Chương 199
Gã đàn ông vui mừng, nhìn dị năng hệ mộc hóa thành dây leo to khỏe lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thẩm Chi Hủ mà anh còn chưa phát hiện chút nào, trong mắt lóe lên vẻ âm tàn.
"... Không thể." Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt nói nốt câu, trong nháy mắt, lực không gian xẹt qua yết hầu, kết thúc tính mạng của gã, dây leo to khỏe sau lưng cũng hóa thành tro tàn.
Thật là ngây thơ.
Thẩm Chi Hủ không tiếp tục nhìn gã đàn ông kia thêm chút nào nữa, chậm rãi rời đi.
Anh rời đi đã lâu, hẳn là Ngao Ngao sẽ rất lo lắng nhỉ? Anh phải mau mau trở về mới được.
Không lâu sau, nhóm đàn ông đeo khẩu trang tìm kiếm không có kết quả quay về, đập vào mắt là cái chết thảm tại chỗ của đội trưởng. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, kinh hãi không thôi, sau khi moi tinh hạch của đội trưởng ra thì vội vàng quay trở về sở nghiên cứu.
***
Trong lúc Thẩm Chi Hủ chạy trở về bên cạnh hổ trắng nhỏ, thì lúc này hổ trắng nhỏ đã hội hợp với hổ mẹ, hai con hổ trắng có vẻ ngoài giống hệt nhau đang nhìn thẳng vào Tạ Vân Nhã và con chó husky.
Hổ trắng lớn dường như rất có hứng thú với con husky, nó đi vòng quanh mấy vòng, thậm chí còn giơ chân ra nhẹ nhàng chọc vào con husky.
"Gừ?"
Hổ trắng lớn nghiêng đầu, dường như đang muốn hỏi hổ trắng nhỏ cái gì đó.
"Grừ grừ..." Mẹ ơi, đây là chó husky, hay bị bảo là chó ngáo á! Lúc trước ở căn cứ Hoài Long, mẹ cũng đã từng thấy nó một lần rồi, lúc đó nó còn rất sợ mẹ mà!
Xào xạc...
Kiều Nghệ vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân, cô và hổ mẹ cảnh giác nhìn qua, thấy Người đẹp ốm yếu đã trở lại, lập tức chạy tới đi vòng quanh anh mấy vòng, lại ngửi được mùi máu như có như không trên người anh, trái tim cô bỗng trở nên kích động.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, sao trên người anh lại có mùi máu vậy? Anh gặp phải chuyện gì sao?
Thẩm Chi Hủ biết hổ trắng nhỏ có khứu giác nhạy bén, vì thế giải thích: “Tôi gặp phải kẻ xấu, đã xử lý xong rồi.”
Kẻ xấu?!(′⊙w⊙)
Hai tai Kiều Nghệ dựng thẳng lên.
"Grừ grừ..." Kẻ xấu nào thế?
Nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang nhìn Tạ Vân Nhã, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.
"Grừ grừ..." Là đám người xấu đã hại bọn họ đúng không?
Sao lại có thể có loại người ác độc như vậy chứ, đang lúc thời điểm này người người lo lắng không yên, bọn họ không muốn giúp đỡ lẫn nhau thì thôi đi, lại còn sát hại đồng loại của mình nữa chứ! Thật là ghê tởm quá trời! Chẳng trách mỗi cuốn tiểu thuyết về ngày tận thế đều nói rằng trong những ngày này, đạo đức đều suy thoái, lòng người sẽ trở nên khó đoán!
Chòm râu của Kiều Nghệ run lên, trong lòng khinh thường không thôi.
Thẩm Chi Hủ không khỏi liếc thêm vài cái: “Kẻ xấu kia có lẽ chính là người đã làm tổn thương đám người Tạ Vân Nhã.”
"Grừ grừ..." Quả nhiên là vậy, những người này đúng là xấu xa!
"Ngao Ngao đang bất bình thay cho người khác sao?"
Đúng rồi đúng rồi.
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, khẽ mỉm cười nói: "Đừng tức giận, tôi đã xử lý chúng rồi, hiện tại đám người Tạ Vân Nhã không còn nguy hiểm nữa."
Nhưng nếu bọn họ nhất quyết muốn quay trở lại căn cứ Hoài Long thì có lẽ sẽ không như vậy.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, anh giỏi quá đi!
Kiều Nghệ khen ngợi Người đẹp ốm yếu xong, quay lại nhìn một người một chó vẫn đang bất tỉnh, dùng chân chỉ vào họ.
"Grừ grừ..." Vậy bọn họ tính thế nào bây giờ?
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt dửng dưng: “Chúng ta ở đây chờ bọn họ tỉnh lại?”
Nếu không có hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ dứt khoát sẽ lựa chọn rời đi, nhưng anh biết hổ trắng nhỏ rất tốt bụng, sẽ không để Tạ Vân Nhã một mình, cho nên mới nói như vậy.
Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý.
"Grừ grừ..." Được rồi, chúng ta sẽ ở đây đợi họ tỉnh lại.
Không ai rành hoàn cảnh trong núi rừng bằng cô và hổ mẹ đâu, cho nên ở đây đợi bọn Tạ Vân Nhã tỉnh lại là một quyết định đúng đắn.
"Ngao Ngao có đói không? Có muốn ăn gì không?"