỉnh thoảng còn ngáy khò khò.

“Tối qua xảy ra chuyện gì vậy?”

Lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ như thế này, sợ trên người cô có vấn đề gì nên cẩn thận hỏi han hổ trắng lớn.

Hổ mẹ nghe vậy, dường như là nhớ đến vẻ bất an của nhóc con đêm qua, cau mày lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Thẩm Chi Hủ không hiểu, suy nghĩ một lúc quyết định tối nay không về căn cứ Hoài Long nữa, tránh cho mấy kẻ có mắt như mù đến thăm hỏi thêm lần nữa.

“Tối nay chúng ta qua đêm ở đây đi.”

Hổ mẹ chẳng bao giờ để ý sẽ qua đêm ở đâu, chỉ cần có nhóc con thì nó ở đâu cũng được, thế nên đã gật đầu đồng ý.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy bèn đặt một bát nước ấm trước mặt hổ trắng lớn, chăm chú nhìn hổ trắng nhỏ đang ngủ say rồi nói với hổ trắng lớn: “Để ta đi tìm quanh làng xem có còn vật tư không.”

Hổ mẹ vẫy vẫy cái đuôi, coi như là đáp lại Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ rời khỏi nơi ở, đi xung quanh tìm kiếm.

Anh khá là may mắn, tìm thấy một ít thức ăn trong căn hầm do một vài cư dân xây dựng.

 


Bình Luận (0)
Comment